Bởi vì chiều ngủ đủ rồi nên lúc này Hòa Yến lăn qua lộn lại trên giường mãi mà không ngủ được.
Thạch ŧıểυ Thần ở giường bên cạnh đang đắp mặt nạ xem phim, cô nàng quay sang liếc Hòa Yến vài lần, ậm ờ hỏi: “Lão Ba, mày với Nguyên Phi Cách quen nhau hả?”
Hòa Yến ló đầu ra khỏi chăn bông, chớp chớp mắt: “Mày… Sao mày hỏi thế?”
“Vừa nãy tao thấy hai người ngồi cạnh nhau, trông có vẻ thân thiết.”
Cô tỏ vẻ bình tĩnh, đáp: “Làm gì có, vừa mới gặp thôi.”
Hơ hơ, đến giường còn lăn rồi cơ mà, sao có thể không quen.
Thạch ŧıểυ Thần nhẹ nhàng dùng ngón tay vỗ nhẹ khuôn mặt đang đắp mặt nạ, mặc dù trong lòng vẫn còn nghi ngờ nhưng nếu Hòa Yến đã nói thế rồi thì cô cũng không đoán nữa.
Hòa Yến đứng dậy lấy một gói khoai tây chiên trong túi đồ trên ghế, vừa bóc vỏ vừa hỏi: “Xung quanh đây có quán net nào không?”
Thạch ŧıểυ Thần nheo mắt nhìn cô: “Để làm chi? Mày lại lên cơn nghiện net hả?”
Hòa Yến cười hề hề gật đầu.
“Không phải tao nói mày đâu nhưng đi nghỉ mát mày cũng thèm chơi game là sao, không nghỉ ngơi mấy hôm được hả?”
“Tao sợ đi chơi một tuần quên mất cảm giác, đang muốn duy trì trạng thái, đi chơi về còn phải đấu tập nữa.”
Thạch ŧıểυ Thần lắc đầu bất lực: “Tao không biết, mày xem thử bản đồ xem.”
Hòa Yên mở map lên tìm kiếm những quán net xung quanh, sau đó thay quần áo rồi ra ngoài.
Chủ yếu là do không ngủ được, ở trong phòng không có việc gì làm, phương thức giải trí duy nhất cô có thể nghĩ ra là chơi game.
Quán net nằm trên một con phố buôn bán cách đó chưa đầy 200 mét cho nên cô đã đi bộ đến đó.
Bao khoảng 3 tiếng, sau đó chọn một máy ở trong góc rồi mở PUBG lên.
Chơi đến hơn 1 giờ sáng, Hòa Yến xoa xoa chiếc bụng rỗng, cảm thấy hơi đói. Game cũng đã chơi xong, cô đứng dậy rời khỏi quán net.
Vào ban đêm, khu phố buôn bán vẫn còn khá nhiều người, cô lượn quanh một vòng, mua một cốc chè ở quán ăn vặt, sau đó sang bên cạnh mua thêm hai cái bánh burrito thịt vịt [1].
[1] Bánh burrito
Lúc trở lại biệt thự, hầu hết đèn đều đã tắt, chỉ còn lại ánh đèn mờ ảo ấm áp ngoài hiên. Hòa Yến đẩy cửa vào, tầng một tối om không có ai, cô bèn bật đèn pin di động lên để chiếu sáng. Cô rón rén đi vào bếp, cất cốc chè giải khát không ăn hết vào tủ lạnh rồi lấy bánh burrito nhân thịt ra đĩa.
Hòa Yến cầm bánh lên cắn một miếng. Lớp vỏ giòn rụm bao ngoài thịt vịt, dưa chuột, đậu phụ, hành lá thái nhỏ làm trung hòa vị ngọt của nước sốt.
Không biết có phải do đang đói hay không mà cắn một miếng chợt thấy hạnh phúc vỡ òa, ngon đến nỗi dậm chân tại chỗ, lại không dám phát ra tiếng động quá lớn, chỉ có thể dùng nét mặt để thể hiện độ ngon của bánh burrito nhân thịt vịt này…
Nhanh chóng ăn hết một cái, Hòa Yến uống miếng nước để súc miệng, sau đó mở tủ lạnh lấy cốc chè ra. Chè thập cẩm mát lạnh, nhiệt độ giảm xuống nhiều, cô xúc một thìa cho vào miệng, lạnh đến nỗi cau mày.
Hạnh phúc quá đi, ăn lén thế này hạnh phúc chết mất.
Hòa Yến chuẩn bị ăn nốt cái bánh burrito còn lại, nhưng vừa quay đầu, bóng đen dựa vào tường bếp khiến cô giật thót tim.
“Á!”
Vừa hô lên, cô vội vàng che miệng lại.
Hòa Yến lảo đảo vì giật mình, xuýt thì làm đổ cốc nước trên bàn.
Cô ôm ngực, trừng mắt nhìn bóng đen kia rồi thấp giọng mắng anh: “Anh bị hâm hả! Tối mù tối mịt không ngủ được lén rình coi người ta?!”
Nguyên Phi Cách khoanh tay trước ngực, thong thả nhìn cô: “Còn em tối mù tối mịt không ngủ được chạy xuống ăn vụng à?”
“Ai cần anh lo!”
Nói xong, Hòa Yến thấy mình có hơi tiêu chuẩn kép, chột dạ ho khan hai tiếng.
Bưng cốc nước lên uống một hớp lớn, thấy anh vẫn duy trì tư thế kia, Hòa Yến hỏi: “Anh xuống đây làm gì vậy?”
Lại yên lặng thêm lúc nữa, Nguyên Phi Cách đứng thẳng dậy, bật đèn phòng bếp lên. Đột nhiên gặp ánh sáng, Hòa Yến nheo mắt lại theo bản năng.
Anh đi đến trước tủ lạnh, lấy chai nước khoáng ra, vặn nắp, ngửa đầu uống nước.
Nguyên Phi Cách đang mặc áo cộc trắng và quần đi biển, trông có vẻ biếng nhác nhưng không hề lôi thôi chút nào, nhìn như vừa mới dậy.
Hòa Yến ngắm nhìn yết hầu lên xuống của anh, lặng lẽ liếʍ môi.
Cô gọi “Này” một tiếng, Nguyên Phi Cách uống nước xong, quay sang liếc cô một cái, sau đó mặt mày vô cảm quay đi.
Hòa Yến tự thấy mất mặt, phồng má không thèm gọi lại nữa.
Cũng không có hứng ăn nốt bánh, cô bỏ lên đĩa, đi tới trước tủ lạnh chuẩn bị cất vào.
Nguyên Phi Cách bên cạnh không nhường chỗ, cô liếc anh một cái, húng hắng giọng, khe khẽ hỏi câu: “Anh không có gì muốn hỏi em hả?”
Phía sau không có động tĩnh gì, đợi một lát, cô nghĩ Nguyên Phi Cách không nghe thấy, hoặc nghe thấy nhưng không thèm để ý. Hòa Yến thầm tức giận, thôi, cứ như vậy đi.
“Tách” một tiếng, cô vừa đóng tủ lạnh thì đèn đột nhiên tắt.
Hòa Yến xoay người, giây tiếp theo, người đàn ông nhanh chóng nghiêng người tới, một tay giữ lấy vai cô, một tay nắm eo, đẩy cô lên tủ lạnh.
Trái tim run lên dữ dội theo sự rung lắc của tủ lạnh.
Người đàn ông vây cô vào giữa tủ lạnh và vòng tay mình, cánh tay hơi dùng sức, hai cơ thể lập tức dán sát vào nhau. Cả hai ăn ý tìm thấy đôi môi của đối phương, đầu lưỡi gấp gáp quấn lấy nhau.
Hòa Yến gần như tham lam mà vòng tay ôm lấy cổ anh, mυ"ŧ lấy môi anh…
Dáng người của bọn họ khá chênh lệch, Hòa Yến bị anh nâng lên hôn, mũi chân chạm vào mặt đất, hai tay ôm sát cổ anh.
Khoảnh khắc anh chạm vào cơ thể cô, lý trí đã không còn tồn tại nữa rồi.
Cả trái tim lẫn thân thể đều đang kêu gào: Hôn anh! làʍ t̠ìиɦ với anh!
Khi tách ra, kéo theo một sợi tơ.
Nguyên Phi Cách vươn ngón cái lau khóe miệng giúp cô.
Mặt cô lập tức đỏ oạch, khẽ thở gấp: “Anh… Anh làm gì vậy?”
Trong ánh sáng mờ nhạt, đường nét sống mũi mơ hồ, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve hai trái đào căng mọng. Hòa Yến giơ hai tay chống lên lồng ngực rắn chắc của anh, cô hơi ngẩng cổ, thấy vậy, anh không khỏi thở dài.
“Chẳng phải đây là những gì em muốn sao?”
Vậy tại sao không nói lời nào đã rời đi?
Lời này anh không hỏi ra miệng.
Hòa Yến nhận ra mình đang bị bắt bí, cô tỉnh lại khỏi cơn mê ly. Anh còn muốn dùng sức vây cô lại, Hòa Yến hơi phản kháng, bất mãn nói: “Anh như vậy… là ép buộc… anh biết không?”
Yếu ớt không có chút khí thế nào, không thể khiến người đàn ông trước mặt xấu hổ.
Tay anh rời khỏi ngực cô, vén làn váy lên, tìm thấy nơi ướt át của cô một cách chuẩn xác. Anh đưa một đốt ngón tay vào, sau đó xấu xa khẩy một cái.
Không biết dây dưa bao lâu, Hòa Yến tai thính, nghe thấy tiếng động ở cầu thang trước. Đến khi tiếng bước chân đến gần phòng ăn, hai người nhanh chóng tách ra, Nguyên Phi Cách bị đẩy đến bệ bếp, bước chân hơi lảo đảo.
Thạch Vĩnh Nham bật đèn lên, trông thấy hai người thì giật mình.
“Shit! Hai người làm anh sợ chết khiếp, cũng không thèm lên tiếng. Hai người đang làm gì đấy?”
Hòa Yến nhanh chóng chỉnh lại những sợi tóc rối rồi quay sang cười với Thạch Vĩnh Nham: “Em vừa ra quán net, mới về thôi.”
Thạch Vĩnh Nham nhìn sang Nguyên Phi Cách.
Người đàn ông đang cúi đầu chà lau chút dinh dính nơi đầu ngón tay, ánh mắt nhìn về phía Hòa Yến: “Tôi xuống uống nước.”
Môi Hòa Yến hơi sưng đỏ, quay đầu đi dùng tóc che lại.
Thạch Vĩnh Nham ngáp một cái, vì đang không đeo kính nên nhìn không rõ lắm, anh híp mắt nói: “Tôi cũng xuống uống nước.”
“Vậy, nếu không có gì thì em lên trước nhé.”
Hòa Yến hốt hoảng chạy mất, không thèm nhìn người đàn ông bên cạnh lấy một cái.
Thạch Vĩnh Nham không uống nước lạnh mà lấy một cốc nước ấm.
Quay lại thấy Nguyên Phi Cách đang rửa tay, anh thuận miệng hỏi: “Tôi nghe Triệu Châu nói cậu có vết thương ở vai, ngày mai sẽ xuống biển bơi, cậu không có vấn đề gì chứ?”
Nguyên Phi Cách rút tờ giấy ra lau tay, trả lời: “Không vấn đề gì, chấn thương của tôi thế nào tôi biết, không cần lo lắng. Mặc dù bơi lội có hơi khó khăn nhưng vẫn lướt sóng được.”
Thạch Vĩnh Nham bật cười: “Vậy thì tốt, có chuyện gì cứ nói với tôi.”
“Được.”
Sau khi hàn huyên vài câu, hai người lên lầu quay về phòng ngủ.
Thạch ŧıểυ Thần đã ngủ say, Hòa Yến khom lưng đi vào phòng tắm. Cô cởi váy và thắt lưng, ngồi trên bồn cầu để bình tĩnh lại.
Rốt cuộc người đàn ông kia có phép thuật gì vậy? Sao anh vừa tới gần chân cô đã mềm nhũn rồi.
Lần này là anh chủ động, vậy có nghĩa là anh không giận đúng không?
Bỗng không muốn một mối tình tựa sương sớm chỉ thoảng qua rồi thôi, nhưng Nguyên Phi Cách lại quá đỗi thu hút cô, nếm thử một lần còn muốn nếm thêm lần nữa…
——
Ngày hôm sau, hơn 10 giờ Hòa Yến mới tỉnh vì tối qua hơn 4 giờ sáng cô mới ngủ được.
Cả người vô lực, mắt cũng không mở ra nổi.
Dù cô có được nghỉ ngơi thì giấc ngủ vẫn không đúng quy luật.
Thạch ŧıểυ Thần đã thay bikini xong, cô nàng khoác áo mỏng trên vai, đứng đối diện với chiếc gương toàn thân để tô son môi.
Thấy cô dậy, Thạch ŧıểυ Thần bất đắc dĩ nói: “Chị gái à, tối qua chị về lúc mấy giờ vậy?”
Hòa Yến tóc tai bù xù, giọng cũng khàn khàn: “Hơn 1 giờ gì đó.”
“Thế mày nhanh nhanh chuẩn bị đi, trưa nay chúng ta sẽ đi ăn ở nhà hàng Bãi Biển.”
“Ò.”
Hòa Yến rời giường rửa mặt, cô chỉ make up đơn giản rồi thoa son màu sắc tươi tắn một chút. Cô lấy bộ bikini trong vali ra, bên ngoài là áo hai dây rộng thùng thình màu trắng, tua áo được cắt không đồng đều, vạt áo để lộ vòng eo thon nhỏ.
Hai người đều mặc áo khoác ngoài và quần đùi, Thạch ŧıểυ Thần kéo cô ra sân chụp mấy tấm ảnh, Điền Anh và Lưu Mịch Phong thay đồ xong đi ra cũng gia nhập vào đội ngũ sống ảo.
Bốn cô gái bốn phong cách khác nhau, Triệu Châu đứng trên ban công tầng hai thấy vậy thì cười nói: “Tôi đến đúng chỗ rồi.”
Còn chưa dứt lời đã bị Nguyên Phi Cách ôm cổ, anh trầm giọng hỏi: “Anh rảnh quá à?”
“Vớ vẩn, buông tôi ra nhanh! Để người ta thấy lại bàn ra tán vào.”
Triệu Châu ghét bỏ đẩy anh ra, sau đó tiếp tục chống tay lên lan can, vẫy vẫy mấy cô gái bên dưới: “Hi! Mấy người đẹp!”
Bốn người ngẩng đầu, mỉm cười đáp lại: “Hello!”
Người đàn ông cười như thằng ngốc, tay vỗ vỗ Nguyên Phi Cách bên cạnh: “Này này, thấy không, người đẹp tính cách cũng đẹp!”
“…..”
Nguyên Phi Cách cúi xuống liếc nhìn cô gái nhỏ nào đó, đôi mắt híp lại.
Áo khoác của Hòa Yến không được kéo lên hết, bộ ngực sữa lộ ra một nửa, vô cùng bắt mắt dưới ánh mặt trời.
Anh quay người xuống lầu, đi ra sân.
Thấy anh xuống, Lưu Mịch Phong nhiệt tình gọi anh tới chụp ảnh cùng.
Nguyên Phi Cách uyển chuyển từ chối: “Tôi không chụp đâu, sợ làm xấu ảnh của mọi người.”
“Ui, để tôi chụp anh cho, đẹp trai thế này chắc chắn ăn ảnh lắm!”
Hòa Yến đứng bên cạnh không hề hé răng, thoáng đụng trúng ánh mắt anh, cô ngây ra một lúc, cúi đầu. Mặt cô đỏ bừng, lặng lẽ kéo khóa áo khoác lên.
Nguyên Phi Cách thôi không nhìn nữa, bị Lưu Mịch Phong kéo ra chỗ có nắng, những người khác nhường vị trí cho anh.
Lưu Mịch Phong giơ cameras, hô: “Ba, hai, một!”
Camera “tách” một tiếng, người đàn ông tùy ý đứng đó, ánh mắt bình thản. Ánh mặt trời xuyên qua tán cây, lờ mờ chiếu lên đường nét sắc sảo trên khuôn mặt anh.
Hòa Yến xoa xoa trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực, cô cắn môi nhìn anh chăm chú, tựa như con mèo tham lam thành tính lại không dám tiến lên khiêu khích.