Nạp Thiếp Ký 3

Chương 179: Thẩm tra trong tang lễ

Trước Sau

break
Hải Đại Sơn khom lưng còng đứng ở cửa không ngừng mời chào khách, an bài họ ngồi vào bàn tiệc ăn uống.

Trong góc ở điện đường, vợ Hải Trụ Tử vẫn toàn thân áo trắng ngồi bẹp trên tấm thảm rơm, vô thần nhìn xuống đất, không biết đang nghĩ gì. Bồn lửa bên cạnh đã cháy hết tiền giấy, thỉnh thoảng có tàn đen bị những người đàn bà vội đi ngang tạo nên luồng gió bốc lên, bay bay trong không khí.

Mạnh Thiên Sở đứng ở xa xa nhìn, nhất thời do dự có nên chờ tiệc xong rồi mới điều tra. Nhưng Hải Đại Sơn đã nhìn thấy bọn họ, vội cười cầu tài đến đón, không ngừng khom người nói: "Sư gia, lý trưởng, các ngài đến rồi, xin thỉnh vào nhà ngôi!"

Mạnh Thiên Sở ngửi được mùi rượu thịt, không khỏi bụng kêu rột rột, bấy giờ mới nhớ mình đã bận rộn cả buổi, đến trưa rồi mà chưa ăn, cho nên không khách khí gì tiến bước vào nhà.

Nhìn Lâm Nhược Phàm trong bộ dạng thất hồn lạc phách đó, lòng Mạnh Thiên Sở nhoi nhói. Nếu không vì bản thân hắn kịp thời tra ra Hoàng Sư Hổ giết Lại Đầu Tứ, thì nữ tử đáng thương này đã trở thành món đồ chơi trong tay những tên đó rồi. Thật là đáng mừng, và hắn rất hy vọng sẽ giúp được cho nữ tử mỹ lệ và yếu đuối bất lực này.

Cả đám người bước vào nhà, ánh sáng từ cửa bị che đi một phần. Quang tuyến lúc mờ lúc tỏ, khiến Lâm Nhược Phàm từ trong cơn thất thần tỉnh lại, ngước đầu nhìn, vừa khéo chạm phải ánh mắt quan tâm của Mạnh Thiên Sở. Thần tình của nàng ta có chút hoảng loạn, dường như tâm sự của mình vừa rồi bị người phát hiện vậy, vội đứng lên nhún người làm lễ: "Tiểu nữ xin chào Mạnh sư gia."

Tuy trong nhà ánh sáng không tốt, nhưng Mạnh Thiên Sở vẫn phát hiện gương mặt vốn trắng không còn chút máu của Lâm Nhược Phàm chợt ửng hồng, không biết là đột nhiên nhìn thấy nhiều người sợ sệch, hay là thấy quan gia mà khẩn trương, hoặc cũng có thể là vì ánh mắt quan tâm lo lắng của hắn.

Mạnh Thiên Sở hơi khom người: "Cô nương... khụ... phu nhân hãy nén đau bớt buồn..." Tiếp đó móc từ trong lòng ra một đỉnh bạc, chẳng thèm nhìn, đưa qua: "Phu nhân, đây là phần của bỉ nhân, chỉ là chút tâm ý, xin đừng từ chối."

Trong nhà ánh sáng không rõ lắm, Lâm Nhược Phàm không nhìn kỹ bạc, khom người tiếp lấy, bấy giờ mới nghe nặng trình trịch, định thần nhìn lại thì thấy là một đỉnh bạc rất lớn, e rằng đến những hai chục lơợng. Ở Minh triều, nếu như tiết kiệm, thì số bạc này có thể duy trì sinh hoạt cho cả nhà ba miệng ăn trong vòng hai năm, khiến Lâm Nhược Phàm hoảng hốt đưa bạc lại trả: "Không không, sư gia, quá nhiều, chúng thôi không thể thu được..."

Từ khi vào Đông hán, gia tài của Mạnh Thiên Sở tăng lên hàng ngày, có đến hàng vạn, chút bạc này đối với hắn chẳng qua chỉ là sợi lông của chín con trâu. Nhưng khi xưa hắn rất nghèo, biết tính trọng yếu của bạc, cũng biết khối bạc này đối với một nông gia có ý nghĩa gì.

Án chiếu tập tục, việc điếu tang ở nông thôn ngoài trừ trợ giúp về người, còn thì mang đến những món đồ vật ví dụ như gà vịt gạo mắm muối hay giỏi lắm là thịt heo là cùng, cho dù có kẻ tặng tiền, nhưng cũng chỉ là ba đến năm chục văn. Có thể tặng trên trăm văn coi như là trọng lễ rồi, giống như Mạnh Thiên Sở tặng một lúc hai chục lượng thì đừng nói gì ở nông thôn, cho dù ở thành thị, những nhà bình thường cũng khó mà thấy được.

Mạnh Thiên Sở không hề tiếp, quay nhìn Hải lý chánh. Lý chánh này tương đương thôn trưởng thời hiện đại, là trưởng quan hành chính thấp nhất của chính quyền cấp cơ sở, bình thường hay quan hệ với chúng quan liêu ở huyện nha, công phu nhìn mặt mà đoán người rất sâu sắc, lập tức hội ý, quay sang nói với Lâm Nhược Phàm: "Vợ Trụ tử à, đây là Mạnh sư gia phúng điếu đối với Trụ Tử huynh đệ bất hạnh ngộ nạn, nếu như từ chối là không cung kính với Trụ Tử huynh đệ, và cũng không kính trọng đối với một phen tâm ý của Mạnh sư gia, cháu cứ thu lại đi."

Hải lý chánh chụp hai cái mũ này xuống, Lâm Nhược Phàm hoảng loạn ngay, không biết làm thế nào cho phải, vội nhìn về cha chồng là Hải Đại Sơn.

Hải Đại Sơn với số lễ vật lớn này cũng đang ngẩn cả người, theo ý thức thì định từ chối, nhưng khi nghe Hải lý chánh ở bên cạnh ho mấy tiếng, trầm mặt nhìn ông ta, vội nuốt lời xuống, run run vái Mạnh Thiên Sở một lễ dài: 'Đa tạ sư gia hậu lễ, xin đa tạ!" Xong chuyển thân nói với Lâm Nhược Phàm: "Vợ Trụ tử à, nếu như lý trưởng đã nói như vậy, thì chúng ta cung kính không bằng tòng mệnh, thu lại vậy."

Lâm Nhược Phàm nghe cha chồng nói vậy, mới thu lại bạc, nhún người làm lễ cảm tạ Mạnh Thiên Sở: "Đa tạ Mạnh sư gia!"

Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, bước đến linh đường lấy 3 nén nhang từ hương án, đốt lên từ chỗ đèn cầy, áp vào trong tay xá rồi cắm lên, xá thêm cái nữa. Lâm Nhược Phàm vội quỳ xuống dập đầu đáp lễ, thấy nàng trong bộ dạng đáng thương như vậy, Mạnh Thiên Sở không khỏi xót lòng.

Mạnh Thiên Sở phúng điếu xong, những người khác đều đua nhau lên trao lễ phúng điếu, đốt nhang.

Bận rộn xong, Hải Đại Sơn đưa Mạnh Thiên Sở và mọi người vào trong sương phòng ở cạnh bên.

Người trong nhà bếp biết hình danh sư gia của huyện gia đến phúng điếu, liền an bài bàn tiệc, vội vã dọn lên rượu thịt.

Mạnh Thiên Sở ngồi ghế thủ tịch, Hải Đại Sơn ngồi ghế chủ tọa bồi tiếp. Hải lý chánh, Mộ Dung Húynh Tuyết, CHu Hạo ngồi theo. Hải lý chánh chuẩn bị gọi những lão giả có danh vọng đến uống rượu với Mạnh Thiên Sở, bị hắn ngăn lại, vì hiện giờ không có lòng nào ăn nhậu.

Trong lòng còn lo nghĩ về án, nên Mạnh Thiên Sở không uống rượu, vội vã điền đầy bao tử xong, thấy người khác chưa ăn xong liền ôm vai nhìn ra Lâm Nhược Phàm đang quỳ xuất thần ở ngoài linh đường.

Chờ mọi người khác vội vàng ăn xong, Mạnh Thiên Sở mới nói với Hải Đại Sơn: "Lão nhân gia, ta có chút việc muốn hỏi ông, hi vọng ông thành thật hồi đáp."

Hải Đại Sơn nghe thế, tức thời khẩn trương hẳn lên, vội khom người cười hề hề nói: "Thỉnh sư gia cứ hỏi, lão hủ nhất định như thật bẩm báo."

"Ừ, sáng hôm nay Lại đầu tử bị chết đuối ngay ao con trai Trụ Tử của ông chết hôm qua, chuyện này ông biết chứ?"

"Dạ biết..., tiểu nhân có nghe nói rồi."

"Ta đã tra rõ, là Hoàng Sư Hổ và Dạ Ô Nha trong lúc Lại Đầu Tứ cùng uống rượu với chúng đã phát sinh tranh chấp, Hoàng Sư Hổ dùng sức mạnh lắc lư Lại đầu tứ quá mạnh khiến chấn thương xương cổ tử vong. Sau đó chúng đã quẳng ở ao nước phi tang, ngụy tạo bị chết chìm. Hiện giờ Hoàng sư hổ và Dạ Ô Nha đã bị bắt quy án, đối với chuyện này đã khai nhận không sợ gì."

"Vậy sao, thì ra là thế. Án mạng mới phát sinh có một buổi mà sư gia đã phá án thành công, quả đúng là phá án như thần a! Huyện chúng ta có người tài năng như sư gia vậy, quả là cái phúc cho dân!"

Hải lý chánh ở bên cạnh cũng gật đầu khen phải lia lịa.

Mạnh Thiên Sở không để ý gì đến mấy cú vuốt mông ngựa của hai lão, đưa mắt nhìn Hải Đại Sơn, từ từ nói: "Lão nhân gia, ông có biết là Hoàng Sư Hổ, Dạ Ô Nha và Lại Đầu Tứ này vì sao mà phát sinh tranh chấp không?"

Hải Đại sơn nghe Mạnh Thiên Sở nói vậy, ẩn ước cảm thấy Mạnh Thiên Sở đem tình huống điều tra báo cho ông ta biết không phải chỉ là khoe khoang đơn giản thế thôi, mà là có mục đích khác. Và mục đích này có liên quan đến ông ta, cho nên càng khẩn trương hơn, ngay cả tiếng "lão hủ" cũng không dám xưng nữa, vội nói: "Tiểu nhân.... tiểu nhân không biết."

Mạnh Thiên Sở từ từ nghiêng người qua: "COn trai Hải Trụ Tử của ông lúc còn sống nợ của bọn Hoàng Sư Hổ rất nhiều tiền, phải không?'

"Không... không có a...!"

"vậy sao? Điểm này lão nhân gia ông không thành thật bẩm báo rồi, ai...!" Mạnh Thiên Sở chậm chạm thở dài, nói tiếp: "Chỗ Hồng Sư Hổ xem ra có giấy nợ, hay là chúng ta cùng đến đó hỏi hắn, lấy ra xem thử? Nói không chừng Hoàng Sư Hổ ngụy tạo đó nha."

Hải Đại Sơn run rẫy, vội cười ruồi: "Tiểu nhân... tiểu nhân nhớ rõ rồi, có khả năng là ... có nợ a, chỉ cần có bằng chứng mượn, và nếu xác định là thật thì tiểu nhân không dám không trả."

"Lão nhân gia ông hiểu lầm rồi, ta không phải đòi dùm chúng, hơn nữa, Hải Trụ Tử nợ tiền của chúng đều là tiền do đánh bạc, tiền cờ bạc không cần trả đầu, yên tâm đi."

Hải Đại Sơn mừng rỡ vô cùng, nhịn không được thở phào một cái, vội nói: 'Đa tạ sư gia!"

Mạnh Thiên Sở bảo: "Nhưng mà trong văn khế nợ của con trai Hải Trụ Tử ông ghi cho Hoàng SƯ Hổ có một tấm rất đặc biệt, là dùng người để gán nợ, không biết lão nhân gia ông có biết chuyện này không?"

Lời này tuy là nói với Hải Đại Sơn, nhưng ánh mắt của Mạnh Thiên Sở cứ nhìn chầm chầm vào Lâm Nhược Phàm ở nhà ngoài. Khi nàng ta nghe đến đây, thân hình nhỏ nhắn rõ ràng chấn động, hoảng loạn nhìn về phía họ, vừa khéo gặp ánh mắt của Mạnh Thiên Sở, tức thì như con thỏ nhỏ bị người rượt, vội vã lách người đi, khiến cái khăn tang dài trên đầu phủ qua che luôn cái mặt trắng toát của nàng.

Thấy thần tình của nàng vậy, Mạnh Thiên Sở đã đoán được chuyện này đến tám chín phần.

Hải Đại Sơn vội nói: 'Không không... tiểu nhân không biết..., đây đều là chuyện của khuyển tử, tiểu nhân không biết rõ a..."

"Hắc hắc, không phải chứ, căn cứ lời khai của Hoàng Sư Hổ và Dạ Ô Nha, con trai Hải Trụ Tử của ông vì không trả được nợ, đã quyết định dùng vợ làm vật gán trả nợ cho ba người, nhưng con dâu của ông không chịu, có chuyện này không?"

Hải Đại Sơn đối với chuyện này hiển nhiên chưa chuẩn bị về mặt tâm lý, tức thì hoảng hốt tâm thần, lén nhìn con dâu Lâm Nhược Phàm trong linh đường, thấy thân hình nàng ta run run, càng không biết sự thể thế nào.

Mạnh Thiên Sở khẽ nói: "Lão nhân gia không còn lo sợ. Ta hỏi những chuyện này vì trong án có chút rắc rối còn chưa tra rõ, cho nên mới đến đây. Ta biết chuyện này liên quan đến danh dự của con trai và con dâu ông, ông phải dà dặt, nhân thế vừa rồi ta ngăn ông gọi người đến bồi rượu, chính là xuất phát từ chuyện bảo mật những điều này." Dừng lại một chút, hắn dùng ý vị rất sâu, từ từ nói, "Lão nhân gia, vấn đề này ta hi vọng ông có thể thành thật hồi đáp, không được ẩn giấu hoặc cố ý nói khác đi, nếu không ảnh hưởng đến xử đoán của huyện thái lão gia với án này, như vậy sẽ không hay đâu."

Đối với lão bá tánh thường, đem huyện lão thái gia ra là đã đủ lực uy hiếp rồi. Hải Đại Sơn quả nhiên trán ứa đầy mồ hôi, run rẫy dữ dội hơn, đắn đo một chút, cuối cùng khẽ nói: "là... là như thế này này...., ai! Đều trách cho khuyển tử không ra gì, kết giao phải đám bằng hữu lưu manh, cho nên mới có kết cục như vậy!"

"Rốt cuộc là chuyện thế nào, thỉnh lão nhân gia như thật từ đầu mà kể ."

break
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc