Nàng chỉ đành cúi đầu, im lặng nuốt vào bụng lời phản đối.
“Hôm trước thưởng cho ngươi trang sức đâu rồi?”
Ánh mắt Bùi Huyễn quét qua khắp người nàng, như muốn tìm dấu vết của những món ấy.
Ninh Linh đã sớm chuẩn bị sẵn lý do, liền lập tức đáp lời:
“Trang sức hầu gia ban cho vô cùng quý giá, nô tỳ không dám tùy tiện đeo, đã cẩn thận cất giữ kỹ càng rồi, chẳng dám để sứt mẻ nửa phần.”
Lời vừa dứt đã khiến Bùi Huyễn bật cười, giọng cười khẽ nhưng rõ ràng có phần trêu chọc:
“Quý đến vậy sao? Đáng giá giữ gìn như bảo vật truyền đời à?”
Ninh Linh bình tĩnh đáp:
“Nghe nói được chế tác từ vật liệu cực kỳ sang quý, nô tỳ thấy không thể tùy tiện dùng, nên mới nghĩ giữ lại, sau này làm đồ gia truyền.”
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia của Bùi Huyễn ánh lên ý cười, vẻ mặt sắc bén thường ngày cũng thoáng dịu lại đôi phần:
“Đồ gia truyền thì không cần, nếu ngươi có thể khiến ta vui, mấy món đó sau này sẽ chẳng bao giờ thiếu đâu.”
Ninh Linh nghe vậy mà trong lòng bất an. Bình thường chủ tử ban thưởng cho nô tỳ đa phần chỉ là vàng bạc, ngân phiếu hay vài món đơn giản để khích lệ. Nào có chuyện tự tay chọn trang sức tinh tế như vậy, lại còn ám chỉ “sau này sẽ có thêm”?
Nàng đang nghĩ xem nên đối đáp thế nào, đã bị hắn cắt ngang:
“Nếu đã quý đến vậy, ngày mai mang ra cho ta xem thử. Xem xem là thứ gì mà khiến ngươi trân trọng đến thế.”
Vừa mới thở phào được đôi chút vì nghĩ đã nói trôi, chẳng ngờ chỉ một câu của hắn liền khiến nàng như treo lơ lửng giữa không trung.
Ninh Linh đành ráng mỉm cười, thuận theo mà đáp “vâng”, may mắn là nàng cũng đã có phần chuẩn bị trước.
Trong lúc hai người nói chuyện, Bùi Huyễn đã cởi áo ngoài, thay xong thường phục.
Sau đó, vì còn công vụ bận rộn, hắn nhanh chóng rời đi đến thư phòng.
Chờ hắn đi rồi, lòng Ninh Linh mới bất giác trĩu xuống. Nàng không ngờ hắn lại thực sự hỏi tới chuyện trang sức. Nếu ngày mai hắn phát hiện đôi khuyên tai đã bị nàng bán đi, liệu có nổi giận không?
Trong lòng bỗng dâng lên chút hối hận. Lỡ như chuyện này khiến Niệm Nhi gặp họa thì sao? Lại nhớ đến ánh mắt hàm ý ngày ấy của Tử Diệp, nàng chợt hiểu ra.
Tử Diệp là người thân cận lâu năm bên cạnh Bùi Huyễn, lại rất được hắn tín nhiệm. Dù nàng đã nghĩ ra cách ứng phó cho ngày mai, nhưng nếu Tử Diệp cố ý nói thẳng ra, thì chuyện gì cũng không thể giấu nổi.
Nghĩ vậy, nàng lập tức quyết định phải tìm Tử Diệp nói chuyện.
Khi Ninh Linh đến tìm, Tử Diệp đang bận rộn sai bảo mấy tiểu nha hoàn chuẩn bị xiêm y và hương liệu cho Bùi Huyễn.
Niệm Nhi cũng đang ở đó giúp một tay, thấy nàng tới liền tò mò hỏi:
“Ninh Linh, sao ngươi lại đến đây?”
Trong phòng có nhiều nha hoàn, lời ra tiếng vào rất dễ bị soi mói, Ninh Linh không tiện nói rõ chuyện khuyên tai.
Nàng chỉ mỉm cười đáp:
“Ta đến xem có gì cần giúp một tay không?”
Niệm Nhi thì thầm nói nhỏ:
“Ngươi hầu hạ hầu gia cho tốt, đó mới là chuyện lớn nhất, quan trọng nhất.”
Ninh Linh nghe vậy thì khựng lại, cúi đầu, xấu hổ không nói nên lời.
Tử Diệp liếc nàng một cái, ánh mắt chẳng nặng chẳng nhẹ, khiến nàng luống cuống vội biện bạch:
“Ta chỉ sợ hầu gia không hài lòng rồi nổi giận thôi.”