Sau khi khảo sát tỉ mỉ nhiều mặt, Chung Linh cho rằng bây giờ chính là thời cơ tốt để bắt đầu thu mua nông phụ phẩm. Hơn nữa, lúc này bất kể là về phương diện tài chính hay nhân lực đều rất thuận lợi.
Trước tiên, cô giao chuyện xây dựng công ty thu mua nông phụ phẩm cho Đặng Học Binh, anh ta là thuộc hạ trước đây của Chu Bảo Cương, sau khi chuyển khỏi ngành thì được Chung Linh an bài vào làm việc tại xưởng thuốc lá. Anh ta là một người rất cẩn thận, có thể tin tưởng được, hơn nữa năng lực làm việc cũng rất khá. Anh ta hoàn toàn khác với ấn tượng trước nay của Chung Linh về quân nhân. Đây là một người rất khéo đưa đẩy, nụ cười luôn tươi roi rói trên mặt, nhưng Chu Bảo Cương lại rất chắc chắn về anh ta và đưa ra những lời nhận xét rất tốt. Nếu như không phải vì lý do gia đình thì Chu Bảo Cương cũng sẽ không bỏ qua một nhân tài như vậy. Chung Linh cũng có thể nhìn ra được, trong tận xương tủy của anh ta có sự chính trực và cương nghị của người lính.
Làm những chuyện như thế này tất nhiên là không thể thiếu sự tham gia của Lý Tiểu Vân. Ở nơi này, thành tích công tác của bố chồng cô rất nổi bật, nhất là trên phương diện kinh tế và ủng hộ quân đội. Tât nhiên, chuyện này hoàn toàn do công lao của cô con dâu. Hiện nay, ông đã được bổ nhiệm làm phó thị trưởng điều hành.
Sự nghiệp của Cao Thần cũng tiến triển rất tốt. Mạc Hoành đã chuyển vào lực lượng cảnh sát vũ trang, mới qua mấy năm nỗ lực cũng rất thuận lợi trên con đường sự nghiệp. Nhưng, Chung Linh cho rằng, chuyện này có quan hệ rất lớn với đồng tiền. Đây chính là một mặt khác của sức mạnh.
Chu Bảo Cẩm cho rằng chuyện thu mua nông sản chỉ là cách thức kinh doanh gia đình mà thôi, nhưng với thực lực hiện giờ của Chung Linh thì trách nhiệm giao vào tay Chu Bảo Cầm vào lúc này chỉ có một chút. Chung Linh không biết chị ấy có cảm thấy không cam lòng gì hay không, nhưng năng lực bày ra đó, dù vốn của chị ấy có nhiều hơn thì cũng không thể khác được. Nhưng với tình hình hiện tại của Chung Linh thì chắc họ cũng không thể có gì bất mãn nữa.
Ở mỗi thị trấn làng quê, Chung Linh đều xây dựng rất nhiều điểm thu mua nhỏ, đại đa số đều là loại hình nhận thầu cá nhân. Đây chỉ là một trong số những cách vận chuyển buôn bán của công ty. Còn một cách nữa chính là thu mua toàn bộ thóc gạo cũ của các kho lương thực lớn nhỏ trong huyện. Gọi là thóc gạo cũ chính là loại thóc gạo hạ đẳng bị đào thải ra ngoài. Chung Linh đem những thứ lương thực này và các loại nông phụ phẩm chuyển giao cho xí nghiệp chế biến ngũ cốc và dầu ở phương Nam.
Việc thu mua thóc gạo cũ ở các kho lương thực không phải là một chuyện đơn giản. Muốn làm tốt việc này thì cần phải tạo mối quan hệ tốt với các cấp chính phủ và cục lương thực.
Cũng may là Chung Linh đã có chuẩn bị trước. Vào lúc thu mua nông phụ phẩm cô cũng đồng thời ký hợp đồng với mấy xí nghiệp lớn. Lúc tổ chức lễ ký kết hợp đồng, những lãnh đạo có liên quan của tỉnh và tỉnh trường đều đích thân đến chứng kiến, việc này thật khiến cho Chung Linh cảm thấy được quan tâm mà e ngại. Nhưng mà nghĩ cũng phải, bây giờ cô là một trong những doanh nghiệp nộp thuế nhiều của tỉnh mà.
