Nạp Thiếp Ký I

Chương 122: Tra ra hung thủ sát nhân diệt khẩu

Trước Sau

break
Tìm gặp được Tiền cốc sư gia, Dương Thu Trì hỏi: "Sư gia, than đá ở các luyện tác phường trong Ninh Quốc phủ sau khi dùng xử lý làm sao?"

Còn xử lý làm sao nữa, ở cổ đại chỉ sợ chẳng có nhiều vấn đề ô nhiễm như hiện này, nên không hề có quy định nghiêm ngặt về vứt bỏ chất phế thải như cái gọi là "Tam phế" ở thời hiện đại vậy. (Chú: Là quy định về xử lý chất thải công nghiệp thời nay của Trung Quốc. Cái gọi là Tam phế bao gồm Phế thủy (nước thải), Phế khí (khí thải), và Phế tra (chất cặn bỏ đi)). Vị tiền cốc sư gia không biết vì sao Dương Thu Trì lại hỏi như vậy, ngẫm nghĩ một hồi, đáp: "Hầu hết đều tùy ý quảng ở bên cạnh luyện tác phường."

Nếu là như vậy, thì chẳng có ý nghĩa gì nữa rồi. Nhưng Dương Thu Trì không cam tâm bỏ cuộc, ôm mối hy vọng cuối cùng hỏi: "Có chỗ nào dùng thứ phế vật xỉ than đá này làm cái gì không?"

Tiền cốc sư gia cảm thấy câu hỏi của Dương Thu Trì thật đáng cười, nhưng Dương Thu Trì là quý khách của Chu tri phủ đại nhân, y nào dám cười cợt, nhưng vẫn nhịn không được gắng dượng hỏi: "Đại nhân, ngay cả ngài cũng nói chúng là phế vật, thì thứ phế vật này còn lợi dụng được ở điểm nào?" Thì cũng phải, thời bấy giờ làm gì có cách lợi dụng thứ bỏ đi như xỉ than đá thế này.

Hầu Tiểu Kỳ đang đứng sau lưng Dương Thu Trì tiếp lời: "Thiếu gia, tôi có biết, trong cẩm y vệ và thủ vệ của Ninh quốc phủ ở Thiên hộ sở thường dùng xỉ than để làm phẳng thao luyện trường."

"Thật không?" Dương Thu Trì mừng rỡ hỏi, "Ngươi làm sao biết?" Nhưng ngay sau đó liền nghĩ ra, tên Hầu Tiểu Kỳ này là một vị bách hộ sở tiểu kỳ của Ninh Quốc phủ, bình thường nhất định là có đến thao luyện trường của quân đội thủ bị ở Thiên hộ sở. Hắn lập tức chữa lại, hỏi: "Bọn họ dùng than trải trên diễn luyện trường để làm gì?"

"Nếu như không trải ra, mỗi khi trời mưa lớn, toàn bộ đất trên thao trường đều vừa ướt vừa nhão, toàn là bùn, cả mấy ngày sau chẳng thể luyện tập được. Than đá là thứ hút nước, trải lên bề mặt nếu có trời mưa cũng không tạo thành bùn."

"Thì ra là thế," Dương Thu Trì chợt ngộ ra, "Vậy Ninh quốc phủ còn có chỗ nào sử dụng than đá để trải trên đất nữa không?"

Hầu Tiểu Kỳ suy nghĩ, đáp: "Ngoại trừ diễn luyện trường của Thiên hộ sở của quân đội và Bách hộ sở của cẩm y vệ, nhưng nơi khác đều không dùng." Dừng một chút, y bổ sung: "Cho dù là than đá có thể hấp thu nước, nhưng nhìn rất dơ, những người khác không thích dùng chúng. Tiểu nhân thường đi lại nhiều nơi trong Ninh quốc phủ, nhưng chưa từng thấy nơi nào có sử dụng than đá để trải trên mặt đất."

Như vậy là có thể nói, hy vọng cuối cùng là có thể tìm ở chỗ cẩm y vệ và Thiên hộ sở của quân đội. Nhưng một khi nghĩ đến hai chỗ này, đầu Dương Thu Trì to như cái đấu. Hai chỗ đó có quân sĩ đến những mấy nghìn, nếu phải so sánh vân tay, thì chẳng biết so đến ngày tháng nào mới xong.

Dương Thu Trì nhíu mày suy nghĩ làm cách nào để thu hẹp phạm vi.

Về phía quân đội, khi còn ở xã hội hiện đại, Dương Thu Trì không giao thiệp hay liên quan gì nhiều đến họ. Lúc còn học đại học, hắn từng học quân sự cũng như phía sau trường có một doanh trại quân đội. Vừa vào đại học, hắn thích tham gia các hội đồng hương, từng có một đồng hương trong doanh trại ấy. Nhưng mà, chế độ quản lý trong quân đội rất nghiêm ngặt. Quân nhân muốn đi ra ngoài đòi hỏi phải có sự cho phép, hơn nữa số lượng vô cùng hạn chế, tuyệt đối không thể tùy tiện muốn vào là vào muốn ra là ra.

Đúng rồi! Dương Thu Trì đột nhiên nghĩ ra, nếu như chế độ quản lý trong quân đội nghiêm khắc như vậy, không thể tùy ý ra ngoài, thì việc điều tra người ra khỏi doanh trại trong thời gian xảy ra hung án để rồi tiến hành đối chiếu dấu vân tay chẳng phải là dễ dàng hơn sao? Ha ha! Dương Thu Trì lại bắt đầu cao hứng, xã hội hiện đại quản lý nghiêm, chẳng hiểu quân đội của Minh triều nghiêm hay không nghiêm.

Dương Thu Trì hỏi Hầu Tiểu Kỳ: "Ngươi có biết cẩm y vệ Bách hộ sở và quân đội Thiên hộ sở khi ra ngoài có cần phê chuẩn hay không?"

"Cần phải có chứ," Hầu Tiểu Kỳ đáp, "Hơn nữa còn quản rất nghiêm, hiện giờ là mùa đông nông nhàn, các quân sĩ trong quân hộ đều tập trung ở Thiên hộ sở tiến hành diễn luyện, rất nhiều người. Nếu như không quản lý nghiêm, chạy đi lung tung khắp nơi, thì không có biện pháp gì huấn luyện nữa."

"Vậy đi ra ngoài có cần phải đăng ký không?"

"Đương nhiên là phải đăng ký, do đó quân sĩ đi ra ngoài, bao gồm cả cẩm y vệ của Bách hộ sở, đều phải thông qua quá trình đăng ký và phê chuẩn, nếu ra ngoài vượt quá thời gian quy định, sẽ chịu phạt rất hà khắc."

Ha ha, xem ra quân đội của Minh triều quản lý còn nghiêm hơn quân đội thời hiện đại, nếu như thế thì quá tốt. Dương Thu Trì cao hứng bảo: "Đi, đến nha môn của cẩm y vệ." Dương Thu Trì quyết định trước hết từ cẩm y vệ Bách hộ sở mà lần đi, vì nơi này tương đối ít người.

Ngưu Bách hộ thấy Dương Thu Trì tới vô cùng cao hứng, khi nghe hắn nói rõ ý định tới đây, liền sai người cho gọi vị quân tào chuyên quản lý ra vào doanh trại, đồng thời mang theo hết các sổ đăng ký ra vào của các cẩm y vệ. Dương Thu Trì lật đến chỗ hai ngày có khả năng xảy ra vụ hung sát, thấy rất may là số người rời khỏi doanh trại không nhiều, tổng cộng có sáu người, xem ra Ngưu bách hộ quản lý nghiêm ngặt vô cùng.

Dương Thu Trì nhờ Ngưu bách hộ cho gọi sáu người này lên, phân biệt lấy dấu vân tay, sau đó tìm một phòng kín một mình ngồi so sánh dấu tay, kết quả không phát hiện được mẫu nào tương đồng. Dương Thu Trì vừa thất vọng vừa cảm thấy an ủi. Bản thân hắn là cẩm y vệ chỉ huy sứ đặc sứ, nhất định không hy vọng nhìn thấy cẩm y vệ phạm phải tội như thế này.

Ngưu bách hộ nghe Dương Thu Trì nói muốn đến Thiên hộ sở điều tra án tử, liền dựa vào mối quan hệ quen biết với thủ trưởng tối cao Cao thiên hộ Cao đại nhân của Thiên hộ sở, chủ động đề nghị cùng đi với Dương Thu Trì, chính hợp với ý hắn.

Mọi người kéo nhau đến Thiên hộ sở, quả nhiên thấy diễn luyện trường của Thiên hộ sở đầy dấu than.

