Vừa quay đầu lại, thấy Phi Yến đi đến dựa vào cửa một trong mấy gian trước mặt, có ba người đang ăn cơm ở đó. Phi Yến lấy trong người một miếng bạc vụn đặt lên bàn: “Phiền ba vị nhường chỗ này cho ta, tiền cơm ta trả, còn phần này là của các vị, thế nào?”
Ba người kia thoáng nhìn miếng bạc, khoảng năm đồng, nhất thời mừng rỡ, vội vàng khom lưng cầm bạc đứng lên, vô cùng cao hứng bỏ đi. Phi Yến bảo tiểu nhị nhanh chóng đến dọn dẹp.
Tiểu nhị thấy Phi Yến ra tay rộng rãi, liền hầu hạ rất chu đáo, chốc lát đã dọn dẹp sạch sẽ.
Phi Yến đưa Hạ Phượng Nghi đến ngồi xuống. Mạnh Thiên Sở nghĩ thầm Hạ Phượng Nghi này ra tay thật hào phóng, bất quá, cha nàng ta là công bộ thị lang, phụ trách việc xây dựng, việc này kiếm được rất nhiều tiền. Xã hội hiện đại cũng vậy, cổ đại cũng thế, cứ vẽ công trình trên giấy rồi xin cấp trên rót tiền xuống, tham ô không phải là ít, cho nên Hạ gia có tiền cũng không có gì kỳ quái.
Mạnh Thiên Sở ngượng ngùng cười cười, lại gần định ngồi xuống Phi Yến nói: “Xin lỗi, thiếu gia, thiếu phu nhân thích một mình im lặng ăn cơm, ngài cùng lão đầu dùng bữa ngoài đại sảnh đi.”
Hạ Phượng Nghi lạnh lùng giương mắt nhìn Mạnh Thiên Sở: “Thật, à đúng rồi, lúc đi ta quên mất không đưa nha đầu Hải Đường tới cho ngươi. Nếu không, ngươi phái lão đầu trở về, gọi Hải Đường tới cho ngươi cũng được.”
“Quá đáng?” Hạ Phượng Nghi cười lạnh nói “Đêm tân hôn đi tìm nha hoàn làm việc kia, có quá đáng không?”
“Ta không…” Mạnh Thiên Sở thật muốn nói cho rõ ràng, Mạnh thiếu gia kia không phải Mạnh thiếu gia hiện tại, có điều, nói ra lời này, nếu người ta không bảo mình bị thần kinh, cũng nói mình chối quanh, tìm ra một cái cớ ngu xuẩn. Hắn nghĩ nghĩ, dù sao Mạnh thiếu gia kia cũng làm chuyện chẳng hay ho gì, hắn ăn ốc còn mình đổ vỏ, liền hạ mình nói: “Được, ta sai rồi, được chưa? Nàng đại nhân đại lượng, cho ta một cơ hội để sửa chữa đi?”
Phi Yến cười lạnh nói: “Trước kia ngươi nói lời này cũng không ít, giờ lại nhắc lại sao? Ngươi sửa sao? Chó cũng chỉ ăn phân thôi, ngươi chính là loại này!”
Mạnh Thiên Sở giận dữ, tay chỉ Phi Yến nói với Hạ Phượng Nghi: “Ngươi nghe xem! Nghe nha hoàn của ngươi nói gì?...”
“Phi Yến nói đúng!” Hạ Phượng Nghi quay đầu nhìn phía cửa sổ, thản nhiên nói: “Tối qua ta cũng nói, ta không tin ngươi có thể sửa được, mà ta cũng chẳng quản chuyện ngươi có sửa hay không, vì căn bản ta không cần ngươi. Vì nghĩ tới phụ thân tín nghĩa, ta gả cho ngươi, hứa với ngươi một năm, làm thê tử ngươi trên danh nghĩa. Một năm sau, hy vọng ngươi thực hiện lời hứa, viết hưu thư thả ta đi. Cho dù ngươi không để ta đi, ta cũng sẽ đi. Trong một năm này, ngươi thích làm gì thì làm, không quan hệ tới ta.”
Trước mắt bao nhiêu người, Mạnh Thiên Sở làm sao chịu được nhục nhã cỡ này, giận dữ cười: “Ha ha ha, một năm làm thê tử danh nghĩa? Được! không cần chờ một năm, ta viết hưu thư ngay cho ngươi, ngươi có thể trở về!” rồi cao giọng gọi: “Tiểu nhị, đem giấy bút đến!”
Hạ Phượng Nghi thản nhiên nói: “Vừa mới thành thân liền hưu ta, không có lý do, lúc lên nha môn không thể nói nổi, cho nên, ta vẫn phải theo ngươi.”
Cạnh đó, phong lưu thiếu phụ liếc về phía Mạnh Thiên Sở, thấy bọn họ đang nói chuyện hưu thê, thấy thú vị, đôi mắt đẹp nhìn nhìn thân người Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở làm sao còn tâm trí để ý đến việc thiếu phụ kia ra sức đưa tình, hắn phản ứng với câu nói vừa rồi của Hạ Phượng Nghi: “Lý do? Lý do gì?”
Thiếu phụ bên cạnh liền nói: “Vị công tử này, có bảy lý do: không có con, không phụng dưỡng bố mẹ chồng, dâm dật, cãi vã, trộm cướp, đố ký, bệnh hiểm nghèo; đều là do nam nhân các ngươi uy phong đặt ra, sao lại quên chứ? Hi hi hi.”
Phi Yến trừng mắt liếc thiếu phụ kia một cái: “Không phải chuyện của ngươi!”
Thiếu phụ kia sóng mắt vẫn không rời khỏi người Mạnh Thiên Sở, ha ha cười: “Ta cùng vị công tử này nói chuyện, ngươi ngăn trở cái gì?”
Phi Yến còn đang định nói, Hạ Phượng Nghi khoát tay áo ngăn lại, không để ý đến thiếu phụ kia, nói với Mạnh Thiên Sở: “Ngươi nghe rõ chưa? Trong bảy tật, ta mắc tật nào? Ngươi làm sao bỏ ta được?”
Mạnh Thiên Sở lúc này mới nhớ ra, ở cổ đại, phải có một trong bảy lý do trên mới có thể hưu thê, đó gọi là “thất xuất”. Giờ muốn đuổi nàng ta, hắn không tìm đâu ra lý do.
Hạ Phượng Nghi lạnh lùng nói tiếp: “Ta chỉ làm nương tử trên danh nghĩa, cho nên một năm sau, ngươi có thể lấy lý do ta không thể sinh con để bỏ ta, khi đó chúng ta hết nợ nần. Hiện tại mời ngươi đi ra ngoài, ta muốn ăn cơm, ngươi ở đây ta ăn không vào!”
Mạnh Thiên Sở giận sôi lên, chỉ thẳng mặt Hạ Phượng Nghi: “Được! Được! Một năm thì một năm! Cũng không cần danh nghĩa vợ chồng! Ai đi đường nấy! Không phải ngươi có mấy quan tiền sao? Ngươi ôm đống tiền thối đó sống cho tốt, Mạnh Thiên Sở ta dù có đói chết, cũng quyết không dùng một xu của ngươi!”
Mạnh Thiên Sở quay người nói với lão đầu: “Mua vài cái bánh, chúng ta đi!” Nói đoạn sải bước ra khỏi phòng.
May mắn lão đầu còn hơn một trăm đồng tiền, mau chóng lấy ra vài đồng, mua vài cái bánh bao, nhanh chóng đuổi theo hắn.
Phi Yến đến trước cửa khách điếm, thấy Mạnh Thiên Sở đang định lên xe ngựa, cười lạnh: “Thiếu gia quả nhiên uy phong, có bản lĩnh thì đừng có ngồi xe ngựa này, đây là xe của nhà tiểu thư.”
Mạnh Thiên Sở tức đến thiếu chút nữa hộc máu, quay đầu nhìn chằm chằm Phi Yến đang đắc ý: “Tốt! Tốt lắm! Xe ngựa của Hạ gia các ngươi! Ta nhổ vào! Lão đầu, chúng ta đi!” Nói đoạn phất áo quay đi.
Phi Yến lại lạnh lùng cao giọng nói: “Ê! Cái chức thư khải sư gia cũng là lão gia chúng ta đề cử, ngươi có bản lĩnh thì đừng có nhận ân huệ của lão gia a!”
Mạnh Thiên Sở tức muốn hôn mê, lấy ra trong ngực hai phong thư, xé tan thành từng mảnh, ném xuống đất, lạnh lùng nói: “Ngươi đã vừa lòng chưa?”
Phi Yến hơi cảm thấy có chút ngoài ý muốn, lập tức len lén nhìn Mạnh Thiên Sở: “Còn y bào trên người ngươi đang mặc nữa, cũng là của Hạ gia chúng ta!”
Tiện tỳ này quả thật muốn bức tử Mạnh Thiên Sở, hắn lúc này thực sự cảm nhận được sự nhục nhã đến cùng cực của kẻ ăn nhờ ở đậu, quay lại hỏi lão đầu: “Chúng ta còn bao nhiêu ngân lượng?”
“Còn…còn hơn một trăm đồng…”
“Đưa ta!”
Lão vội vàng lấy túi tiền ra, đưa cho Mạnh Thiên Sở chần chừ nói: “Thiếu gia, đây… đây là toàn bộ tài sản của chúng ta…”
“Ta thà đi ăn xin, cũng tuyệt đối không chịu để các nàng vũ nhục!”