Sau lễ ký kết còn có tiệc rượu chào mừng. Chung Linh vốn không muốn tham gia nhưng mà Lý Tiểu Vân, Triệu Hưng Quốc, còn có cả Đặng Học Binh đều nói như đinh đóng cột rằng như vậy thì không được. Lần này thiệt làm khó cho cô quá. Chung Linh đã từng tham gia loại tiệc rượu này, cô cũng biết mặt xấu trong đó. Nếu như gặp phải và bị những nhân vật có quyền uy quấy rầy thì thật chẳng hay ho gì, nếu như xử lý không khéo thì còn làm ảnh hưởng đến sự phát triển sau này của cô nữa. Chung Linh không muốn thỏa hiệp vì ai hết, nhưng nếu không xảy ra chuyện gì thì không phải càng tốt hơn hay sao?
Mấy ngày nay Chung Linh có vẻ bất thường, Chu Bảo Cương tất nhiên là đã nhận ra. Buổi tối khi nằm trên giường, Chung Linh đợi Chu Bảo Cương tắt đèn lên giường liền nhích qua ‘giở trò’ với anh. Chu Bảo Cương là người cỡ nào thông minh chứ. Anh hoàn toàn không hề phản ứng, nhanh chóng bắt lấy bàn tay nhỏ của cô, vắt chân ngang người chặn cô lại.
“Nói đi, có phải là có chuyện gì rồi không?”
Chu Bảo Cương nhẹ giọng hỏi.
“Sao mà anh biết?”
Chung Linh sửng sốt, cô tự nhận thấy mình đâu phải người dễ bị nhìn thấu đâu!
“Em có chuyện gì có thể giấu được anh?”
Chu Bảo Cương cắn nhẹ chóp mũi bà xã.
“Vậy hả?”
Chung Linh cảm thấy thật kém cỏi. Nói sao thì tuổi tác tư tưởng của cô cũng hơn anh nhiều mà, sao mà trước mặt anh, cô chẳng thể giấu được điều gì thế này? Người ta nói là đối diện với tình yêu, phụ nữ đều biến thành đứa ngốc hết. Haiz ~! Tiền nhân nói thật cấm có sai mà!
“Nói đi!” Chu Bảo Cương dụ dỗ.
“Không phải em sắp phải ký hợp đồng đó sao? Sau lễ ký kết hợp đồng sẽ có tiệc rượu, em không tham dự không được, anh nói em.”
Chung Linh biết tính chủ nghĩa đàn ông của ông xã mình nặng như thế nào, nói ra những lời này cô có chút thấp thỏm.
“Tiệc rượu thì sao nào?”
Chu Bảo Cương chưa rõ tiệc rượu thì sẽ có chuyện gì không ổn. Anh càng không hiểu chuyện Chung Linh lo lắng rốt cục là chuyện gì.
“Trong tiệc rượu có thể sẽ gặp phải vài chuyện không hay, em sợ mình không ứng phó được.”
Thực ra Chung Linh lo lắng bị quấy rối nhiều hơn, hoặc là gặp phải chuyện đào hoa gì gì đó.
“Anh đi với em.”
Vừa nghe, Chu Bảo Cương đã hiểu, chính là có thể gặp phải dê xồm! Chuyện khác có thể từ từ nói, chuyện này của bà xã rất quan trọng, trong lòng anh rõ hơn ai hết, bà xã của anh rất xinh đẹp mà.
Ngày hôm sau, Chu Bảo Cương tranh thủ thời gian đi chọn lễ phục với Chung Linh. Vốn là Chung Linh muốn mua lễ phục cho anh, nhưng Chu Bảo Cương nói, lễ phục nào thì cũng không bằng quân phục nghi thức của anh được. Chung Linh nghĩ thấy cũng đúng, vì thế nên cô không kiên trì nữa.
Đi mua lễ phục phải đến những chỗ khá cao cấp. Thời này, nơi bán lễ phục không nhiều, Chung Linh cũng không lo lắng không mua được đồ không đẹp mắt, mục tiêu của cô chỉ là tương đối nhìn được là ổn.
Đây là lần đầu tiên Chu Bảo Cương đi mua đồ với Chung Linh. Chung Linh tùy tiện chọn lấy vài bộ đồ, đi vào phòng thay đồ thử. Chu Bảo Cương ngồi ở bên ngoài, vừa đợi anh vừa ngắm nghía xung quanh. Quần áo ở đây đều lấp lánh ánh kim, chất lượng cũng rất tốt, giống như những bộ quần áo mà mấy minh tinh bận trong phim ảnh vậy. Chu Bảo Cương cảm thấy rất được, Chung Linh mà mặc lên chắc chắn còn đẹp hơn mấy minh tinh điện ảnh gấp mấy lần.
