Hot search “Hòa Yến giải nghệ” nhanh chóng bùng nổ.
Sau khi xuống sân khấu, cô lập tức đăng weibo nói lời tạm biệt, cũng bảo mọi người yên tâm vì cô sẽ không hoàn toàn rời khỏi giới eSports, đồng thời thông báo tin tức gia hạn hợp đồng với nền tảng Bang Ưu thêm ba năm.
Hầu Triển Bằng chờ cô trong phòng nghỉ, thấy có mỗi mình cậu ta, Hòa Yến hỏi: “Nguyên Phi Cách đâu ạ?”
“Anh không biết, sau khi kết thúc anh ấy vội vã chạy ra ngoài, không biết đi đâu.”
Hòa Yến thấy hơi mất mát, cô đang định chia sẻ niềm vui với anh đầu tiên.
“Được rồi, bọn em phải chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn sau trận đấu. Hay anh về khách sạn trước đi, thuận tiện nói với anh ấy một tiếng giúp em.”
“Ừm, vậy anh đi trước nhé? Quay về ăn mừng sau.”
“Vâng.”
Chạng vạng tối, TELO mới từ hội trường quay về khách sạn.
Lên đến tầng của mình, vừa ra khỏi thang máy, cô đã nhìn thấy người đàn ông đang cầm một bó hoa hồng phấn siêu lớn đứng trước cửa phòng cô. Anh vừa thở hồng hộc vừa nói chuyện điện thoại, hình như mới chạy từ bên ngoài về.
Hòa Yến giật mình, không thèm để ý đến những tiếng ồn ào sau lưng mà chạy chậm tới ôm lấy cổ anh.
Đột nhiên có người lao vào vòng tay, Nguyên Phi Cách hơi nghiêng người về phía sau, anh vội vàng đứng vững, giơ bó hoa lên, cúi đầu bắt gặp đôi mắt cong cong của Hòa Yến.
“Anh đi mua hoa ạ?”
“Không nhìn ra hử?” Anh đưa hoa cho cô, “Chúc mừng em, nhà vô địch.”
Hòa Yến hai tay ôm lấy bó hoa, cô sờ sờ bông hoa, hỏi: “Đây là hoa giả ạ?”
“Anh sợ lúc mang về sẽ bị hỏng nên mới mua hoa giả. Anh tìm lâu lắm đấy, khi nào về nước lại mua hoa thật cho em.”
“Không sao, hoa giả càng để lâu.”
“…..”
Hòa Yến nghiêng người cho anh lấy thẻ phòng.
Chu Hoành Xương phất tay kêu mọi người giải tán, cười trêu: “Được rồi được rồi, để cho đôi chim ri này có không gian ngọt ngào.”
Vào phòng, cô đặt bó hoa hồng phấn lên bàn, sau đó rót cho mình cốc nước, uống một ngụm rồi hỏi: “Vừa nãy anh gọi điện cho ai vậy?”
Nguyên Phi Cách bỏ điện thoại vào túi rồi đáp: “Hùng Ninh, cậu ấy nói anh bị chụp được.”
Hòa Yến xuýt thì phun ngụm nước trong miệng ra, cô trừng mắt nhìn anh: “Sao anh không nói sớm?!”
Vội vàng mở điện thoại kiểm tra weibo, hot search Hòa Yến giải nghệ và TELO giành chức vô địch vẫn còn, nhưng ngay dưới đó là hot search Nguyên Phi Cách Hòa Yến.
Nhấn vào xem thử, bài đăng đứng đầu là video chất lượng cao của một blogger game.
Nguyên Phi Cách đeo khẩu trang ngồi trong khán phòng, nét mặt lo âu và căng thẳng theo dõi trận đấu, cuối cùng đứng lên ăn mừng với Hầu Triển Bằng bên cạnh khi TELO giành chức vô địch.
Lúc Hòa Yến tuyên bố giải nghệ, anh lặng yên không nói, chỉ dõi mắt theo người đứng trên sân khấu, hốc mắt ươn ướt.
Nguyên Phi Cách liếc một cái rồi vội vàng che màn hình di động: “Em đừng nhìn.”
Hòa Yến lui về sau, cười rõ là đắc chí: “Anh khóc vì cảm động đúng không?”
“…..”
“Không ngờ anh cảm tính vậy đó nha.”
Nguyên Phi Cách tiến lên giữ lấy cô, hung hăng cắn môi cô một cái.
Hòa Yến bị anh khơi gợi lửa tình, cơ thể mềm nhũn, không quan tâm hot search nữa. Cô dán lên ngực anh, ngước mắt làm nũng.
“Em muốn làʍ t̠ìиɦ.”
“Anh cũng muốn.”
“Anh mang bao không?”
“Có, một hộp.”
Hòa Yến phì cười, lườm anh một cái.
Quần áo lần lượt cởi ra, Nguyên Phi Cách rồi đến cô.
Chẳng bao lâu sau hai người đã lột trần.
Hòa Yến mỉm cười nhìn anh, anh không nhịn được cúi người xuống, không ngờ cô lại ném chiếc qυầи ɭóŧ ren lên vai anh rồi chạy vào phòng tắm.
“Em đi tắm trước!”
Chiếc qυầи ɭóŧ ren nho nhỏ trượt từ đầu vai xuống cánh tay, Nguyên Phi Cách cầm lấy qυầи ɭóŧ rồi theo cô vào phòng tắm.
“Cùng nhau tắm!”
Nguyên Phi Cách xông vào, ôm lấy cơ thể trơn bóng của cô rồi hôn.
Vừa mở vòi hoa sen, làn nước vẫn còn lạnh, nước xối lên cơ thể nóng bỏng của Hòa Yến khiến cô run rẩy, theo bản năng chui vào lòng anh. Bụng trên chạm vào vật cứng rắn nào đó, cô vươn tay nắm lấy.
Cổ họng Nguyên Phi Cách phát ra tiếng rên khẽ, anh kéo nhẹ tóc cô để cô ngước lên: “Nhẹ một chút.”
Hòa Yến cong môi, động tác trên tay dần nhanh hơn, áp bụng ngón cái vào lỗ chuông. Nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập của anh, Hòa Yến kiễng chân hôn môi anh, đầu lưỡi chơi đùa trong khoang miệng.
Nước miếng chảy dọc từ khóe miệng xuống, bọn họ tách ra, lau môi giúp đối phương.
Không hiểu sao sống mũi cô cay cay, mím môi òa khóc.
Nguyên Phi Cách bật cười: “Sao lại khóc?”
“Em vui.”
“Cầm chức vô địch đương nhiên là vui rồi, sao lại khóc thế này.”
Cô lắc đầu, vùi đầu vào lòng anh: “Sau này sẽ tốt hơn.”
Cằm gác trên đỉnh đầu cô, anh vỗ nhẹ lưng Hòa Yến: “Đúng vậy.”
Sau khi tắm rửa mất hơn một tiếng, cô được Nguyên Phi Cách bế ra, cả người xụi lơ vô lực.
Anh đặt cô lên giường, lấy khăn lau tóc cho cô.
Xúc cảm nhè nhẹ trên đỉnh đầu khiến Hòa Yến nhanh chóng thấy buồn ngủ, mí mắt đánh nhau túi bụi.
Thấy thế, Nguyên Phi Cách cười nói: “Mệt thì ngủ đi em.”
Hòa Yến lắc đầu: “Em muốn ôm anh ngủ cơ.”
“Được, chờ anh chút.”
Anh cất khăn vào phòng tắm rồi ra ngoài, xốc chăn lên nằm xuống.
Hòa Yến lập tức ôm anh, đầu gác lên cánh tay anh.
“Nguyên Phi Cách, chúng mình lên hot search.”
“Ừ. Em muốn công khai không?”
Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi ôm cổ anh, nói: “Thuận theo tự nhiên đi ạ.”
Nguyên Phi Cách nghiêng đầu, đặt một nụ hôn lên trán cô: “Được, nghe em.”
————
Trở lại Bắc Kinh, điều đầu tiên Hòa Yến làm là gọi điện cho Hòa Tuyết Quyên.
Hòa Tuyết Quyên mới từ câu lạc bộ về, biết cô mới xuống máy bay, bà vui mừng nói: “Trưa nay mẹ hầm canh xương, con mau về ăn nhé.”
“Dạ! À mẹ ơi, ông ta… thu xếp như thế nào ạ?”
Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc, sau đó bà bình tĩnh mở miệng: “Hỏa táng, vốn định tìm một nơi nào đó để mai táng nhưng cuối cùng vẫn liên lạc với người nhà của ông ta, bọn họ đã nhận người về.”
Nhanh vậy?
Hòa Yến nhẹ nhàng thở ra, cô gật đầu đáp: “Vâng ạ.”
“Đi đường cẩn thận con nhé.”
“Dạ.”
Cúp máy, cô ngẩng đầu nhìn khoảng không.
Ánh mặt trời xán lạn rực rỡ khiến cô không tài nào mở mắt ra được.
Trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một chiếc ô che nắng, cô quay đầu lại, Nguyên Phi Cách đeo kính râm và khẩu trang đang đứng bên cạnh.
“Anh làm gì vậy?” Hòa Yến buồn cười nhìn anh, “Anh có che vậy vẫn dễ nhận ra mà!”
Nguyên Phi Cách kéo khẩu trang xuống, nói rõ là đúng lý hợp tình: “Anh sợ phơi nắng đen.”
Hòa Yến không nhịn được, che miệng cười ha hả.
“…..” Nguyên Phi Cách cau mày, vươn tay kéo cô vào lòng: “Không được cười! Mình nhanh về thôi.”
Có master-nim tới đón máy bay, chính mắt nhìn thấy hai người họ cười cười nói nói đi ngang qua mình. Cô nàng sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại, lập tức giơ máy ảnh lên chụp lia lịa.
Mặc dù hai người không tương tác nhiều trên các nền tảng công khai nhưng video ôm nhau ở sân bay coi như đã khẳng định chuyện tình cảm của bọn họ.
Trên đường về, Nguyên Phi Cách hỏi cô: “Sau này em dự định làm gì?”
“Không phải em đã gia hạn hợp đồng đó sao, giờ tiếp tục livestream thôi. À em nói với anh nè, mấy hôm trước em nhận được lời mời tham gia gameshow.”
“Thật à?”
“Dạ! Nhưng mà em vẫn đang cân nhắc, giờ không có tâm trạng ghi hình chương trình lắm, muốn ở nhà nghỉ ngơi cơ.”
Nguyên Phi Cách bật cười, anh vươn tay khẽ nhéo khuôn mặt phúng phính của cô: “Cái này tùy em, em muốn đi thì đi.”
Hòa Yến dán lên người anh: “Anh có nhiều kinh nghiệm ghi hình, cho em hỏi xíu, mấy show này có kịch bản không ạ?”
Nguyên Phi Cách gật đầu: “Có chứ, sao có thể không có.”
Hòa Yến hơi thất vọng “ồ” một cái: “Em còn tưởng chương trình thực tế khá chân thật.”
“Chương trình thực tế, chỉ có người là thật thôi.”
Hòa Yến bị anh chọc cười, cô xoa xoa đầu anh: “Thầy Nguyên vất vả rồi ạ.”