Cao thiên hộ khi nghe nói tiểu lao đầu Dương Thu Trì trong thời gian gần đây liên tục phá nhiều kỳ án, sớm nghe đồn đãi về hắn, lại được cẩm y vệ Ngưu bách hộ dẫn kiến, nên vô cùng khách khí với Dương Thu Trì.

Sau khi Dương Thu Trì tra duyệt sổ đăng ký ra vào Thiên hộ sở trong đoạn thời gian phát sinh án mạng, cộng cả thảy được mười chín người. Sau khi nhờ Cao thiên hộ cho gọi mười chín người này lại, Dương Thu Trì lại tiến hành lấy dấu vân tay, so sánh, nhưng kết quả lại vô cùng thất vọng, vì không có mẫu nào khớp với mẫu của kẻ gây án.

Thôi xong rồi! Mọi mấu chốt đến đây đều đứt, như vầy phải làm sao?

Cao thiên hộ vô cùng hiếu khách, không mời được Dương Thu Trì cùng mọi người ở lại ăn uống không xong. Dù gì thì mọi mấu chốt đều đứt đoạn, không có chuyện gì làm, Tống Tình cùng mọi người cũng chưa về, Dương Thu Trì cùng Tống Vân Nhi bèn ở lại ăn uống.

Tuy thần tình ủ rũ, nhưng uống vào chung rượu vào rồi, tâm tình của Dương Thu Trì từ từ cao hứng lên. Tống Vấn Nhi thấy vậy cũng hết sức vui mừng, cùng uống với hắn vài ly, gương mặt đỏ hồng.

Ăn no uống đủ, Dương Thu Trì cùng mọi người chuẩn bị cáo từ, ở ngoài chợt có một quân nhân chạy vào, báo cáo các vị quan quân ở binh bộ tại Ứng Thiên phủ đã công tác đến Ninh quốc phủ, muốn Thiên hộ đại nhận nhanh chóng ra nghênh tiếp.

Dương Thu Trì chợt động tâm, hỏi Cao thiên hộ: "Người của quân đội ở những chỗ khác có thường đến Thiên hộ sở của chúng ta không?"

Cao thiên hộ đáp: "Thực ra thì không, chủ yếu là người ở binh bộ của Ứng thiên phủ ở kinh sư. Ngoài ra còn có quan quân ở Kinh doanh và Thân quân đô hộ phủ đôi lúc cũng có công vụ mà đến."

"Vậy, vậy những ngày này có ai đến không?" Tim Dương Thu Trì bắt đầu loạn nhịp, đây có thể nói là hy vọng cuối cùng của hắn, nên không khỏi mạch đập mạnh tim run, miệng lưỡi chát đắng khô khốc.

"Có a, ngày hôm qua mới đi." Cao thiên hộ đáp, "Là người làm công vụ từ Ứng thiên phủ kinh doanh, tổng cộng có ba người."

"Còn có người làm công vụ từ nơi nào khác nữa không?"

Cao thiên hộ cười đáp: "Trời đông tháng giá, ai nguyện ý đi công tác như thế này, cả tháng nay chỉ có nhóm này, cộng thêm ba người vừa rời đi, tổng cộng có hai nhóm mà thôi."

"Bọn họ ra ngoài có cần đăng ký phê chuẩn gì không?" Dương Thu Trì vội hỏi.

"Hắc hắc, Dương công tử nói chơi rồi. Bọn họ được thượng cấp phái tới đây, không thụ quyền quản lý của chúng tôi, đều có thể vào ra tự do, chúng tôi làm gì có ai dám bắt báo cáo đăng ký a. Nhóm người vừa đi đó ở lại đây khá lâu, chuyển nhỏ chỉ cần nữa ngày là làm xong, nhưng mà bọn họ ở miết đến nửa tháng mới đi. Ta xem ra họ đến đây là để trốn việc mà thôi. Hắc hắc hắc."

Dương Thu Trì chợt sáng ý lên, hi vọng là ở nhóm này. Nếu như phán đoán của hắn lại sai, thì hiềm nghi lớn nhất là ở nhóm còn lại.

Dương Thu Trì hỏi: "Bọn họ tên gì? Ai phái tới? Trước đó ngụ ở đâu? Thứ bọn họ dùng qua còn lại hay không? Hiện giờ làm sao mới tìm ra được họ?"

Một loạt câu hỏi tuôn ra liên tiếp khiến Cao thiên hộ nhất thời không có cách gì đối đáp, ngẫm nghĩ một hồi, y mới cất tiếng: "Kẻ đầu lĩnh tên là Đặng Hữu Lộc, hai thủ hạ tên gì ta không hỏi, nhưng cũng có thể tra ra. Tên Đặng Hữu Lộc này chính là một tên Bá tổng (Chú: Bá tổng là một chức võ quan, cấp phó của Thiên tổng, đứng hàng lục phẩm ở Minh triều) thuộc đệ tứ vệ đệ tam thiên hộ sở của Bạch thiên tổng tại Ứng thiên phủ Kinh doanh. Còn thứ mà họ dùng qua vẫn còn."

Thủ hạ của Bạch thiên tổng? Kinh thành có nhiều cánh quân nội vệ như vậy, không ngờ lại đụng phải người của Bạch thiên tổng, quả thật là xảo diệu!

Dương Thu Trì vừa nghĩ đến Bạch Thiên tổng, đôi mắt u oán của Bạch Tố Mai con gái lão chợt hiện ra trong đầu, không biết hiện giờ nàng ra sao, nếu như án này liên quan đến Bạch Thiên tổng, vậy thì bản thân hắn chỉ sợ phải gặp lại nàng rồi.

Hiện giờ Dương Thu Trì rất sợ gặp lại Bạch Tố Mai. Hắn không biết nên đối mặt thế nào với người con gái mà hắn đã vô ý làm tổn thương. Nhưng trong tiềm thức của hắn, khát vọng gặp lại nàng thật mãnh liệt. Hắn không khỏi nhớ lại bờ môi mềm mịn của nàng, gò ngực đầy vun của nàng, để rồi trong lòng dào dạt, tự hỏi không biết hiện giờ người ta đã có mối nào khác chưa.

Nhưng, Dương Thu Trì có dự cảm, vị Bạch cô nương này đối với cương thường lễ giáo phong kiến có sự ký giải quá giáo điều, nàng bị mình hôn phải (dù là hô hấp nhân tạo), chỉ sợ sẽ không dễ gì gả cho người nào khác nữa.

Hiện giờ không là lúc nghĩ đến vấn đề này, Dương Thu Trì hỏi Cao thiên hộ: "Đại nhân, có thể dẫn tôi tới chỗ họ đã từng ở không?" Hy vọng những vật họ dùng qua vẫn còn, trên đó còn lưu lại dấu vân tay, như thế có thể lập tức lấy ra so sánh.

"Được, ta sẽ cho người dẫn các người đi, ta phải đi nghênh tiếp khâm sai, thật không phải." Cao thiên hộ gọi hai quân sĩ dẫn Dương Thu Trì cùng mọi người đến dịch sở của Thiên hộ sỡ. Vị Bá tổng Đặng Hữu Lộc một mình ngụ ở một phòng, hai tùy tùng ở một phòng còn lại.

Các quân sĩ dẫn đường mở cửa, Dương Thu Trì tiến vào phòng của Đặng Hữu Lộc, phát hiện trong đó chăn đệm đã được thay mới, căn phòng được chỉnh lý rất chỉnh tề, xem có vẻ đã được quét dọn qua. Hắn thật thất vọng, nhưng không tuyệt vọng, nhân vì Đặng bá tổng đi rồi, phòng này chưa có ai ở qua, nửa tháng trước cũng không có ai ở, do đó ngoại trừ dấu vân tay của người quét dọn phòng, xem ra chỉ có dấu vết của ba người trong nhóm bọn họ.

Dương Thu Trì cho quân sĩ gọi hai tên cần vụ binh chịu trách nhiệm quét dọn phòng này, hỏi qua họ một vài điều, biết được tách trà trong phòng đã được rửa, mền chiếu cũng được thay mới, chăn đệm cũ còn để trong một cái bồn lớn chuẩn bị giặt, bàn ghế cũng đã lau chùi qua.

Dương Thu Trì cười khổ, thật là tấu xảo, tự dưng gặp phải hai tên cần vụ binh siêng năng đặc biệt như thế này!

Nhưng mà, Dương Thu Trì vẫn quyết định kiểm tra một chút, đặc biệt là bàn ghế, vì có thể ở góc cạnh nào đó có thể phát hiện vân tay lưu lại.

Sau khi cẩn thận tìm kiếm, Dương Thu Trì phát hiện hai dấu tay ở trên lưng ghế, gọi quân sĩ mang đến một tờ giấy, sau khi cho họ lui ra, hán bắt đầu rút dụng cụ lấy dấu vân tay bằng từ tính và keo dán từ từ sát qua chỗ có dấu vết. Sau khi dấu vân tay hiện ra rõ ràng, Dương Thu Trì dùng giấy thu nó lại.

Cất bàn chải lấy dấu tay vào người, Dương Thu Trì lại lấy khối bố có bàn tay máu, tiến hành so sánh sơ bộ.

Đột nhiên, ánh mắt của hắn mở thật to, bỡi vì dấu vân tay vừa lấy và dấu vân trên bàn tay máu rất tương đồng!

Tìm thấy rồi! Dương Thu Trì mừng như điên, tay hơi run, lấy từ trong lòng ra một cái kính lúp, cẩn thận quan sát, so sánh. Quả nhiên, đường nét vân tay có đặc điểm rất tương đồng, đường nét hợp khích với nhau, có thể khẳng định đó là do một người lưu lại. Như vậy, tên Bá tổng Đặng Hữu Lộc thủ hạ của Bạch thiên tổng chính là đối tượng hiềm nghi lớn nhất, có khả năng là hung thủ giết Đồ lão tứ diệt khẩu!

Tuy rất kích động, nhưng Dương Thu Trì rất cẩn thận lấy dấu tay ở phòng của hai tên quân sĩ tùy tùng để so sánh, kết quả không tương đồng, như vậy có thể đoán định, tên Đặng Hữu Lộc này chính là người để lại huyết thủ ấn tại hiện trường gây án.

Dương Thu Trì quyết định quay về đem tin tức này báo cho Chu tri phủ, sau đó nhờ Chu tri phủ phái bộ khoái cùng với mình nhanh chóng đến Ứng Thiên phủ bắt hung thủ Đặng Hữu Lộc.

Sau khi cáo từ Cao thiên hộ và Ngưu bách hộ, Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi, Hầu Tiểu Kỳ trở về tri phủ nha môn.

Vừa vào cửa, Dương Thu Trì đã thấy những dáng hình quen thuộc, đó chính là Tống tri huyện, Dương mẫu. Còn chưa nhìn rõ người kế tiếp, thì một cô gái đã vui mừng nhào vào lòng hắn, đó chính là Tống Tình. Tống Vân Nhi chứng kiến tình cảnh như vậy, mặt lập tức tái xanh, một mình tránh qua một bên.

Dương Thu Trì tuy lớn gan dày mật, nhưng trước mặt bao nhiêu người thế này, cũng cảm thấy bối rối không yên, nhẹ đẩy Tống Tình ra, hướng về phía Dương mẫu và Tống tri huyện chào hỏi xong, mới quay sang Tống Tình: "Thế nào rồi, mẹ đồng ý thối hôn rồi phải không?"

Tống Tình gật gật đầu, đáp: "Bá phụ đem chuyện thối hôn ra nói, mẹ lập tức đáp ứng ngay, nhưng chuyện hôn nhân này là do cha trước lúc mất định ra, thối hôn đích xác là có điểm không tiện, nếu như Hác gia tự nguyện như vậy thì quá tốt. Bá phụ nói do người đi gặp Hác gia bàn chuyện này. Chỉ cần họ đồng ý, coi như chuyện này đã xong."

Tống Tình quay đầu sang nhìn Tống tri huyện, cảm kích nói: "Mọi người trở về Ninh Quốc phủ lúc sáng, lập tức đi tìm Hác gia thương nghị chuyện này. Cũng nhờ bá phụ có uy tính lớn, vừa nói ra Hác viên ngoại đã đồng ý liền." Nàng ôm cổ Dương Thu Trì, cao hứng lắc lắc liên hồi. Dù sao thì nàng cũng mới vừa mười sáu tuổi, chỉ là cô bé mới lớn mà thôi.

Dương Thu Trì vô cùng mừng rỡ, rối rít cảm tạ Tống tri huyện, rồi quay sang hỏi Tống Tình: "Vậy, vậy hôn sự của chúng ta, mẹ đồng ý rồi phải không?"

Sắc mặt của Tống Tình ảm đạm lại ngay, quay sang nhìn Tống tri huyện không đáp lời.
break
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc