Nạp Thiếp Ký 3

Chương 287: Yêu so với hận còn khó tha thứ hơn

Trước Sau

break
Lý trưởng đưa tay ngăn trước mặt, nói: "Trương đại thẩm, bà đừng kích động như vậy, đâu có ai nói Trụ tử giết Ngọc Lan đâu, chỉ là đến hỏi thử tình hình."

Lão phụ nhân đó càng nói càng đau lòng, đột nhiên ngồi sụp xuống đất khóc rống lên.

Mạnh Thiên Sở phát hiện đây là biểu hiện nhất quán của phụ nữ nông thôn, dường như như vậy mới biểu lộ được sự đau lòng của bản thân vậy.

Lão phụ nhân vừa khóc vừa nói tiếp: "Ta mười tám tuổi đã ở góa nuôi con, bốn chục năm rồi, ta ở trong thôn này chẳng có bị tiếng xấu gì, ta nuôi Trụ tử của ta bộ dễ lắm sao? Hiện giờ đã gần nhập thổ rồi mà còn có người đến lật Trụ tử (cột) nhà ta nữa, ta chết đi cho rồi."

Nói xong, lão phụ nhân loạng choạng bò dậy, quều quào chạy nhào đầu vào phía tường. Người bên cạnh vội chụp lại, tình hình lập tức rối loạn cả lên.

Mạnh Thiên Sở sợ nhất là nữ tử một khóc hai quậy ba đòi treo cổ, nhíu mày nhìn về Vương Dịch.

Vương Dịch bước tới quát to lên: "Được rồi! Kêu réo cái gì? Muốn ngồi nhà giam ăn gậy đánh hả?"

Lão phụ nhân thấy y là bộ khoái, thân hình to lớn khôi ngô, mặt đầy nộ khí, tức thì không dám la quậy, chỉ ngồi dưới đất khóc lóc, những người khác đều an tĩnh hẳn.

Vương Dịch nhìn trừng trừng lão phụ nhân: "Sư gia nhà ta và lý chánh đều đã nói với bà rồi, không có nói Trụ tử là hung thử giết chết Ngọc Lan, nha môn làm viên ngay cả hỏi cũng không thể hỏi một câu nữa hả? Ngươi làm như vậy là có ý gì? Muốn lên mặt với nha môn hả? Quậy cái gì chứ, sư gia chính là kính trọng ngươi là trưởng bối, ngươi đừng có mà rượu kính không uống đòi uống rượu phạt!"

Lão phụ nhân lập tức cúi đầu không dám nói gì, ngay cả tiếng khóc cũng dừng hẳn lại.

Mạnh Thiên Sở bấy giờ mới bước tới nói với lão phụ nhân: "Ta bây giờ hỏi bà cái gì, bà hãy nói cái đó, có biết hay không?"

Lão phụ nhân đó gật đầu.

Mạnh Thiên Sở ngồi xuống cái ghế đá giữa vườn, hỏi: "Trụ tử nhà bà rời khỏi nhà từ khi nào? Vì sao lại rời khỏi nhà?"

Lão phụ nhân đáp: "Hôm trước sau khi ăn sáng xong, con heo nái nhà tôi bị bệnh, thấy nó sắp sanh rồi mà bị vậy, Trụ tử bèn nói vào huyện thành tìm người mua chút thuốc về."

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Huyện thành đến Ngọc Lan thôn chỉ có lộ trình một thời thần, cho dù là đi bộ thì chỉ một ngày là quay về, sao lại đi một mạch đến ba ngày?"

Lão phụ nhân không nói gì.

Mạnh Thiên Sở đứng dậy, nhìn quanh vườn, thấy nó rộng hơn vườn nhà Ngọc Lan nhiều, hơn nữa nhà cửa cũng rộng hơn, giữa vườn còn có hai cây đào, trên cây có không ít quả, xem ra nhà này sống thoải mái hơn bên nhà Ngọc Lan nhiều.

