"Điều đó... Thật sự đã xảy ra. Anh có làm như vậy nhưng lúc đó anh đã nghĩ chỉ cần cô ta không làm phiền chúng ta nữa... Nên anh..."
"Em rất thất vọng về anh.. Thomas.." Tom u buồn nhìn Thomas, cuối cùng người cô tin tưởng sẽ làm cô hạnh phúc cả phần đời còn lại bây giờ lại phản bội, lừa dối cô...hệt như tên khốn sau lưng cô vậy.
"Anh biết.. Anh sai rồi, anh không nên lừa dối em... Tom.. Hãy cho anh một cơ hội nữa... Em biết anh rất yêu em mà... Chỉ vì hôm đó anh.."
"Em nghĩ... Nếu anh thật sự có tình cảm với em, trân trọng em, anh sẽ không làm như vậy với em."
"Nhưng... Tom... Anh... Anh..."
"Đủ rồi Thomas. Anh nên lo cho Maria cùng đứa trẻ kia đi, Em sẽ không để bụng chuyện này đâu. Chúng ta chấm dứt thôi." Tom gượng cười, nụ cười mang theo nỗi buồn đến day dứt lòng người. Nhìn Tom như vậy càng khiến Thomas cảm thấy tội lỗi hơn nhưng sớm Autumn đã đưa anh cùng mấy người còn lại ra ngoài.
"Tom.. Xin hãy nghe anh.... Tom... Hãy cho anh một cơ hội... Tom..."
"Không ai được phép bước vào trong." Sau khi bọn Thomas bị lôi ra ngoài, Lewis lại ra lệnh cho Autumn, anh ta vâng một tiếng rồi lui ra ngoài khép chặt cửa lại. Để lại Tom cùng Lewis ở bên trong.
"Giờ anh vui chưa? Có thể thả tôi ra rồi chứ?"
"Tôi rất nhớ em...." Lewis ôm chặt lấy Tom từ phía sau.
"Đừng nói những lời khiến tôi buồn nôn như vậy.." Tom cười khinh bỉ. Rốt cuộc thì cô vẫn phải nếm chịu nỗi đau khổ bởi tên khốn này sao? Cô đã làm gì sai mà ông trời lại phạt cô như vậy?
"Tôi thực sự rất nhớ em... Đêm đó.. tôi không nên làm như vậy.. Là tôi có lỗi..."
"Tôi đã rất mệt mỏi rồi... Làm ơn buông tha cho tôi được không?"
"Không."
"Vậy anh muốn gì nữa đây?"
"Em.." nghe vậy Tom bỗng thấy buồn cười.
"Tôi? Anh muốn gì ở tôi?"
"Mọi thứ của em."
"Sao vậy? Kate không đủ cho anh à?" Tom cười khổ.
"Tôi chưa bao giờ nói yêu Kate hay để ý đến cô ta."
"Ồ vậy sao? Cô ấy chắc cũng giống như tôi nhỉ? Thật tội nghiệp. Thế nào? Cô ấy ở bên anh được bao lâu nào? Có hơn tôi không?"
"Cô ấy không ở bên tôi một ngày nào cả."
"wow, anh chuyển sang chơi tình một đêm luôn rồi à. Tôi khâm phục anh thật đấy."
"... tôi và cô ấy không có gì cả."
"Ơ.. Tôi thấy các người đã hôn nhau mà... Anh còn nói là không có gì sao?"
"Hãy cho tôi đêm nay để nói rõ mọi chuyện với em."
"Xin lỗi tôi không rảnh đến vậy. Tôi còn nhiều việc phải làm. Xin anh thả tôi cùng con gái tôi ra." Dù cho sự níu kéo của anh có thể làm Tom cảm động thật nhưng cô đã hận anh đến mức lấn át cả cái cảm động kia rồi. Giờ cô chỉ có nỗi hận đã khắc sâu vào trong con người cô.
"Không, em và con bé phải ở lại đây."
"Cho tôi một lý do chính đáng."
"Vì nó là con tôi. Em cũng sẽ trở thành vợ tôi."nghe vậy Tom không khỏi tức giận.
"Ơ? Con anh? Anh còn có thể nói con bé là con anh à? Thế khi tôi cần anh nhất thì anh ở đâu hả? Khi con bé chào đời nó không có cha, nó cần anh nhất thì anh ở đâu hả? Khi nó bệnh đau thì anh ở đâu hả? Anh không có tư cách là cha của con bé. Thomas còn tốt hơn anh nhiều. Còn nữa... Như anh đã nói, chúng ta chẳng là gì của nhau cả. Vậy nên xin anh hãy thả tôi đi...." Tom vừa nói vừa nhớ lại những ngày tháng cực khổ mà cô đã trải qua, nước mắt cô lại không kiềm được mà tuôn trào.
"Tôi biết, tôi xin lỗi. Nhưng chỉ cần đêm nay thôi, hãy để tôi nói rõ mọi chuyện với em. Còn rời đi? Em đừng mong tôi thả em ra." đến đây Tom thật sự điên tiết lên.
"Tên khốn, thả tôi ra. Anh bị điên à? Tôi làm cái gì có lỗi với anh mà anh đối xử với tôi như vậy chứ anh nói đi? Tôi chẳng động gì đến anh cả, con cũng tự tôi nuôi chẳng phiền đến anh tại sao anh cứ không chịu buông tha cho tôi?..."
"Vì em còn thiếu nợ tôi."
"Hơ.. tôi mắc nợ anh cái gì sao tôi không biết vậy?"
"Em mau quên thật, em còn thiếu tôi tiền hôm tôi dắt em đi lễ, thiếu tôi bộ trang phục của chị tôi, thiếu tôi một phần thưởng và thiếu tôi trách nhiệm."lời Lewis nói ra khiến Tom buồn cười không thôi, anh ta đưa ra cái lí do thật vớ vẩn.
"Những cái trước tôi có thể trả cho anh. Nhưng trách nhiệm, tôi thì cần có trách nhiệm gì với anh?"
"Tôi đã bảo không phải em ăn tôi xong rồi chùi mép bỏ đi đấy chứ?"
"Anh buồn cười thật... Thế năm năm trước là ai chùi mép bỏ đi trước vậy? Anh đừng đổ oan cho tôi... Tôi với anh chẳng còn trách nhiệm gì với nhau cả. Bởi vì chúng ta chẳng là gì của nhau cả. Anh có cần tôi nhắc lại cho anh nhớ những gì anh đã nói ngày hôm đó không?"
"Tôi nhớ, nhưng trách nhiệm tôi nói là em nên để Daley biết tôi là cha ruột của nó."
"Vì sao tôi phải làm vậy? Tôi thấy anh không đáng trở thành cha của con bé. Thomas làm cha của con bé tốt hơn anh rất nhiều. Thomas thích hợp làm cha của con bé hơn...a..." Bỗng nhiên Tom bị nhấc lên đặt trên bàn rồi bị Lewis giữ chặt lấy mà hôn thắm thiết.
Anh chen vào giữa hai chân Tom khiến cô không trụ vững được mà ngã ra trên bàn vì tay cô bị trói ra sau lưng. Lewis dùng tay bóp miệng Tom khiến cô đau đớn mở miệng ra, anh nhanh chóng luồn ngón tay cái vào trong chặn hàm răng sắp khép lại kia khiến Tom không thể ngậm miệng được.
Lưỡi anh nhân cơ hội đó mà luồn vào trong dây dưa với lưỡi của Tom khuấy đảo trong khoang miệng... Hôn đến khi cảm nhận được cô sắp cạn hơi anh mới nhả ra, ngón tay cũng rút ra khỏi miệng Tom. Anh chống tay lên bàn, đôi mắt trầm đục nhìn cô thở hồng hộc. Bé con này cứ nhắc đến tên đàn ông khác làm anh khó chịu chết đi, lại còn nói hắn ta có thể làm cha của con anh tốt hơn cả anh. Hừm... Xem ra anh phải phạt cô gái nhỏ này một chút thôi.
"Hm... Coi kìa... Thú tính của anh... lại bộc phát sao? Đúng là đàn ông loài người chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới... Anh không nhịn được nữa rồi hay sao? Thèm đến vậy à?"
Lewis ngày càng khó chịu với những lời nói châm chọc của Tom, thật ra anh đã nhịn từ nãy đến giờ rồi. Vẻ mặt anh vẫn trầm tĩnh cuối xuống sát mặt Tom, mặt đối mặt với cô lạnh lùng nói.
"Tôi không biết em học ở đâu ra cái thể loại khiêu khích châm chọc này nhưng đừng khiến tôi nổi giận..."
"Ô! Anh đang đe dọa tôi sao? Đáng sợ thật... Anh sẽ giết tôi à? Vậy cũng tốt, tôi sẽ không phải gặp tên khốn biến thái như anh nữa..a.." Tom vẫn không kiêng nể gì mà cố châm thêm dầu vào lửa, cô thực sự hận tên đàn ông này, cô muốn cho hắn tức điên lên, tức đến chết lại càng tốt. Nhưng cô đang nói thì hắn đã mạnh mẽ xé bỏ trang phục của cô ra vứt trên sàn. Khiến cô hơi giật mình mà hét lên.
Anh ta cuối xuống ngậm lấy một bên ngực trần trụi của cô liến mυ"ŧ, còn cắn vài cái đến phát đau..
"Hưm... Anh... a.. Bị tôi nói trúng tim đen..anh không chối được nên mới bắt nạt tôi chứ gì... Suy cho cùng... Anh cũng chỉ muốn hành hạ tôi thôi. Anh chẳng có gì tốt đẹp cả. Cứ ngỡ khuôn mặt anh nhìn được...á.. Không ngờ anh lại đồi bại thế này... Một thanh niên trai tráng mặt mày...sáng láng như vậy... Mà lại đi làm loại chuyện này với một cô gái nhỏ sao? Còn ai biến thái hơn anh nữa chứ... Buông ra! Đồ khốn..." Tom càng nói càng tăng thêm sự tức giận trong Lewis... Tom cũng tức giận không kém.... Đã năm năm rồi... Anh ta bắt cô chịu đựng tổn thương một mình trong năm năm, khiến cô không thể vui vẻ như trước nữa... Giờ lại bắt cô trở về, tiếp tục hành hạ cô cả về thể xác lẫn tinh thần. Xem có quá đáng không chứ?
Anh ta đúng là tên vô sỉ. Lại tăng thêm lực giày vò lên trên bộ ngực đáng thương của cô khiến cô đau đớn. Mồ hôi trên trán Tom bắt đầu tuôn ra.
"Hah.... Đây là bộ mặt thật của anh sao? Một kẻ cuồng dâm? không nhịn được nữa à? Tôi biết rõ cái mà anh nói là đêm nay sẽ giải thích cho tôi... Thật ra anh cũng sẽ làm như thế này với tôi thôi chứ gì? Mấy cô gái ở đây không đủ để thỏa mãn anh sao mà lại..hưm.. đi tìm một đứa nhỏ bé như tôi mà... Ô! Anh còn có sẵn cả đồ nghề sao? Đáng gờm thật. Anh nghiện làm chuyện đó đên nỗi sắm đồ nghề luôn ư? Ư..hưm... Áaaa" cô đang nói, Lewis bỗng đưa vật to lớn đã sớm thức tỉnh ra, thấm ướt nó một chút bằng lọ dung dịch anh đã chuẩn bị từ trước, sau đó cũng bôi một ít lên cửa huyệt của Tom rồi không nói lời nào đã nhét vào và thúc thật sâu vào bên trong khiến Tom chết điếng người. Sau đó lập tức ra vào liên tục không cho cô có cơ hội thích nghi.
Lewis cũng biết cô gái này quá nhỏ bé, cơ bản là không chịu được anh, huống chi cơ thể lại chẳng có tí nào là thay đổi, còn anh thì thay đổi một chút, lớn hơn một chút, sức lực cũng mạnh hơn một chút. Anh cũng đã có ý định gặp lại cô sau đó sẽ ăn cô thật mãnh liệt để thỏa lấp nỗi nhớ nhung suốt năm năm. Vì vậy tránh cho anh khó khăn đi vào cô, anh đã cho người đặc chế ra cái bình nhỏ chứa thứ dung dịch trơn này. Không ngờ hôm nay vừa gặp nhau lại bị Tom chọc cho nổi giận rồi lôi ra dùng luôn. Thật ra thì từ nãy đến giờ cảm nhận sự mềm mại ngồi dựa vào lòng anh cũng đủ khiến cho máu anh sôi trào, toàn thân ngứa ngáy rồi.
Tom quên mình đã lâu lắm rồi không làm chuyện đó, chính xác hơn là đã năm năm rồi. Ngoài Edward ra, sau đêm đau khổ đó cô chẳng còn động đến những chuyện này. Vậy nên bây giờ thực sự là quá khó cho cô khi phải chịu đựng trực tiếp như vậy mà không có sự thích nghi. Đau đớn vọt đến bất thình lình khiến Tom không nén được mà rơi nước mắt, cau mày hết cỡ biểu hiện cho sự đau đớn tột cùng mà cô phải nếm trải.
"Khóc rồi sao? Khi nãy em còn mạnh miệng lắm mà? Sao không nói tiếp đi? Hửm?" Lewis lạnh lùng nhìn Tom, tay anh bám lấy hông Tom bắt đầu thúc đẩy thật nhanh, không cho cô có cơ hội thích nghi. Bị hành hạ như vậy làm Tom đau đến muốn ngất đi. Tay cô bấu chặt lại vào nhau, cô cắn chặt môi dưới không muốn phát ra cái thứ tiếng kia, nhưng thật sự là quá đau. Lewis cũng đâu chịu để yên, anh lại bóp miệng cô, cạy răng cô ra rồi chặn lại một ngón tay ở đó.
Cửa miệng được khai mở, Lewis dùng sức phía dưới đâm một cái thật mạnh. Tiếng kêu bị đè nén từ trong cuống họng Tom cũng theo đau đớn mà bắt đầu phát ra.
"Đồ..khố.n..hư...ah.." Tom đôi mắt ngấn nước đầy căm hận nhìn anh.
"Vẫn còn mắng tôi được sao? Xem ra tôi nhẹ tay quá rồi." Lewis nâng một chân Tom đặt lên vai rắn chắc của anh, lại ấn vào sâu hơn khiến Tom rít lên một cái. Cô bé này cứng đầu quá rồi. Anh nhìn cô đau đớn trong lòng cũng chua xót không thôi nhưng anh vẫn còn rất tức giận. Hơn nữa đã năm năm rồi anh không được động vào cô, năm năm không được phát tiết. Cảm giác rất khó chịu, vì vậy lần này anh quyết định xả ra hết.
"Ưm... Hư... Hahh...bỏ ra..." tiếng va chạm càng rõ mồn một. Bên dưới vì anh ma sát quá nhanh mà bắt đầu nóng rát lên. Tom bắt đầu ngọ nguậy phản kháng.
"Hưm... Dừng lại đi..Đồ tồi...hah... Đồ biến thái.. Tôi có thù oán gì với anh.. Sao?"
"Bạo dâm sao?.... Được rồi... Tôi sẽ cho em biết thế nào là bạo dâm..."
Ánh mắt Lewis trầm lại, anh lật người Tom nằm sấp trên bàn. Xé một miếng vải bịt mắt cô nhỏ lại. Rồi lại xé thêm hai miếng nữa một nhét vào miệng Tom một bịt miệng cô lại. Tom hốt hoảng khi bị bịt mắt, cô chẳng thấy gì cả, vì vậy mà cô trở nên mẫn cảm hơn, mỗi cái chạm của Lewis đều khiến cô run lên một cái. Khuôn mặt điển trai hiện lên vẻ gian tà. Thứ to lớn kia vẫn đang nằm bên trong cô ma sát thật nhanh. Bỗng anh tát vào mông cô một cái thật mạnh, mông cô hiện lên dấu bàn tay đỏ ửng sau đó bị bàn tay thô bạo kia nắn bóp.
"ưmmmmmmm..."Tom gào lên, anh ta điên rồi... Anh ta làm cái quái gì vậy? Tom bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Lewis nắm gáy cô hơi dùng sức bóp lại, ấn cô nằm sát xuống bàn. Tay còn lại phát thêm vào mông cô hai ba cái nữa thật mạnh. Tom bắt đầu giãy dụa cô khóc nấc lên, miệng không thể nói được vì bị nhét cuộn vải bên trong. Nếu không cô sẽ đào bới cả tổ tiên anh lên mà nguyền rủa thật to. Ngực cô áp xuống bàn bị chà xát lên xuống đến đáng thương. Anh lại gặm cắn tấm lưng trần của cô, hơi dùng sức khiến cô phát đau.
Đồ khốn anh xem tôi là gì hả? Đồ khốn nhà anh, đồ hách dịch, bỉ ổi. Tôi hận anh. Tom điên cuồng gào thét trong lòng. Lewis như một con thú dại rong đuổi điên cuồng bên trong cơ thể cô. Tiếng da thịt đập vào nhau ngày một lớn hơn. Bàn tay kia rời khỏi gáy cô, vuốt ve tấm lưng trần mềm mại một đường xuống hông cô rồi bám tay ở đó. Bỗng anh nghĩ đến việc liệu năm năm qua cô có làm chuyện này với ai khác hay không, máu anh lại sôi lên.
"Làm sao tôi có thể tin cô nhóc da^ʍ đãиɠ như em được chứ? Lúc trước em tìm cách quyến rũ tôi đến thế mà. Không lẽ em nhịn được trong năm năm sao? Em thành thật khai báo đi. Có hay là không?" Đây rõ ràng là anh ta cố tình hành hạ cô, còn giả bộ không tin để rồi tra tấn cô bằng cách thúc mạnh hơn nữa, mỗi lần anh ta đẩy vào đều kéo hông cô lại làm cho vật ấy thâm nhập ngày một sâu hơn. Tom gào thét khóc đến đáng thương, cô điên cuồng lắc đầu miệng phát ra tiếng "Ưm ưm ưm...ưm..ưm..". Hai tay bị trói phía sau cũng vặn vẹo rồi dũi thẳng ra, bàn tay nhỏ bé trắng hồng tinh xảo như gốm sứ kia bám vào bụng dưới của Lewis ra sức đẩy anh ra, nhưng bàn tay nhỏ bé còn đang run run ấy làm sao chống lại cái hông săn chắc linh động kia đây? Bị anh hành hạ khiến mấy ngón chân cô cũng co quắp lại. Cô sai rồi, cô không nên chọc giận con bạo thú này mới phải.
Nhìn thấy cô nhỏ phản ứng như vậy anh mới hài lòng mà khống chế sức lực một chút. Tay anh kéo hai tay Tom lên về vị trí cũ trên thắt lưng của cô. Anh mỉm cười cuối xuống hôn lên đầu lên vai và lưng cô rồi nói.
Anh nhìn chằm chằm vào hoa huy*t đáng yêu kia đang chảy ra dòng sữa trắng đục của anh hòa cùng một chút máu tươi chảy ra nhiễu xuống đất. Tom nằm thở hổn hển, cô mệt mỏi đến mức có cảm giác như cửa tử sắp mở ra chào đón mình rồi. Cũng may là anh ta dừng kịp lúc chứ nếu không thì cái mạng này cô cũng chẳng thể giữ nổi.
Phía sau Lewis nghỉ một chút rồi lại nở ra một nụ cười gian tà. Anh chòm người về phía trước bắt lấy cặp mông của Tom kéo về phía mình đến khi anh bắt được hai cánh tay đang bị trói sau lưng kia thì anh kéo lại khiến Tom đứng xuống rời khỏi bàn nhưng chân cô đã tê rần hết rồi đứng không còn vững nữa nên mất thăng bằng mà ngã ngồi ra phía sau. Tom hoảng hồn vì chẳng thấy được gì cả. Cô hét lên một cái, cứ ngỡ mình sắp ngã xuống đất.
Lưng bé nhỏ liền dựa vào người Lewis, mông ngồi thẳng xuống phần thân đang còn cương cứng kia. Kết quả thứ to lớn ấy chui tọt vào bên trong hậu môn của cô. Cũng may có đôi bàn tay to lớn nâng đỡ phía dưới mông để cây trụ to dài kia không đâm hết vào nhưng việc này cũng nằm ngoài dự kiến của Lewis. Cứ ngỡ nó sẽ đâm vào cái cửa nhỏ phía trước của cô, ai ngờ lại đâm vào cửa sau. Hai tay to lớn nâng mông Tom từ từ hạ xuống khiến vật của Lewis bị bao trọn lấy không chừa một khe hở hay phần dư nào. Tom "ứm" lên một tiếng, bên dưới không ngừng truyền đến đau đớn làm cô ưỡn người ngồi thẳng lên. Cái quái gì đang xảy ra với cô vậy..."không phải anh ta đâm vào hậu môn cô rồi chứ?" Tom nhăn nhó thở không ra hơi, cũng không dám cử động.
"Ah..."Cảm giác khít chặt co bóp không ngừng làm Lewis rên lên một tiếng mất hồn sau đó anh hung hăng ôm chặt Tom rồi bắn thẳng vào bên trong cửa sau của Tom, cô nhỏ run rẩy khóc không ra nước mắt, tim như muốn ngừng đập. Lewis hài lòng mỉm cười một cái, cảm giác khi nãy thật tuyệt vời dù có hơi bất ngờ và đau một chút. Lewis thỏa mản vui vẻ vuốt ve Tom.
"Ah... Thật tuyệt... Tôi không biết là em thích chơi lỗ hậu đấy Tom..." Lewis hài lòng nhìn tướng ngồi thẳng cứng ngắc không dám động đậy của Tom thì bật cười. Bên dưới cô lại càng siết chặt anh hơn.
"Báu vật, em sao vậy? Không chịu nổi à?..ah... Đừng căng thẳng như vậy... Em muốn siết chết tôi sao?"
Thân thể nhỏ bé kia Lewis đều có thể cảm nhận được sự run rẩy đáng yêu đó. Cô nhỏ bây giờ lại đặt hai tay bị trói của mình lên bụng dưới cứng cứng của Lewis, chân run run nhón nhón trụ xuống đất từ từ chống đỡ ngồi dậy. Đúng như anh nghĩ, cô đang cố rút cái thứ to lớn của anh ra, miệng cô không ngừng rêи ɾỉ, khóc thút thít. Lewis chờ cho cô nhỏ rút ra được đến đầu vật thì anh giơ hai tay đặt lên vai Tom ngăn cản cô rút ra thêm. Và điều này khiến Tom sợ hãi vô cùng. Nơi bị anh chui vào rất khó chịu, vô cùng khó chịu lại còn rất đau, hình như là bị rách mất rồi. Đúng như cô cảm nhận, bên dưới bị rách một chút đang rỉ máu ra. Vậy mà giờ anh ta lại không cho cô rút nó ra nữa, không lẽ anh ta sẽ...sẽ...
"Đừng vội.... Tôi rất thích nơi này." nói xong hai tay anh dùng lực ấn Tom ngồi xuống trở lại. Khoảnh khắc cô bị ấn xuống như bị rơi xuống địa ngục vậy. Vật to lớn kia một lần nữa được cô bao trọn lấy. Đau đớn đến tận tủy xương khiến Tom gào khóc, cô chịu không nổi, thật sự là chịu không nổi nữa rồi. Sao anh ta có thể tàn nhẫn đến như vậy? Hành hạ cô ở nơi kia còn không đủ hay sao? Hay tại nơi kia không thể chứa được hoàn toàn cái thứ đó nên anh ta mới chơi luôn cả nơi này?
Cô điên cuồng giẫy dụa muốn thoát ra khỏi hai bàn tay của Lewis nhưng không thể. Cô khóc đến nước mắt nước mũi chảy ra làm cô trông càng đáng thương hơn.
"Nơi này có thể cất chứa toàn bộ tôi... Sao tôi không nhận ra sớm hơn nhỉ?.. Hah... đừng cử động như vậy... Sẽ khiến tôi càng ham muốn hơn thôi. Em không thể thoát khỏi tôi đâu..."anh dời hai tay xuống eo Tom nâng cô lên một chút, lại hạ xuống rồi lại nâng lên và cứ tiếp tục như vậy...Tom la hét điên cuồng lắc lắc đầu, hai tay cô vẫn trụ trên bụng anh dùng chút sức lực còn lại của mình mà đẩy.
"sao vậy? Không được nữa à?," cô vẫn tiếp tục lắc đầu, miệng không ngừng ư ư a a. Bộ tóc được quấn lên trước đó giờ cũng đã bị bung ra, tóc Tom được giải thoát, xõa xuống dài đến nửa lưng. Cảnh tượng này làm Lewis nhớ đến lần đầu anh gặp cô, vẫn là mái tóc gợn sóng đen tuyền xinh đẹp này. Mùi hương thảo quen thuộc tỏa ra xung quanh, khiến anh dễ chịu hơn cũng làm anh bình tĩnh, nguôi giận hơn một chút. Không ngờ sau một thời gian dài trầm ổn như vậy, anh lại một lần nữa bị rung động trước cô gái nhỏ này. Thôi... Có lẽ là nhiêu đây đủ rồi, anh cũng không muốn hành hạ cô thêm nữa, dù sao mục đích của anh bây giờ là chiếm giữ trái tim Tom một lần nữa. Không thể để cô hận mình hơn.
"Cục cưng...Tôi đang làm như em muốn mà. Bạo dâm.... không phải đó là điều em muốn ở tôi sao? Bây giờ sao lại không chịu được à?" Lewis thật nhẹ nhàng thả Tom xuống từ từ, ma sát bên dưới làm cô xuýt xoa rêи ɾỉ. Sau đó anh kéo Tom dựa vào người mình cho cô nghỉ. Anh xoa đầu Tom rồi tháo miếng vải bịt mắt và bịt miệng cô ra. Lấy miếng vải nhét trong miệng cô ra vứt sang một bên, anh rút ra một cái khăn tay lau nước mắt nước mũi dính tèm lem trên gương mặt xinh đẹp kia. Một tay anh ôm cô vào lòng rồi với về phía cái bàn, rót nước đưa cho cô uống. Thấy nước, Tom uống lấy uổng để đến nỗi bị sặc nước. Lewis thấy vậy thì vỗ nhẹ lưng cô.
"Uống từ từ thôi... Nào.." cho cô uống nước xong anh đặt tách trở lại bàn rồi cởi trói cho hai cổ tay đáng thương kia ra, sau đó dịu dàng ôm Tom vào lòng. Cô nhỏ cũng đã mệt mỏi quá rồi, mặc sức để anh ôm. Cô chẳng còn sức lực để phản kháng.
Haiz! Dù cho đã thõa mãn được một chút nhưng anh vẫn thấy khó chịu vì Tom vẫn còn chưa chấp nhận anh. Cảm giác bây giờ của anh thật trống trải, chỉ muốn cô nhỏ có thể mở lòng với mình hơn sau năm năm. Nếu như cô có thể vui vẻ mà yêu anh như lúc trước thì tốt quả rồi.