Sầm Gia Thụ được nhiều người mong đợi bất ngờ dừng lại ở vòng luận sách, Hằng vương phủ cùng phủ Đại trưởng công chúa tranh nhau chiêu mộ hắn, cô cháu hai người cũng vì chuyện này mà náo loạn đến mức không vui.
Công chúa Tề quốc không có quyền tham gia chính trị, theo lệ thường cũng không được phép chọn sĩ tử làm gia thần.
Tuy nhiên, Đại trưởng công chúa đã ở goá nhiều năm, chuyện “Sầm Gia Thụ tướng mạo đẹp mắt” lại nổi tiếng ai ai cũng biết, cho nên mọi người chỉ cho rằng nàng có lòng yêu thích cái đẹp, cũng không ai nghĩ đến chuyện khác.
Cho dù là Đại trưởng công chúa cao quý, nhưng đến cùng nàng vẫn là nữ tử Tề quốc.
Ngang nhiên vì một mỹ nam trẻ tuổi mà trở mặt với cháu trai nhà mình, đây được coi là một hành động kinh thế hãi tục.
Dân chúng trên phố ở sau lưng nói thầm nàng lỗ m ãng ph óng đãng, thậm chí còn có ngôn quan dâng tấu nhắc nhở Tề đế quản thúc muội muội nhà mình.
Đối với Tề đế mà nói, Sầm Gia Thụ chỉ là một sĩ tử thi rớt ngay cả ngự tiền đối đáp cũng không vào được.
Thấy người này lại gây xích mích khiến phủ Đại trưởng công chúa cùng Hằng vương phủ trở mặt, Tề đế quả thực giận không có chỗ phát ti3t.
Trong lúc mấu chốt này, ông còn rất nhiều quốc chính triều vụ cầm phải hao tổn tinh thần giải quyết, làm sao có kiên nhẫn xem kỹ những chuyện lông gà vỏ tỏi này.
Một bên là muội muội ruột thịt cùng một mẹ đẻ ra của ông, một bên là đứa con trai mà ông sủng ái, bây giờ bảo ông quyết định hướng đi của Sầm Gia Thụ, cái này cũng rất nhức đầu.
Vì vậy, ông bèn sai người đi trưng cầu ý nguyện của bản thân Sầm Gia Thụ.
Kỳ thật loại trưng cầu này chính là một cái hố, cho dù Sầm Gia Thụ chọn phủ Đại trưởng công chúa hay là Hằng vương phủ, Tề đế đều sẽ lấy lý do hắn chọc cho bên kia bất mãn, sau đó lập tức trục xuất đuổi hắn về nguyên quán.
Nhưng Sầm Gia Thụ lại chân thành bày tỏ rằng hắn “không đành lòng khiến cô cháu Đại trưởng công chúa cùng Hằng vương không hòa thuận, nên nguyện gia nhập vào Hoài vương phủ.”
Tề đế mặc dù ngoài ý muốn, nhưng lại cảm thấy đây là một nơi tốt để mọi người đều có thể xuống bậc thang, liền triệu Tiêu Minh Triệt tới hỏi ý tứ của hắn.
Tiêu Minh Triệt vẫn mang theo bộ mặt chết lặng có cũng được mà không có cũng được như thường lệ: “Xin tuân theo phụ hoàng định đoạt.”
Cứ như vậy, mọi chuyện liền được giải quyết.
Đại trưởng công chúa cùng Hằng vương náo loạn không vui, chỉ cần Sầm Gia Thụ cuối cùng không rơi vào tay đối phương, hai người bọn họ cũng không nói hai lời.
Người bên ngoài nhìn chỉ cảm thấy Sầm Gia Thụ bị ép chọn Hoài vương phủ tương đối yếu thế. Mà Hoài vương phủ cũng là ngại thánh ý của Tề đế, không tranh không đoạt, cũng không đắc tội với ai.
Tất cả đều vui vẻ.
***
Tại tuần đầu tiên của tháng bảy, triều đình Tề quốc như dòng nước ngầm chảy xiết, Tề đế vui buồn lẫn lộn.
Vui mừng là, khi Hạ vọng thủ sĩ chấm dứt, một nhóm gương mặt mới có tài năng cũng có ý chí chiến đấu dũng mãnh tràn vào triều đình. Kho bạc nhà nước đang trống rỗng cũng được bổ sung những khoản tiền khổng lồ từ “ban tước”.
Khoản tài phú cùng nhóm nhân tài này, đã mang lại cho Tề đế một con bài thương lượng mới để kiểm tra và cân bằng cục diện, đồng thời có cơ hội đàm phán lại nhiều chính sách quan trọng mà trước đây bị trùng trùng điệp điệp lực cản ngăn trở.
Điều đáng lo ngại chính là, từ khi bắt đầu trọng nghị về Nam Cảnh bên kia Tống quốc, vì băn khoăn giữa hai luồng ý kiến là “tích hợp lực lượng cả nước, một trận đánh xong tất cả”, hay là “cắt đất cầu hòa, để cho dân tĩnh dưỡng nghỉ ngơi lấy lại sức, từ từ suy tính lại”, mà hai đảng phái Thái tử chủ chiến cùng chủ hòa Hằng vương lại bắt đầu bế tắc.
Cho dù là triều hội lớn hay nhỏ, chỉ cần thảo luận về chiến tranh hoặc hòa bình, nhân mã hai phe đều có đạo lý riêng, mỗi bên đều có kiên trì, không ai chịu lùi bước, cuối cùng luôn lấy chướng khí mù mịt kết thúc.
Chẳng những như thế, ở bên ngoài triều hội, hai bên còn đánh thành gà mắt đen.
Lại bộ theo đảng Hằng vương, Thái tử liền gây khó dễ cho Lại bộ. Binh bộ nghiêng về phía Thái tử, Hằng vương liền tìm binh bộ điều tra.
Trong thời gian ngắn, song phương công thủ kịch liệt, mỗi người đều có thắng bại, quan viên trong kinh người nào cũng cảm thấy bất an.
Hai thế lực giằng co hao tổn như vậy, đối với Tề Đế mà nói thực sự quá khó giải quyết.
Trong lòng ông vốn có khuynh hướng chủ chiến, nhưng chiến đấu gặp khó khăn, phe Thái tử lại chậm chạp không đưa ra được phương án hữu hiệu giải quyết những tai họa ngầm kia. Nỗi lo sau đó không giải được, Tề Đế liền không kiềm chế được phái chủ hòa.
Tề đế suy cho cùng cũng lớn tuổi, tinh thần và thể chất đều suy kiệt vì lo lắng, sau đó đột nhiên xuất hiện chứng đau đầu..
Đế có bệnh, vợ chồng hoàng tử cùng vợ chồng công chúa, dòng họ hoàng tộc đương nhiên phải đến nội thành thăm hỏi.
Tề nhân coi trọng chữ “Hiếu”, các công chúa thân là nữ nhi có chút bất tiện, nên các hoàng tử thay phiên nhau ở lại nội thành, thức trắng đêm hầu bệnh ở trước mặt hoàng đế là chuyện đương nhiên.
Đương nhiên, loại thời điểm này, Thái tử cùng Hằng vương đều không phải người thiển cận, nên không ai cho đối phương cơ hội một mình ở lại Ngự tiền cả đêm.
Hai người không hẹn mà cùng đề nghị, mỗi đêm do hai vị hoàng tự hoặc Vương thúc cùng hầu đế trước.
Hai người bọn họ nhìn chằm chằm đối phương đến mức gắt gao, tự nhiên mỗi lần canh đêm đều trói chặt vào một chỗ. Còn Tiêu Minh Triệt thì ở với cùng các huynh đệ hoặc nhóm vương thúc khác.
Đây đối với Tiêu Minh Triệt ngược lại là một chuyện tốt.