Mạnh Thiên Sở quát: "Ta đang hỏi bà, bà vì sao không trả lời ta?"

Lão phụ nhân ấp úng đáp: "Cái đó... cái đó đại khái là... Trụ tử nhà tôi còn chưa tìm được thảo dược cho heo nái nhà tôi uống, cho nên... cho nên bị chậm trễ."

"Bà chẳng phải nói là Trụ tử nhà bà đi gấp hay sao? Sao đi rồi không gấp quay trở về nữa vậy?"

Lão phụ nhân nghe thế sắc mặt càng khẩn trương hơn, đáp: "Tôi... tôi thật không... cũng không rõ lắm"

Mạnh Thiên Sở bước đến cửa nhà, vạch màn trúc ra nhìn vào trong, thấy có bốn gian phòng, nhà bếp và nhà trên đều có. Ngoài ra còn hai gian xem ra là phòng ngủ của hai mẹ con. Từ đồ đạc bày trí mà xét, nghề mổ heo của Trụ tử xem ra không tệ, có thể nói là khá giả trong thôn này.

Mạnh Thiên Sở tiến vào phòng, lão phụ nhân vội vã vào theo, khẩn trương ngăn trước mặt Mạnh Thiên Sở.

Mạnh Thiên Sở nhíu mày: "Bà tránh ra, ta muốn kiểm tra một chút."

Lão phụ nhân cứ ngăn trước mặt tự như không nghe thấy vậy.

Lý trưởng đứng ở cửa quát: "Nha môn làm việc vào nhà bà xem xét là lẽ thường, sẽ không làm hỏng vật gì trong nhà bà, mau tránh ra."

Lão phụ nhân đó rất ngoan cố, thấp giọng trả lời: "Con trai tôi không giết người, các người không thể xét phòng tôi..."

Lý chánh định phát tác, đột nhiên ngoài cửa có người nói lớn: "Trụ tử trở về rồi!"

Mạnh Thiên Sở nghe tiếng ra cửa, nhìn thấy một nam tử thân thể tráng kiện đang đi vào, đại khái khoảng ba chục tuổi, dáng vó vừa to vừa khỏe, mắt to mày rậm, toàn thân đầy bắp thịt. Người này chính là Trụ tử mà bọn hắn định tìm.

Trên vai Trụ tử có đeo tay nải và một túi lớn, khi bước vào nhà liền bỏ tay nải và cái túi đó lên bàn.

Lão phụ nhân nhìn thấy con trai giống như nhìn thấy cái xương sống của mình, vội vã chạy tới chụp tay Trụ tử nói: "Con à, y muốn xét nhà ta, mẹ không cho, nhưng y vẫn tiến vào trong."

Trụ tử nói: "Mẹ đừng sợ, những người này là ai thế?"

Lão phụ nhân nói: "Bọn họ là quan gia ở nha môn, cứ khăng khẳng nói là con giết Ngọc Lan."

Lý trưởng vội giải thích: "Trương đại thẩm, ta vừa nói rồi, chúng ta không hề nói Trụ tử giết Ngọc Lan, chúng ta chỉ đến hỏi qua thôi."

Lão phụ nhân thấy con trai trở về, cái gan tức thời lớn hơn, đáp trả: "Hừ, các người cứ khi phụ chúng tôi cô nhi quả mẫu, vì sao không đi hỏi người khác, lại cứ đến hỏi Trụ tử nhà ta?"

Mạnh Thiên Sở phát hiện Trụ tử nghe tin Ngọc Lan chết mà chẳng kinh hãi gì. Án theo lý mà nói, y không có khả năng biết Ngọc Lan đã chết rồi, hơn nữa, cho dù là trên đường trở về có nghe nói đi chẳng nữa, thì y năm xưa cũng vì Ngọc Lan mà bỏ đi mười lăm, xem ra phải có cảm tình thâm hậu với Ngọc Lan, nên chuyện thương tâm là phải có. Đằng này, y chẳng hề có phản ứng gì, rõ ràng là kỳ quái.

Trụ tử nghe mẹ nói vậy, gầm lên một tiếng: "Cút! Đếu cút hết cho lão tử!" Xong nhìn chằm chằm vào Mạnh Thiên Sở, cố ý di động cơ bắp hai tay, ra vẻ làm uy.

Mạnh Thiên Sở cười nhẹ, xem ra không dùng chút vũ lực không được rồi, liếc đưa mắt liếc nhẹ Chu Hạo.

Chu Hạo gật gật đầu, nhẹ bước tiến tới: "Ngươi dám la hét trước mặt sư gia như vậy, còn không mau quỳ xuống lĩnh tội!"

Trụ tử rống lên một tiếng lớn, vung nắm đấm đánh mạnh vào ngực Chu Hạo.

Y thấy lão già này thân hình ốm o, nên quyền đánh ra chỉ dùng ba thành lực đạo, sợ đánh lão đầu này tan xương ra. Chu Hạo cười hắc hắc, nhanh như điện giơ tay chụp lấy nắm đấm của y: "Không dùng toàn lực, ừ, cũng không tệ đó!"

Những người không biết đều toát mồ hôi lạnh dùm Chu Hạo, Trụ tử dù sao cũng là người lao động chân tay, lực mạnh vô cùng, có lần còn có thể vác một con heo nặng ba trăm cân đi một mạch vào trong thành, người lợi hại như vậy ở trong thôn này không có một ai, nên lão đầu này e rằng bị đánh bẹp dúm luôn rồi.

Đầu nắm đấm của Trụ tử nằm trong lòng bàn tay của Chu Hạo. Y cảm giác tay mình y như nằm trong lồng sắt, kinh hãi vô cùng, dùng sức rút lại, nhưng chẳng động đậy gì, vội cắn răng dùng toàn lực kéo, nhưng cũng chẳng động chút nào. Y biết đã gặp phải cao thủ, gân trán nổi vòng, mồ hôi nhễ nhoại, lòng biết lão đầu này muốn lấy mạng mình chỉ cần một cái chớp mắt, liền lắp bắp nói: "Tiền bối... tha mạng..."

Chu Hạo lạnh lùng cười: "Người quát tháo trước mặt sư gia nhà ta. Ta đã nói rồi, mau mau quỳ xuống thỉnh tội!"

Trụ tử mềm nhũn hai chân, quỳ xuống đất. Chu Hạo từ từ buông tay xiết chặt nắm đắm của y ra.

Mạnh Thiên Sở cười cười, bước tới nói: "Ta tha thứ cho hành vi vừa rồi, dù gì thì ngươi cũng hiểu rõ sự việc trước sao, bị lời của mẹ ngươi làm cho hiểu lầm. Hiện giờ ta có chuyện hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý trả lời hay không?"

Trụ tử đã chịu phục, dĩ nhiên không cứng họng nữa, gật đầu nói: "Đa tạ sư gia tha tội, có lời gì xin cứ hỏi."

"Được, mẹ ngươi nói ngươi vào huyện thành là đi tìm thuốc cho heo nái nhà ngươi, có đúng hay không?"

"Đúng!" Trụ tử đứng dật đến trước bàn, lấy cái bao mang tới trước mặt Mạnh Thiên Sở mở ra cho hắn xem, bên trong quả nhiên có một số thảo dược.

Mạnh Thiên Sở gật đầu hỏi tiếp: "Vậy ngươi sao lại đi những ba ngày, số thuốc này khó tìm vậy sao? Ngươi chẳng phải là gấp lắm hay sao?"

Trụ tử nhảy mũi, sau đó lấy cái khăn trong tay nãi ra lau mũi, đáp: "Tôi rất ít khi vào thành, do đó ở chơi thêm hai ngày."

"Vậy à, vậy ngươi vì sao lại rời khỏi thôn đúng vào ngày Ngọc Lan chết? Có ai có thể chứng minh ngươi lúc đó ở tại huyện thành chứ không ở trong thôn không?"

Trụ tử bị hỏi dồn, nhất thời không biết trả lời sao cho phải, chỉ đành lấy khăn ra lau mũi tiếp, lau đến nỗi mũi của y đỏ tấy lên.

Mạnh Thiên Sở thấy Trụ tử không nói chuyện, liền hỏi tiếp: "Nghe nói mấy ngày trước, ngươi từng nói với người khác là ngươi muốn giết Ngọc Lan, có chuyện này không?"

Trụ tử còn chưa lên tiếng đáp, lại nhảy mũi thêm cái nữa. Mạnh Thiên Sở may là tránh nhanh, nếu không bị văng đầy nước mũi vào mặt.

Trụ tử lau lau mũi, nói: "Đúng a, tôi có nói qua, nhưng đó chỉ là nói cho hả giận thôi."

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ngươi vì sao mà tức giận?"

Trụ tử đáp: "Tôi có thể không tức được sao? Tôi chỉ cho Hổ tử một khối thịt ba rọi, biết là Ngọc Lan thích ăn bún thịt. Thịt ba rọi đó làm món bún thịt là ngon nhất, thế mà nàng ấy lại bảo Hổ tử mang trả cho tôi, nói nhà nàng ấy gần đây không có tiền, mua không nỗi, ngài nói Trụ tử tôi làm gì mà đòi tiền nàng ấy chứ?"

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Chỉ vì lẻ đó thôi sao?"

"Cái đó cũng chưa kể gì. Mồng năm tháng này, đúng, chính là mồng năm, tôi còn nhớ rõ lắm, nhà thím Vương trong thôn có cháu đầy tháng, mời tôi đến giết heo dùm, khi tôi đi ngang nhà Ngọc Lan thấy cô ấy đang nói chuyện với một đám nữ nhân, tôi chỉ lên tiếng chào, cô ấy chẳng thèm lý gì đến tôi, còn nói sau này tôi không được trước nhiều người như vậy mà đối với cô ta cười cười nói nói. Còn nói cái gì mà trước cửa nhà đàn bà góa nhiều chuyện thị phi, bảo tôi tránh xa cô ấy một chút. Tôi lúc đó rất tức giận, vỗ mông bỏ đi cho phứt mắt."

Xem ra cô nàng Ngọc Lan này quả là một liệt nữ trinh tiết không hơn không kém, ngay cả bạn trai thanh mai trúc mã chào hỏi mà cũng đối xử như vậy, hèn gì các lão già quái trong thôn chẳng cùng nhau dâng thư xin triều đình lập trinh tiết bài phường.

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Chỉ vì hai sự tình như vậy thôi sao?"

Trụ tử tức giận nói: "Còn nữa, vào bốn ngày trước, tôi đi ngang qua cửa nhà cô ấy, tôi chỉ đi ngang qua thôi, chẳng có nói gì cả, nhân vì biết cô ấy sợ người khác nói bừa, do đó lúc đó tôi chỉ len lén đi qua, thậm chí trong thôn còn có hai người đi cùng tôi nữa, mọi người có thể đi hỏi, vừa khéo cô ta ra cửa nhìn thấy tôi, lập tức đóng cửa vườn trở vào trong, dường như tôi là ôn thần vậy."

Nói đến đó, Trụ tử lại nhảy mũi, rồi dùng khăn lau, nói tiếp: "Tôi lúc đó có uống chút rượu, nghĩ tới trước đây cô ta chẳng nói lời nào lấy luôn Diệp Hổ, cưới rồi tôi mới biết, tức qua rời khỏi thôn cả mười năm. Trong mười năm này tôi khổ không muốn quay về, cô ta sinh con cho người khác thì cũng được đi, khi tôi quay về rồi, cô ta mỗi lần gặp tôi đều như trốn nợ vậy. Tôi thấy hai mẹ con rất khổ, nên thường cho Hổ tử mang ít thịt về tẩm bổ. Mới đầu cô ấy còn thu, sau đó ngay cả thịt cũng không thèm, nói trong thôn có kẻ nói ra nói vào. Mọi người nghĩ coi, tôi trước giờ chẳng đến nhà cô ấy, mỗi thứ đều do Hổ tử lấy thịt đi, có ai nói gì chứ. Tôi lúc đó tức quá, thấy cô ta đóng cửa, liền đến gõ bảo cô ta mở. Cô ta không thèm, tôi liền nói, cô không mở tôi đập nát cửa. Cô ta lại nói tôi không biết thể diện, nói tôi không biết liêm sỉ, còn nói nếu tôi gõ cửa nữa cô ta đập đầu vào cửa chết. Tôi tức qua nói cô không cần phải chết, cô sống mệt như vậy, tôi thẳng thừng dùng đao kết liễu cô, giải thoát cho rồi."

Mạnh Thiên Sở nhíu mày: "Có cần thiết như vậy không?"

"Sư gia, ngài không hiểu tâm tình của tôi lúc đó đâu."

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ba ngày nay ngươi đi đâu?"

Trụ tử đáp: "Tôi đã nói rồi, chỉ đi quanh trong thành thôi."

"Vậy sao? Ngươi ở chỗ nào trong thành? Ở nhà ai, hay ở khách sạn nào?"

Trụ tử hơi có khẩn trương, ấp úng hỏi: "Sư gia nói vậy... là có ý tứ gì? Tôi không có ở khách sạn nào, chỉ ngủ ngoài trời, dù gì... dù gì khí trời cũng nóng, ngủ ngoài trời mát hơn nhiều."

Mạnh Thiên Sở cười cười, bước đến chỉ cánh tay Trụ tử, nói: "Ta quan sát kỹ một chút, ngươi vào chẳng mấy chốc mà cánh tay đã bị muỗi cắn hai đốt. Vậy ngươi ở ngoài cả ba ngày, có phải là toàn thân trên dưới chỗ nào cũng bị muỗi cắn hay không, nhưng tại sao không có nốt nào hết vậy?"

Trụ tử lập tức không nói gì, cúi thấp đầu.

Mạnh Thiên Sở thấy hắn không nói, đứng dậy cúi đầu tiến vào gian phòng bên trái.

Mẹ Trụ tử lập tức bước tới định ngăn, Vương Dịch lắc người đứng trước mặt bà ta, lạnh lùng bảo: "Nha môn làm việc, nếu như bà không phối hợp, thì theo ta về nha môn lãnh đòn ngồi khám!"

Trụ tử vội kéo mẹ trở lại.

Mạnh Thiên Sở tiến vào phòng, nhìn xung quanh, căn phòng này ắt là của Trụ tử, mùi như heo chết khó ngửi vô cùng.

Căn phòng bày biện rất đơn giản, chỉ có cái giường, một cái bàn và bốn cái ghế. Trên bàn có bình trà và hai chén, trong chén trà có bợn trà rất sậm màu, đại khái là dùng rất lâu mà ít tẩy rửa. Trền giường có cái mền mỏng, không gấp lại tùy ý để đó.

Mạnh Thiên Sở đến gần xem, đột nhiên ngửi thấy mùi rất khó chịu, đại khái là cũng đã lâu không giặt. Mạnh Thiên Sở nhíu mày, nam nhân không có nữ nhân chiếu cố quả là không ổn, dù có mẹ nhưng hạn chế nam nữ thời cổ nên cũng không vào thu xếp được gì.

Đột nhiên, Mạnh Thiên Sở phát hiện dưới giường có vật rất bắt mắt, cúi xuống nhặt lên, quan sát kỹ rồi cầm ra cửa. Trụ tử vừa nhìn thấy vật đó trên tay Mạnh Thiên Sở, mặt liền đỏ như gấc

break
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc