Nạp Thiếp Ký I

Chương 119: Hung thủ giết người diệt khẩu là ai?

Trước Sau

break
Người chết còn lại là một nữ nhân trung niên, nằm dựa vào tường phía trong, tóc trên đầu đã hoa râm, hai mắt khẽ bế, trên mặt và cổ đầy vết nhan, da vừa đen vừa thô, một đôi nhũ phòng khô quắp nhão nhoẹt rủ xuống dưới. Trên ngực của người chết cũng có vết thương cùng một loại như của Đồ lão tứ, máu chảy ra chỗ bà ta ngồi cũng tạo thành một vũng lớn.

Dương Thu Trì tử tế đánh giá vết thương do đao gây ra ở trên người hai kẻ xấu số, thấy hình dạng và độ sâu không khác nhau lắm, rất có khả năng là bị cùng một thanh đao đâm mạnh tạo thành.

Từ vị trí thi ban xuất hiện trên hai thi thể này mà xét, thì đều ở vị trí dưới thấp, so với tư thế của thân thể rất phù hợp. Hơn nữa máu huyết trên sàn và dưới đất đều không có điểm gì bất hợp lý, nên Dương Thu Trì phán đoán đây là hiện trường phạm tội đầu tiên.

Từ chuyện hai xác chết cùng bị đâm trúng tim dẫn đến mất máu nhiều và nhanh dẫn đến tử vong, có thể thấy hung thủ ra tay chuẩn xác, không hề đâm đến đao thứ hai, từ đó cho thấy y rất mực tự tin về kỹ năng thích sát và kết quả tạo thành của mình. Như vậy, có thể phán đoán thêm rằng y hoặc là sát thủ chuyên nghiệp, hoặc là người rất có kinh nghiệm trong việc sử dụng lãnh binh khí (Chú: binh khí lạnh, như đao kiếm giáo mác thương, khác nhiệt binh khí là súng đạn...) để giết người, hay ít nhất là người đã từng phạm tội, hiếm có khả năng là người chưa biết gì hay mới phạm tội lần đầu. Về việc hai nạn nhân không hề có biểu hiện đề kháng, cho thấy bọn họ căn bản không có cơ hội để làm chuyện này thì đã bị một đao lấy mạng, càng chứng minh thêm hung thủ lão luyện và lạnh lùng tĩnh táo như thế nào.

Đương nhiên còn có một khả năng nữa, đó là hung thủ và người chết quen nhau rất thân, không hề nghĩ rằng hung thủ sẽ sát nhân, nên không hề đề kháng, nhưng loại khả năng này dường như không thể tồn tại, nhân vì Đồ lão tứ là kẻ đi chơi gái, mà thường người ta hay có câu "Đơn phiêu song đổ" (Đi lầu xanh thì đi một mình, đánh bạc thì phải có hai người mới được), cái trò chơi bời gái gú này thường chỉ một mình một cõi, không thể kết thành bè thành lũ mà vào cùng một lúc. Như vậy không có khả năng hung thủ và Đồ lão tứ cùng nhau đi chơi gái được. Và điều quan trọng hơn chính là, từ chỗ cánh cửa bị đao nạy bật ra, hung thủ không có khả năng quen biết hai người chết này, vì nếu thế y hoàn toàn có thể gọi bọn họ ra mở cửa rồi thừa dịp người ta không phòng bị ra tay giết người.

Hung thủ ra tay vào thẳng ngay tim, người bị hại lại không mặc áo, không có gì ngăn trở. Tim bị trúng đao xong, máu phun ra ào ạt, do đó tay, ống tay áo, thậm chí y phục phía trước của hung thủ nhất định bị máu văng trúng. Những chỗ bị dính máu này có thể được chứng minh từ những vết lau chùi còn để lại.

Cổ đại tuy có chế độ lấy dấu tay, nhưng không có kỹ thuật lấy và giám định dấu vân tay chuyên nghiệp. Việc so sánh dấu vân tay chưa phải là thủ đoạn điều tra hình sự, cũng không thể sử dụng làm chứng cứ kết tội, do đó sát thủ không hề có khái niệm che giấu dấu vân tay của mình, cho nên mới để lại nhiều dấu huyết thủ như thế. Điều này khiến Dương Thu Trì vô cùng an tâm, vì có những dấu tay này, việc tìm thêm các chứng cứ chứng minh phạm tội đối với những kẻ hiềm nghi không còn là vấn đề gì lớn nữa.

Kế tiếp, hắn cần phán đoán thời gian tử vong của nạn nhân, từ đó có thể xác định được thời điểm gây án, rồi mới tạo ra cở sở vững chắc cho việc loại bỏ hung thủ bị hiềm nghi.

Muốn phán đoán thời gian tử vong, Dương Thu Trì cần kiểm tra thi ban trước. Hắn mở mền ra, phát hiện da ở dưới hạ bộ của Đồ lão tứ đầy vết xanh đen, đó chính là dấu vết sau khi người ta chết, các chất lưu hóa trong ruột hòa với anbumin trong máu hình thành huyết sắc tố bị lưu hóa, tục gọi là thi lục. Loại thi lục này theo sự hủ bại của thi thể mà phát triển thêm một bước nữa, đó là khuếch tán ra toàn thân. Một khi xuất hiện thi lục, có nghĩa là thời điểm tử vong đã diễn ra từ hai mươi bốn đến ba mươi sáu giờ trước rồi.

Ngoại trừ khối thi lục này, Dương Thu Trì còn phát hiện đùi và dương vật của Đồ lão tứ có những vết thương dài kỳ lạ, có vết đã cũ, có vết rất mới, ứng với việc mới hình thành từ ba bốn ngày trước. Quan sát cẩn thận những vết thương dài này, Dương Thu Trì cảm thấy hơi kỳ quái. Những vết thương ấy rõ ràng không phải là vết thương do đề kháng, mà dường như là do bị dùng một loại roi da gì đó đánh phải, nhưng lực đánh không lớn, số lần lại khá nhiều, dường như đã kết thành một khối, có vẻ như người quất roi cố gắng khống chế lực độ, chỉ cần tạo cho đối phương sự thống khổ trong chừng mực có hạn nào đó mà thôi. Quả thực là kỳ quái!

Dương Thu Trì lật nghiêng thi thể của Đồ lão tứ lại, ở lưng của y đã xuất hiện một lượng lớn thi ban nhưng không rõ ràng cho lắm, đó là vì do hầu hết máu trong người của nạn nhân đã chảy ra ngoài.

Tuy có thi ban che đậy, nhưng Dương Thu Trì vẫn phát hiện những vết thương do roi quất đồng dạng như trên ở phía sau đùi, mông và lưng. Hầu hết những vết thương này đã cũ kỹ, hơn nữa lại dày đặc dường như tạo thành một mảng dày cộp lên vậy. Điều này chứng tỏ y đã chịu đựng những làn roi quất phải trong một thời gian dài.

Dương Thu Trì tiếp tục quan sát thi ban trên cơ thể, chờ một chút, thấy chúng không hề di động xuống dưới, dùng tay ấn vào bộ vị có xuất hiện thi ban, thấy chút không đổi màu, chứng tỏ thi ban đã tiến nhập vào thời kỳ thấm vào trong. Trong thời kỳ này, do huyết dịch bị huyết tương nhiễm huyết sắc tố không ngừng thâm nhập vào các tổ chức tế bào, khiến cho tế bào đổi màu. Thời gian này thi ban sẽ không còn di chuyển nữa, và cũng sẽ không suy giảm màu sắc đi. Để đạt đến giai đoạn này, thời gian tử vong ít nhất phải đạt hai mươi bốn giờ.

Tiếp đó, hắn nắm hàm dưới của Đồ lão tứ lắc qua lại một lúc, rồi hoạt động tứ chi của y, phát hiện thi cương ở hàm dưới đã bắt đầu thuyên giảm. Điều này hợp với tình hình thi ban vừa kiểm tra, khẳng định thời gian tử vong đã quá hai mươi bốn giờ.

Vạch mí mắt của Đồ lão tứ ra, Dương Thu Trì phát hiện giác mạc mờ đục dính liền với tinh thể, con ngươi đã không thể thấu thị. Điều này là do bản thân giác mạc bị phù thũng và tự chảy nước tan ra từ từ biến thành màu trắng sữa không xuyên ánh sáng, dẫn tới con ngươi vẫn đục không thể thấu sáng. Mức độ đục của mô mắt được khoa học chứng minh là có quy luật, có thể dùng để phán đoán thời gian tử vong. Căn cứ vào mực độ hỗn trọc từ mô mắt của Đồ lão tứ, Dương Thu Trì lần nữa phán đoán thời gian tử vong là từ hai mươi bốn giờ đến bốn mươi tám giờ.

Dương Thu Trì lấy một que nhỏ vạch miệng của người chết ra, dùng que tìm trong khoang miệng, phát hiện mô khoang miệng đã xuất hiện hiện tượng tự dung hóa rơi rớt ra ngoài. Tốc độ tự rã của cơ thể có liên quan đến khí hậu và nhiệt độ. Hiện giờ là mùa đông, dưới điều kiện này mà thi thể xuất hiện loại tự hoại rõ ràng như thế này, Dương Thu Trì tiếp tục có căn cứ phán đoán thời gian tử vong đã trên hai mươi bốn giờ, so với sự xuất hiện thi ban là hoàn toàn thích hợp.

Dương Thu Trì không tìm thấy trên thân thể của Đồ lão tứ có mạng tĩnh mạch bị thối rữa. Sở dĩ có hiện tượng này, là do vách các tĩnh mạch dưới da bị tan ra, máu đỏ bầm nhiễm ra xung quanh, ánh qua da tạo thành hệ thống mạng lưới màu xanh tím. Nếu như thi thể xuất hiện hiện tượng này, có thể phán đoán thời gian tử vong đã vượt quá ba ngày. Do thi thể của Đồ lão tứ không có hiện tượng này, do đó thời gian tử vong không quá ba ngày.

Hắn tiếp tục kiểm tra từ từ khắp thi thể, nhưng ngoại trừ những chỗ không có vết thương do roi đánh, những kết quả khác hoàn toàn tương đồng.

Tổng hợp các kết quả kiểm tra kể trên, có thể đưa ra kết luận cuối cùng là Đồ lão tứ đã chết trong vòng hai mươi bốn giờ đến bốn mươi tám giờ trước. Cha mẹ của Đồ lão tứ nói y ra đi từ ngày hôm kia, cộng thêm căn cứ lời chứng thực của các nhà hàng xóm là chiều hôm kia nữ nhân này còn qua mượn gạo, có thể rút ngắn bớt thời gian này lại, hung sát án xem ra phát sinh trong vòng từ chiều ngày hôm kia cho đến xế chiều ngày hôm qua.

Dấu bàn tay máu của hung thủ trên gối cần phải được lấy ra. Dương Thu Trì tìm một cái kéo, cắt dấu vết lau chùi cùng dấu bàn tay máu ra khỏi gối rồi gói lại cất kỹ.

Tiếp theo đó, hắn cần khám tra các dấu vết lưu lại dưới mặt đất tại hiện trường.

Dương Thu Trì ngồi xuống mép bục ngủ, trước hết cầm hài của Đồ lão tứ và kỹ nữ Hứa thị lên tra xét hoa văn và độ dài ngắn to nhỏ của chúng. Tiếp theo đó, hắn phục xuống sát đất xem xét các dấu chân lộn xộn và càn cạn quanh đó, căn cứ hoa văn và độ to nhỏ của giày để phân biệt kỹ càng.

Phí mất cả buổi, sau khi bài trừ hết dấu giày của Đồ lão tứ và Hứa thị ra, cuối cùng hắn phát hiện một giấu giày to hơn và có hoa văn khác biệt so với hai người. Tham chiếu dấu giày của Đồ lão tử, hắn phán đoán vết hài của hai người có thời gian hình thành không chênh lệch mấy, cho thấy có khả năng do hung thủ lưu lại. Ngoài dấu vết này ra, không phát hiện dấu giày khả nghi nào khác, xem ra kỹ nữ Hứa thị này quả thật không đắt khách, trong nhà rất ít người đến thăm.

Từ vết hài và vết thương trên cơ thể của hai người mà xét, hung thủ tiến vào hiện trường này chỉ có một người.

Tìm một cây thước đo vết hài, Dương Thu Trì căn cứ vào công thức tính chiều cao của người là thân cao = độ dài bàn chân x 6.876 (*), tính được người này cao khoảng 1.8 mét.

Dương Thu Trì quan sát cẩn thận dấu giày ấy, thấy ở chỗ gót chân có một hạt nhỏ màu đen to bằng đầu châm.

Trong phòng này đều là đất badan, xem có vẻ bằng phẳng, các vị trí khác trong phòng không hề thấy loại hạt nhỏ màu đen như thế này, cho thấy có thể là rơi ra từ giày của hung thủ. Dương Thu Trì lấy một mảnh giấy trắng nhỏ, cẩn thân gói nó lại bỏ vào trong người.

Hắn lấy thêm mực đóng dấu và giấy trắng, lấy dấu vân tay và lòng bàn tay của Đồ lão tứ và Hứa thị, sau đó xếp cẩn thận cất đi.

Y phục của hai người chết đều để trên ghế bên cạnh, Dương Thu Trì cẩn thận tìm kiếm trong túi áo của Đồ lão tứ, phát hiện một cái túi tiền, cẩn thận mở ra xem, thấy bên trong có những bốn nén bạc, tính ra cỡ ba chục lượng hơn.

Hắn cảm thấy vô cùng kỳ quái, hôm qua đến nhà của Đồ lão tứ, thấy nhà hắn nghèo rớt mồng tơi, hơn nữa y phục của y cạnh bên vừa cũ vừa rách, lại còn đi tìm loại kỹ nữ tóc bạc về vườn này để vui thú, xem ra sinh hoạt chẳng sung sướng gì, sao mà có nhiều bạc như thế? Số bạc này nhất định là lai lịch có vấn đề! Dương Thu Trì quyết định mang về nghiên cứu cẩn thận, xem coi có thể phát hiện được điểm gì trên đó không.

Từ chỗ phát hiện số bạc này và hiện trường không có dấu vết gì bị xáo động, có thể phán đoán hung thủ giết người xong không hề tìm kiếm tài vật gì, cho thấy rõ hung thủ không phải vì tiền tài mà đến, ứng với báo thù đoạt mạng hoặc là sát nhân diệt khẩu mà thôi. Lão đầu này vừa già vừa xấu lại chẳng có tiền, kỹ nữ này cũng hoa tàn ít bướm, hơn nữa nhà lại vắng như chùa bà đanh, do đó giết người vì ghen tuông tình cảm cơ bản có thể loại trừ.

Bận rộn một hồi đã gần đến hoàng hôn, mọi việc xong xuôi, Dương Thu Trì rời khỏi phòng. Chu tri phủ cùng mọi người vội vã bước lên đón, sai ngỗ tác điền ghi thi cách.

Dương Thu Trì nói: "Đã kiểm tra xong, người chết là Đồ lão tứ và Hứa thì, đều bị người dùng lợi khí đâm ngập tim, dẫn đến xuất huyết quá nhiều mà chết. Hung khí là một chủy thủ một lưỡi, độ dài cán đao không dưới sáu thốn, độ rộng khoảng nửa thốn chín. Hung thủ thân cao khoảng năm xích bốn thốn, từ hiện trường phân tích, hung thủ tiến vào hiện trường chỉ có một người, khi gây án ung dung lạnh tĩnh, thủ đoạn tàn nhẫn. Hai người chết đều bị một đao mất mạng, cho thấy hung thủ giỏi về việc này, là người có kinh nghiệm, rất có khả năng đã từng phạm qua tội giống vậy."

Chu tri phủ, Tống tri huyện và Tống Vân Nhi cùng mọi người nghe mà mắt trợn trừng. Dương Thu Trì căn cứ vào những thứ loạn lạc bừa bộn thế này mà phát hiện được nhiều mấu chốt như vậy, có thể nói bí ẩn của án mạng này đơn giản là vừa kêu lên một cái là rõ gần như ban ngày, thật là khiến cho người ta bội phục sát đất!

Chu tri phủ hỏi: "Dương công tử đối với án này có phương hướng phá giải gì không?"

"Thời gian mà người chết mất mạng ứng vào khoảng từ trưa ngày kia đến trưa hôm quan." Dương Thu Trì rút túi tiền từ trong người ra, "Tôi tìm được trong túi của Đồ lão tứ túi tiề này, bên trong có đại khái ba chục lượng bạc. Tôi hoài nghi số bạc này so với án kiện hữu quan, nên muốn mang về quan sát phân tích, sau hai ngày sẽ mang trả lại tri phủ nha môn. Chẳng biết có được không?"

Chu tri phủ gật đầu đồng ý, lão rất muốn hỏi từ số bạc này có thể phát hiện được gì, nhưng những chuyện liên quan đến phá án như thế này, bản thân không biết thì tốt nhất đừng nên hỏi, vì nếu hỏi ra không khỏi khiến người ta cười cho.

Dương Thu Trì nói tiếp: "Căn cứ chứng từ của Lưu Bưu, tờ giấy nợ phát hiện ở chỗ chân giấu thi thể Kim Khả Oánh có khả năng là do Đồ lão tứ làm rớt. Những người hàng xóm đều chứng minh Đồ lão tứ là người thuận tay trái, so với vết thương trên cơ thể của Kim Khả Oánh rất hợp chiều tay. Hiện giờ hắn đột nhiên bị người ta giết, có khả năng là bị người diệt khẩu. Do đó, Đồ lão tứ rất có thể là hung thủ giết chết Kim Khả Oánh. Như vậy xem ra trong chuyện này còn có nguyên hung đứng ở sau lưng."

Tống tri huyện hỏi: "Vậy, vậy nguyên hung đó là ai vậy?"

Dương Thu Trì cười khổ, cảm thấy lão già râu dê này thiệt là coi ta thành thần tiên rồi! Hắn lắc đầu đáp: "Vẫn còn chưa rõ. Hiện giờ chúng ta đến nhà Đồ lão tứ tiến hành sưu tra, coi xem còn phát hiện được manh mối gì nữa hay không."

Chu tri phủ và Tống tri huyện cùng gật đầu tán đồng. Thi thể ở chỗ này cứ để cho các ngỗ tác xử lý, họ mang theo bộ khoái nhanh chóng kéo đến nhà Đồ lão tứ. Nhà Đồ lão tứ rất giản lậu, không có đồ dùng gì lớn, nên chẳng mấy chốc đã tra xét xong.

Dương Thu Trì tìm được một thứ trong tủ đứng ở phòng ngủ của Đồ lão tứ, chăm chú quan sát thật lâu, cảm thấy rất kỳ quái, liền tìm một mãnh vãi bố bao lại cẩn thận, nhận được sự đồng ý của Chu tri phủ rồi thì bỏ vào trong người, chuẩn bị đem về phân tích.

Sưu tra hoàn tất, Chu tri phủ vốn muốn thiết yến khoản đãi Dương Thu Trì cùng mọi người, nhưng Dương Thu Trì từ chối. Hắn còn nhiều vật chứng cần phân tích, lại vướng thêm chuyện của Hác Thiến, cần phải nói rõ với Tống Tình nghe, nghĩ biện pháp để Tống Tình thối hôn. Và cho dù là nạp Tống Tình hay Hác Thiến làm thiếp, thì cũng phải thương lượng với Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết đâu ra đấy rồi mới quyết định được.

Ăn vội ăn vàng vài thứ, Dương Thu Trì cùng mọi người trở về huyện thành Quảng Đức.

Trên đường đi, Dương Thu Trì mang theo chú chó yêu dấu Tiểu Hắc cẩu của mình cùng Tống Tình ngồi trên một xe ngựa. Tống Vân Nhi làm như không thấy, lẩn tránh vào ngồi cùng xe ngựa với phụ thân - Tống tri huyện.

Dọc đường, Dương Thu Trì đơn giản thuật lại chuyện đã xảy ra ở Hác gia, báo cho Tống Tình biết Hác gia định gả Hác Thiến cho hắn làm tiểu thiếp, hỏi Tống Tình tính như thế nào.

Tống Tình đáp: "Thu trì ca ca, muội muốn biết, huynh có nguyện ý cưới muội hay không?" Tống Tình cũng biết, nếu như bản thân nàng thối hôn, Hác gia tuyệt đối sẽ không gả Hác Thiến cho Dương Thu Trì. Do đó, nàng và Hác Thiến chỉ có một người có thể trở thành tiểu thiếp cho hắn.

"Đương nhiên nguyện ý...!" Dương Thu Trì tặng cho Tống Tình một nụ hôn thật sâu, "Nếu không nguyện ý, ta đã sớm đáp ứng Hác gia rồi."

Tống Tình cười khúc khích: "Huynh không tiếc cho đại tiểu thư của Hác gia sao? Nàng ta là mỹ nhân có danh của Ninh Quốc phủ đó nga!"

Nói đến Hác Thiến, Dương Thu Trì lập tức nhớ đến đôi mắt phượng câu hồn đoạt phách của nàng, khí chất đặc hữu trên người nàng, trong lòng không khỏi có chút nuối tiếc. Nhưng nguyên tắc vẫn là nguyên tác, Hác Thiến tuy đẹp, so với Tống Tình và các cô gái khác mà hắn biết còn có khí chất hơn, nhưng tình cảm là thứ không thể trao đổi, tựa như lúc trước Bạch thiên tổng muốn dùng Bạch Tố Mai giao hoán Phùng Tiểu Tuyết chẳng hạn, hắn tuyệt đối không thể tiếp thu!

Chú thích:

(*) Trong Tiểu thuyết trinh thám Sherlock Holmes có đề cập: Chiều cao của một người có thể dựa vào cách đi đứng và bàn chân của họ mà đoán được tám chín phần."

Hiện nay, khoa học đã đề ra rất nhiều công thức tính chiều cao, độ dài liên quan đến con người và bộ phận cơ thể con người, và nó dần được áp dụng triệt để trong dinh dưỡng và nuôi dạy, giáo dục (ví dụ trường học ở Nhật quy định rõ các kích cỡ bàn ghế cho từng lứa tuổi khác nhau, Việt Nam vừa đề ra quy định chiều dài chân hay độ rộng vòng ngực khi điều khiển phương tiện giao thông đang còn được thảo luận khá nhiều hiện nay)

Nhìn chung, hầu hết chuyên gia đều cho rằng chiều dài bàn chân người sẽ bằng 1/7 chiều cao cơ thể (xê xích +- 3 cm). Công thức tính này có thể sai lệch theo tuổi, trình độ dinh dưỡng, già trẻ... Ngoài công thức tính chiều cao = độ dài bàn chân x 6.876 , người ta còn có công thức tính khác là:

Chiều cao người lớn = độ dài bàn chân lúc 13 tuổi (cm) *7 ±3cm

Dấu chân là một phần quan trọng trong quá trình điều tra án. Căn cứ dấu chân có thể xác định được giới tính, độ tuổi, chiều cao, cách đi đứng của tội phạm để tiến hành phân tích. Trong khoa học hình sự, phần này được nghiên cứu và giảng dạy khá kỹ.

Các công thức tính có thể tham khảo như sau:

Độ dài đùi (xương đùi) = (Thân cao - 61.7207±2.1756)÷2.4378

Độ dài cẳng chân = (Thân cao-54.2522±1.9214)÷1.4294- (độ dài đùi)

Độ dài từ khuỷu tay đến bàn tay = (Thân cao-81.5155±2.8903)÷2.8131

Thể trọng của nữ: 45+[ thân cao (cm)-150]X0.32+ (Tuổi-21)÷5

Đặc biệt ở nữ

- Vòng ngực: Chiều cao x 0.52

- Vòng eo: Chiều cao x 0.37

- Vòng bụng: Chiều cao x 0.457

- Vòng mông: Chiều cao x 0.542

- Vòng đùi: Chiều cao x 0.26 + 7.8

Chiều cao bé gái= ((chiều cao cha-13cm)+ chiều cao mẹ)/2+6 (Hoặc-6)

Ở nam, người ta có thể ước tính độ dài của "chú nhỏ" bằng công thức sau: Y=0.165X-14.9, trong đó y là độ dài của "cậu em", x là chiều cao.

Thành ra các bạn nam hay nữ đừng hốp tốp khoe với "đối tượng" là "anh/em cao bi nhiêu" nghe, coi chừng bị đoán tỏng tòng tong hết đó!
break
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc