Thủ đô có tuyết rơi, sáng sớm, Hòa Yến bị Nguyên Phi Cách gọi dậy ngắm tuyết.
Hòa Yến đứng trên ban công, cô chỉ mặc một chiếc áo mỏng, giơ di động lên chụp vài tấm ảnh, vốn định đăng lên weibo nhưng lại sợ để lộ địa chỉ nhà Nguyên Phi Cách, cuối cùng chỉ đăng lên vòng bạn bè.
Nguyên Phi Cách đi tới, hơi nhíu mày hỏi: “Em không lạnh hửm? Nhanh vào trong mặc quần áo vào!”
“Em vào liền.”
“Nhanh lên.”
Anh kéo cô vào nhà, cầm chăn tới bọc kín cô lại, bàn tay vỗ mông cô một cái, “Đi thôi.”
Hòa Yến giận dỗi lườm anh một cái. Đăng bài xong, cô nói với anh: “Hay là em về nhà một chuyến, đi mua quần áo với mẹ em.”
Mấy hôm nay cô luôn ở bên nhà Nguyên Phi Cách. Hòa Tuyết Quyên biết bọn họ đang hẹn hò, lúc Hòa Yến nói muốn đến nhà anh ở, bà cũng không phản đối, chỉ dặn cô chú ý an toàn.
Người đằng sau ôm lấy cô, rầu rĩ hỏi: “Chừng nào em lại tới?”
“Em không thể ở lại đây quá lâu, mẹ em vẫn còn ở nhà mà.”
Anh thở dài: “Được rồi, anh đưa em về nhé?”
“Dạ không cần đâu, trận đấu của anh là vào hôm nào thế?”
“Ngày 20.”
Hòa Yến thơm lên mặt anh một cái: “Đến lúc đó đón em nha?”
“Ừm, được.”
Lâu rồi Hòa Yến không đi mua quần áo, vốn định lên mạng ngắm nhưng Hòa Tuyết Quyên lại muốn đi dạo phố hơn.
Tưởng rằng chỉ có hai mẹ con bọn họ, ai dè lúc xuống lầu, trước cửa còn có mấy cô dì trong câu lạc bộ nữa.
Cô không rành cách ứng phó với người lớn, bất chấp khó khăn chào các dì một tiếng rồi đón nhận lòng nhiệt tình của họ.
Hòa Yến kéo Hòa Tuyết Quyên qua một bên: “Mẹ, mẹ không nói có người đi cùng mà.”
“Ôi mọi người cùng nhau đi mua sắm cho vui ấy mà!”
Ba dì kia đều là bạn tốt của Hòa Tuyết Quyên, trên đường đi tán gẫu không ngừng. Thỉnh thoảng nhắc tới cô, vẫn không thoát được mấy chủ đề hẹn hò kết hôn.
Không cần phải nói quá nhiều với người ngoài, Hòa Yến cũng chỉ gật đầu tỏ vẻ đồng tình, nhưng Hòa Tuyết Quyên lại luôn miệng nói: “Ôi chao, con bé không vội không vội.”
“Bây giờ nhiều đứa không muốn kết hôn lắm, thời thế thay đổi rồi.”
“Đúng vậy. Con gái tớ không chịu kết hôn, thái độ kiên quyết lắm.”
“Được rồi được rồi, đi với nhau đừng nói về con cái mãi thế.”
Hòa Yến đi bên cạnh không khỏi cúi đầu cười khẽ.
Đi dạo phố tới trưa, hai mẹ con túi lớn túi nhỏ về nhà.
Hòa Yến lại dắt An An ra ngoài đi dạo, lúc về tới nhà cơm tối đã chín rồi.
“Về rồi sao? Con vào ăn cơm đi.” Hòa Tuyết Quyên dọn bát đũa ra cho cô rồi lau chân cho An An trước.
“Dạ.”
Lau chân là công đoạn An An thích nhất, nó chủ động giơ chân lên để bà lau.
Hòa Tuyết Quyên nấu một ít cháo, mùi thơm của táo đỏ quyện vào nhau, Hòa Yến húp sạch một bát.
Nhìn dáng vẻ ăn no ợ một cái của con gái, Hòa Tuyết Quyên buồn cười: “Con ở nhà bạn trai cũng thế này à?”
Cô làm nũng, “Ai bảo mẹ là mẹ con chứ? Con như thế nào mẹ cũng yêu mà!”
“Cái đồ mồm mép láu lỉnh con đó.” Hòa Tuyết Quyên cười mắng cô, “Đúng rồi, ở chung với Nguyên Phi Cách thấy thế nào?”
“Tốt lắm ạ, anh ấy đối xử với con tốt lắm.”
Hòa Tuyết Quyên quan sát vẻ mặt của Hòa Yến, thoáng thở phào một hơi, “Vậy là được rồi. Mẹ chỉ sợ con phải chịu tủi thân…”
Hòa Yến cầm cổ tay bà: “Mẹ, con gái mẹ sao có thể để mình tủi thân được? Mẹ yên tâm, sau này sẽ càng tốt hơn ạ.”
“Đúng vậy, nhất định sẽ càng ngày càng tốt.”
————
Ban tổ chức đã mời Hàm Thiệu Kỳ và Nguyên Phi Cách tham gia trận đấu giao hữu này.
Lúc Hòa Yến đến, Nguyên Phi Cách đang đứng giữa sân đấu, tay cầm vợt, vừa phát bóng vừa trò chuyện với Hàm Thiệu Kỳ, trông dáng vẻ không tồi.
Chung quanh có mấy máy quay hướng về phía bọn họ, Hòa Yến rướn cổ lên mới có thể nhìn thấy anh trong đám người.
Cô tới đây một mình, bèn đi tìm một chỗ kín đáo nhưng có thể thấy rõ anh rồi ngồi xuống, sau đó lấy di động ra chụp Nguyên Phi Cách một tấm rồi gửi cho anh.
Không bao lâu sau, Nguyên Phi Cách lấy di động ra xem, sau đó lập tức ngẩng đầu nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng của Hòa Yến.
Tầm mắt dừng ở nơi nào đó, anh giơ tay lên vẫy, cô gái nhỏ trên khán đài mỉm cười đáp lại.
Hàm Thiệu Kỳ ở bên cạnh chậc lưỡi: “Chà, mùi yêu đương nồng quá.”
Nguyên Phi Cách lườm anh ta một cái: “Xéo.”
Hàm Thiệu Kỳ đấm anh: “Lần cuối đấu giao hữu với anh là khoảng 3, 4 năm trước nhỉ?”
Bóng nảy trên vợt với biên độ nhỏ, anh đưa tay đón được, thản nhiên nói: “Chắc vậy, tôi cũng không nhớ.”
“Nghe nói huấn luyện viên đích thân đến tìm anh à?”
“Ừ.”
Tùy ý phát bóng cho Hàm Thiệu Kỳ, hai bên bắt đầu đánh qua đánh lại.
Hàm Thiệu Kỳ nhín chút thời gian hỏi anh: “Thật ra cho tới giờ tôi vẫn chưa từng nói, anh thật sự thay đổi rất nhiều. Trước kia động vào cái là nổ, trên sân đấu đánh bán sống bán chết, mà giờ thành thật hơn không ít, tính tình cũng trầm ổn hơn.”
Nguyên Phi Cách bật cười: “Vậy à?”
“Đừng giả vờ giả vịt với tôi! Hiện tại… anh còn hận ông ta không?”
Anh không nói gì, chỉ nghiêng người tiếp được bóng.
Hàm Thiệu Kỳ liếc anh một cái: “Xem ra vẫn còn hận.”
Anh lắc đầu: “Tôi chẳng có gì phải hận, chỉ là không muốn bị cuốn vào thị phi nữa, mệt mỏi lắm.”
Cuộc chiến ở Liên đoàn bóng bàn không liên quan gì đến anh nữa, bây giờ anh cũng không có tâm trạng để nghĩ về nó.
Đánh xong một hiệp, hai người bắt đầu đổi sân. Khán đài xôn xao một hồi, xung quanh vang lên tiếng máy ảnh tanh tách.
Hàm Thiệu Kỳ nhân cơ hội đá anh một cú: “Sao nào? Muốn giải nghệ à?”
“Không, chỉ là… thuận theo tự nhiên thôi.”
Nói xong, anh mỉm cười, động tác mạnh hơn, một cú đánh xuýt thì trúng hạ bộ của Hàm Thiệu Kỳ.
“Đm! Anh mẹ nó…”
Anh huơ vợt trong tay, hất cằm khiêu khích Hàm Thiệu Kỳ.
Ngồi trên khán đài, Hòa Yến có thể nghe thấy rõ tiếng reo hò ăn mừng chiến thắng của anh.
Nhìn anh như vậy, Hòa Yến thoáng ngây người, cô lấy di động ra quay video cho anh.
Thi đấu giao hữu kết thúc, Hòa Yến đi tới chào Hàm Thiệu Kỳ một câu. Chờ bọn họ xong việc, Nguyên Phi Cách dẫn Hòa Yến rời khỏi đây.
Ra khỏi sân đấu, cơn gió lạnh thổi qua, thổi tung khăn quàng cổ của Hòa Yến.
Nguyên Phi Cách quàng lại giúp cô, anh duỗi tay khẽ nhéo má cô: “Lát nữa em muốn đi đâu?”
Hòa Yến ngẩng đầu nhìn anh không đáp.
“Sao thế em?” Anh sờ sờ mặt mình, “Có gì à?”
Hòa Yến lắc đầu: “Nguyên Phi Cách, em đột nhiên thấy hơi tiếc nuối vì không thể quen biết anh ở những năm anh hăng hái nhất.”
Nói xong, cô lập tức phản ứng lại: “A! Em không có ý nói anh bây giờ không tốt đâu.”
Anh bật cười rồi đội mũ áo khoác lên, bịt bọc kín mít giống hệt cô.
Một lát sau, cô lại nghĩ đến điều gì đó: “Vẫn là thôi đi, cho dù biết anh lúc đó cũng không nhất định sẽ bị anh hấp dẫn.”
Nguyên Phi Cách vươn tay kéo cô vào lòng: “Em nói gì cơ? Ông đây là quán quân thế giới đấy!”
Hòa Yến cười khẽ xin tha: “Anh buông em ra! Em không có ý đó mà!”
Cô thoát khỏi vòng tay anh, chạy chậm về phía trước vài bước rồi xoay người đối diện với anh.
“Em tiếc vì không quen anh sớm hơn, nhưng em càng quý trọng Nguyên Phi Cách của hiện tại.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào hơi hé, miệng cô thổi ra khí trắng, cô nhìn anh bằng đôi mắt đong đầy ý cười.
Chăm chú nhìn cô hồi lâu, anh khẽ xoa những ngón tay cứng ngắc vì lạnh, nói: “Anh yêu em.”
Ý cười trong mắt người con gái dần chuyển thành kinh ngạc.
Nguyên Phi Cách lúng túng quay đầu sang một bên.
Hòa Yến như không nghe rõ, cô chạy tới, dán lên người anh: “Anh nói gì cơ? Nguyên Phi Cách, anh nói gì vậy?”
“Không có gì.”
Anh cắm đầu đi về phía trước, cô gái nhỏ sau lưng lập tức chạy theo: “Không có gì là sao hả? Anh nói anh yêu em mà!”
“À đúng đúng.”
“Anh lặp lại lần nữa đi.”
“…..”
“Một lần nữa thôi!”
Bị cô quấn lấy đến tận bãi đậu xe, Nguyên Phi Cách ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Đáng tiếc là hôm nay không có tuyết rơi lãng mạn, cũng chẳng có ánh dương rạng rỡ, bầu trời âm u mờ mịt.
Hòa Yến khoác cánh tay anh rồi rúc vào trong lòng, giả vờ thản nhiên ghé sát tai anh thầm thì: “Em cũng yêu anh.”