Hắn thường xuyên bị phái đến biên cảnh, lúc ở Ung kinh lại rất thận trọng, nếu không cần thiết thì tuyệt đối không tự mình lén lút đi lại với các phủ. Cho nên đại đa số huynh đệ tỷ muội, vương thúc, tông thân họ hàng đối với hắn đều vì rất ít tiếp xúc nên không đủ hiểu biết.
Lần này mọi người thay phiên nhau trực đêm hầu bệnh ở trước mặt Hoàng đế, rất nhiều người cùng Tiêu Minh Triệt ở chung vài lần, hoặc ít hoặc nhiều cũng nhìn ra tiềm lực của hắn.
Sự thay đổi của kết cấu triều đình, sấm sét đôi khi được ẩn giấu ở nơi im lặng này.
***
Sáng sớm ngày mười sáu tháng bảy, Tiêu Minh Triệt cùng Thái Vương thúc rời khỏi nội thành.
Thái vương thúc là người gần năm mươi tuổi, lại quanh năm sống an nhàn sung sướng, lục tục ở ngự tiền chống đỡ mấy đêm suốt sáng, ít nhiều có chút chịu không nổi, giờ phút này bước chân cũng có chút phù phiếm.
Ngược lại là Tiêu Minh Triệt, mặc dù đáy mắt có màu xanh nhạt, nhưng vai eo thẳng tắp, bước chân trầm ổn hữu lực, nhìn không ra nửa điểm mệt mỏi suy yếu.
Thái vương thúc nhìn đứa cháu trai cao hơn mình một cái đầu này, cảm khái cười nói: “Điện hạ không hổ là người từng trải qua rèn luyện trên chiến trường, đúng là long tinh hổ mãnh.”
Tiêu Minh Triệt từ trước đến nay không giỏi ứng phó với mấy tình huống xã giao thế này, theo tiếng quay đầu nhìn thẳng ông: “Ừm.”
Hắn đối với ai cũng như vậy, Thái vương thúc cũng sẽ không hiểu lầm hắn là cố ý lạnh nhạt với mình.
Vì thế liền vui vẻ tiếp tục nói: “Năm nay là lần đầu tiên điện hạ được tham dự Hạ vọng thủ sĩ sau khi tấn thăng lên thân vương tước. Nghĩ chắc thu hoạch cũng khá phong phú đúng không?”
Tiêu Minh Triệt nghe được, đây hoàn toàn là lời nói nhảm.
Các vương phủ chọn sĩ tử làm mưu sĩ, liêu thuộc*, đây là chuyện quang minh chính đại, hắn cũng không lén lút thu người.
*Những quan lại cùng làm việc dưới quyền một viên quan to trong thời phong kiến
Hơn nữa, chuyện Sầm Gia Thụ vào Hoài vương phủ đã nháo đến thánh ý phán quyết, phố xá ngõ ngách khắp Ung kinh thành đều biết, Thái vương thúc làm sao có thể không biết.
Thế là, hắn lại “ừm” một lần nữa.
Hắn liên tiếp chỉ trả lời hai tiếng đơn điệu, cứ như vậy đem cuộc trò chuyện đi vào ngõ cụt.
Đoạn đường này rất dài, hai người trầm mặc song hành trong không khí lúng túng.
Thái Vương thúc là một người vui vẻ nói nhiều, không chịu nổi tẻ nhạt như vậy. Thế là cưỡng ép giữ vững tinh thần, đổi đề tài khác.
“Bệ hạ đã ra quyết định, qua hơn một tháng nữa ngươi phải lên đường tiến về Nam cảnh nhậm chức Đô tư. Nghe nói Hoài vương phi sau khi biết được tin này vô cùng không nỡ, ở trước mặt Hoàng hậu nương nương còn lau nước mắt.”
Từ cuối tháng trước đi hành cung một chuyến về, Lý Phượng Minh không biết tại sao lại sinh ra chấp niệm, nhất định nằng nặc bắt hắn để đại phu khám.
Hắn thật sự không muốn gặp đại phu, nhân lúc trong phủ mới tuyển thêm một nhóm mưu sĩ gia thần, Tề đế lại nhiễm bệnh, hắn liền mượn cớ bận rộn tránh né.
Ngày đó hắn ở cạnh Tề đế, cũng không tận mắt nhìn thấy trung cung bên kia xảy ra chuyện gì, chỉ trên đường xuất cung nghe cung nhân nói, Lý Phượng Minh ở trước mặt Hoàng hậu rơi nước mắt, bởi vì không nỡ sắp phải chia xa với hắn.
Lúc ấy trong lòng hắn vừa đau lại vừa ngọt, sau khi lên xe ngựa liền dỗ dành Lý Phượng Minh một phen, buông lỏng đồng ý gặp đại phu, lúc này mới dỗ được nàng ngừng rơi nước mắt.
Kết quả vừa trở lại trong phủ, nữ nhân kia lập tức gọi Thuần Vu Đại thay nàng bôi thuốc ——
Thì ra bắp chân đụng phải một vết tím bầm, không chịu nổi đau mới rơi nước mắt.
Có thể nói là phi thường gian trá.
***
Đến trước cầu Bạch ngọc, cung nhân dẫn đường liền rút lui.
Thái vương thúc thấy bốn phía không có người, lúc này mới có thâm ý nói với Tiêu Minh Triệt: “Bệ hạ lần này nhiễm bệnh, nói cho cùng cũng là do tâm bệnh gây ra. Nếu ai có thể giải quyết tâm bệnh của bệ hạ vào lúc này, chính là lập được công lớn.”
“Đa tạ Thái vương thúc chỉ điểm dẫn đường.” Tiêu Minh Triệt chấp lễ tạ ơn, cũng không nói chuyện sâu với ông.
Giờ tỵ*, Tiêu Minh Triệt trở lại Hoài vương phủ.
*từ 09:00 tới 11:00
Vừa vào cửa phủ, giương mắt liền thấy Lý Phượng Minh vòng qua bức bình phong đi tới nghênh đón, phía sau là Tân Hồi đang bưng khay.
Nhìn nước thuốc đen nhánh trong khay, trong lòng Tiêu Minh Triệt sinh ra xúc động muốn chạy trốn: “Ta suốt đêm không ngủ, giờ phút này còn đói bụng.”
Lý Phượng Minh lại có chuẩn bị mà đến: “Mấy ngày trước ngài chính là dùng lý do này tránh thoát rất nhiều bữa thuốc. Ta đã mời phủ y điều lại phương thuốc, hiện giờ thuốc này chính là phải dùng trước bữa ăn.”
“Ta không muốn trốn, để tí nữa uống sau đi. Hiện giờ ta có chuyện chính sự muốn nói với nàng. Thái vương thúc hôm nay…”
“Uống xong rồi nói sau.” Lý Phượng Minh nhìn thấu hết thảy, mỉm cười nắm chặt lấy ống tay áo của hắn: “Trước khi ngài uống chén thuốc này, những chuyện khác đối với ta mà nói đều là chuyện vớ vẩn.”
Đang lúc Tiêu Minh Triệt dự định liều chết giãy dụa, Sầm Gia Thụ cùng Chiến Khai Dương sóng vai từ dưới cổng vòm hành lang đi tới.
Đôi mắt đen của Lý Phượng Minh xoay tròn một vòng: “Nếu ngài không uống, vậy ta sẽ đến làm thơ trước mặt Sầm Gia Thụ.”
Mặc dù biết nàng sẽ không thật sự không có chừng mực như thế, nhưng Tiêu Minh Triệt vẫn hơi buồn bực: “Ta đã nói rồi, trong Hoài vương phủ không ai được phép làm thơ.”
“Ta đi ra ngoài cửa phủ không phải là được rồi sao?” Lý Phượng Minh chỉ chỉ cửa lớn phía sau hắn, cười xấu xa rồi làm bộ muốn đi.
Tiêu Minh Triệt nắm lấy cổ tay nàng, mặt lạnh lùng bưng chén thuốc trên khay trong tay Tân Hồi lên, uống một hơi cạn sạch.
Đúng lúc này, Sầm Gia Thụ và Chiến Khai Dương đã đi tới trước mặt. Hai người nhìn nhau buồn cười, cùng cúi thấp đầu xuống.
Không có cách nào khác, vì thực sự có chút buồn cười.
Hoài vương điện hạ cả người cứng ngắc, ánh mắt thấy chết không sờn. Nếu bị người không biết nhìn thấy, chỉ sợ hiểu lầm tưởng Vương phi vừa rồi đang ép hắn uống thuốc độc.
Lý Phượng Minh liếc xéo hai người. “Quay qua chỗ khác.”
Lại nói với Tân Hồi: “Nhắm mắt lại.”
Mọi người không biết nàng muốn làm gì, nhưng vẫn thành thật nghe lời, quay lưng thì quay lưng, nhắm mắt thì nhắm mắt.
Trong nháy mắt tiếp theo, trước môi Tiêu Minh Triệt liền chạm phải một viên quế tử đường.
Lý Phượng Minh nháy mắt với hắn, không tiếng động dụ dỗ: “Há miệng.”
Tiêu Minh Triệt sững sờ nhìn nàng, nỗi phiền muộn tràn đầy trong lòng nhất thời hóa thành mật ngọt nóng bỏng.
Hắn trốn uống thuốc, chỉ đơn thuần bởi vì những ký ức không tốt lúc trước, trong lòng mười phần mâu thuẫn với đại phu cùng chén thuốc.
Dù sao cũng không phân biệt được ngũ vị, chén thuốc đối với hắn mà nói chỉ là mùi khó ngửi mà thôi, vào miệng có đắng đến đâu hắn cũng không biết.
Lúc còn ở trong cung, Tiêu Minh Tấn sau khi sinh bệnh uống thuốc sẽ oa oa khóc loạn, mẫu phi của hắn sẽ dùng kẹo đường dỗ dành hắn.
Trước kia không có ai dỗ dành Tiêu Minh Triệt như vậy.
Cũng không ai biết tiểu Tiêu Minh Triệt năm đó từng khát vọng một viên kẹo đường ôn nhu này như thế nào.
Nhưng hôm nay Lý Phượng Minh lại chuẩn bị quế tử đường cho hắn.
Còn để cho mọi người xoay người, nhắm mắt lại, không để cho người ta chê cười đường đường là Hoài vương điện hạ uống thuốc lại cần Vương phi lấy đường dỗ dành.
Thật sự là mặt mũi đều giữ lại đủ cho hắn.
Viên kẹo này, so với ảo tưởng lúc nhỏ hắn điên cuồng khát vọng lại cầu mà không được, còn dịu dàng hơn, còn tốt đẹp hơn.
Thấy hắn chậm chạp bất động, chỉ là sững sờ nhìn chằm chằm mình, Lý Phượng Minh đẩy kẹo nhét vào giữa môi hắn: “Mau há miệng.”
“Được.” Hắn ngậm lấy viên kẹo đường, lại “lơ đãng” m*t đầu ngón tay nàng.
Trong miệng không có một tư vị gì, nhưng lúc hắn ngậm viên đường kia, ánh mắt luôn gắt gao giữ chặt khuôn mặt tươi cười của Lý Phượng Minh.
Trong mắt là nàng, trong lòng cũng là nàng. Thật sự rất ngọt.
Tiêu Minh Triệt thầm nghĩ, về sau không trốn uống thuốc nữa. Nhưng cũng sẽ không dễ dàng bảo uống liền uống.
Hắn hy vọng mỗi lần uống thuốc, Lý Phượng Minh đều có thể dỗ dành hắn như vậy.