Một lát sau, Chung Linh bước ra, bộ đồ cô mặc là một bộ váy dài khuyết vai màu đen trắng. Chu Bảo Cương lắc lắc đầu, Chung Linh liền đi thay ra.
Thật ra Chu Bảo Cương cảm thấy bà xã anh mặc bộ váy này rất xinh đẹp, nhưng lại để lộ tới nửa bờ vai, mảng da thịt trắng ngần ấy làm sao có thể để cho người ngoài nhìn thấy được chứ!
Chỉ một chốc sau Chung Linh lại bước ra, là một bộ váy ngắn dây vai mảnh màu hồng. Chu Bảo Cương lại nhíu chặt chân mày. Bộ này cũng không được, để lộ ra phần đùi non trắng mềm rồi!
Chung Linh lại đi thay một bộ khác, là một bộ váy dài ngắn tay màu trắng, phía trước ngực cũng không hở hang gì. Chu Bảo Cương tiến lên trước,
“Bộ này còn được, chọn nó vậy.”
Chọn hết nửa ngày trời cuối cùng cũng vừa ý, Chung Linh cũng nhẹ nhõm hẳn. Anh chàng này đúng là hết cách mà. Nhưng mà Chung Linh cũng hiểu, chuyện này vẫn là không nên so đo với anh quá nhiều. Chu Bảo Cương có thể hoàn toàn để cho cô đi kinh doanh, cũng không để ý đến chuyện cô kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng vẫn có vài chuyện anh rất cố chấp, rất đáng sợ. Như là máu ghen của anh chẳng hạn.
Chu Bảo Cương cũng cảm thấy mình không nên quá đáng quá mức, để cho Chung Linh thay hết bộ này đến bộ khác thế này, cũng may là bộ váy này rất được.
Chung Linh vừa quay người lại,
“Đợi đã, bộ này không được!”
Khi Chung Linh vừa quay người lại thì Chu Bảo Cương mới phát hiện ra, phía sau của bộ váy này xẻ một đường kéo dài đến tận mông, chỉ cần cử động không khéo thì anh tổn thất lớn lắm nha!
Kỳ thật Chung Linh cũng biết là không ổn, thật ra bộ váy này chỉ là để trêu anh thôi.
“Không phải anh nói được sao?” Chung Linh trừng anh.
“Không được, mau đi thay bộ khác.”
Chu Bảo Cương vô cùng kiên trì. Chung Linh nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai nhìn họ liền tiến lên sát rạt ông xã.
“Muốn đổi cũng được, nhưng anh phải đồng ý với em, buổi tối cho em ở trên.”
Chung Linh nói với anh điều kiện của cô. Có thể khống chế anh chàng này trên giường là một chuyện mang lại cảm giác rất thành công. Ngài đội trưởng lính đặc công cương mãnh này, thường ngay ở trên giường vị ấy cũng rất độc tài. Tuy rằng trong lòng thích thú, nhưng thỉnh thoảng cô muốn thay đổi vị trí một chút mà anh cũng chẳng chịu.
Lúc này Chung Linh mới vui vẻ thay bộ đồ khác. Bộ này là một bộ âu phục rất bình thường, nhưng đường may ôm sát cơ thể, có thể nói là trước tấn công sau phòng thủ. Nhìn bộ mông căng tròn kia mà Chu Bảo Bảo Cương cũng phải len lén nuốt một ngụm nước bọt.
Buổi lễ ký kết cũng sắp xong rồi, sau đó sẽ là tiệc rượu. Buổi lễ ký kết diễn ra vào xế chiều, cũng chỉ mất có hơn một tiếng đồng hồ. Chung Linh đứng ở bậc thang của khách sạn sốt ruột đợi Chu Bảo Cương. Không lâu sau đó một chiếc xe jeep biển số quân đội trờ tới, Chu Bảo Cương dẫn theo hai người nữa bước đến. Chung Linh cũng đã gặp qua, đó là hai thuộc hạ của anh, đều là cấp bập thượng úy. Ba người đàn ông đều mặc quân phục nghi lễ.
“Sốt ruột rồi à?”
Ở trước mặt người ngoài, Chu Bảo Cương sẽ không cười với Chung Linh, Chung Linh cũng chỉ gật gật đầu. Ai mà biết được đôi vợ chồng này biết bao ân ái chứ.
“Chị dâu!”
Hai thuộc hạ của Chu Bảo Cương đều mỉm cười chào hỏi Chung Linh.
“Đây là Vương Lâm, còn đây là Hà Lực Bình.”
Chu Bảo Cương giới thiệu với Chung Linh. Chung Linh cũng mỉm cười chào hai người. Mỗi lần nhìn thấy phụ nữ sinh đẹp như vậy, cả hai anh chàng đó đều mặt đỏ rần rần.
Chung Linh cũng không nói gì, trực tiếp dẫn cả ba người đi vào trong.
Ba người bọn Lý Tiểu Vân đều rất thân thuộc với các vị lãnh đạo, dưới sự dẫn dắt của họ, Chung Linh và Chu bảo Cương đều chào hỏi mỗi người một chút. Thấy Chung Linh xinh đẹp trẻ trung như thế, tất cả mọi người đều rất hiếu kỳ, nhưng dã thú bên cạnh giai nhân lại đáng sợ cực kỳ nên chẳng ai dám trêu ghẹo cô.
“Giám đốc Chung, nhìn bên này, có thể cho chúng tôi...”
Ba bốn ký giả đi đến, có hai người còn cầm theo máy anh, miệng thì hỏi có thể hay không nhưng máy ảnh trên tay họ đã sẵn sàng. Nhưng mà, cửa chớp còn chưa kịp ấn thì đã bị hai anh lính nhanh chóng cản lại.
“Xin lỗi, không thể chụp hình.”
Đám ký giả đều sửng sốt. Chung Linh thoáng cái cũng hiểu ra, bọn họ không được phép chụp hình, nếu không thì trét sơn lên mặt làm gì chứ?
“Đây là...”
Không thể chụp hình, mấy ký giả nhìn lẫn nhau, nhất thời không biết phản ứng như thế nào. Nếu như là minh tinh thì đám ký giả sẽ có chuyện để nói rồi, nhưng trong trường hợp này, những quan lớn quí tộc trong tỉnh đều có mặt, bọn họ tất nhiên là không dám lỗ mãng.
“Họ không được phép chụp hình, tôi cũng không thể chụp ảnh chính diện được, vô cùng xin lỗi. Nếu như bị chụp hình thì sẽ bị truy xét, đó là quy định của họ, mong các vị lượng thứ.”
Chung Linh không muốn đắc tội với những ký giả này, bọn họ là một lực lượng không thể coi nhẹ được.
“A, được mà.”
Nhìn thấy ba người quân nhân, mấy ký giả cũng dường như hiểu ra một chút. Hơn nữa, mọi người đối với bản thân quân nhân cũng có vài phần sùng kính.
“Chung Linh?”
Nghe thấy có người gọi tên mình, Chung Linh ngạc nhiên quay đầu nhìn. Thật là không ngờ tới, nhìn thấy tên này đã muốn đánh rồi!
“Lý Mặc?”
Chung Linh vẫn còn nhớ cái tên hại cô bị tét mông này.
“Thật không ngờ là ở đây gặp được em, vừa nãy anh còn không dám tin nữa đó. Anh là bị mời đến tham gia đó, không ngờ là hai công ty của chúng ta còn có giao dịch qua lại với nhau nữa.”
Lý Mặc nhìn thấy giai nhân ngày nhớ đêm mong trong lòng, mê hoặc đến mức chẳng còn nhìn thấy người nào ngoại trừ Chung Linh.
“Xe anh sửa xong rồi à?”
Khóe môi của Chu Bảo Cương nhếch lên một tia cười lạnh. Dáng vẻ này Chung Linh chưa từng nhìn thấy, cảm giác cực kỳ lạnh buốt, gió lạnh thổi vù vù
“Anh... anh là cái người ...”
Lần trước Lý Mặc đã gặp Chu Bảo Cương, trên mặt anh trét mấy vệt sơn dầu, cũng tại hắn quá hưng phấn mà không nhìn thấy một thân quân phục màu xanh này. Nếu không thì hắn sẽ không bước qua đâu, muốn tìm Chung Linh cũng không nên chọn thời điểm này.
“Đây là chồng của tôi.”
Chung Linh cũng không giới thiệu tên họ, chỉ cần nói ra thân phận là đủ rồi.
“Ờ, sửa xong rồi, Chung Linh à, anh còn có chuyện, hôm nào chúng ta.. vậy, tạm biệt.”
Vốn là Lý Mặc muốn nói hôm nào đó hẹn gặp mặt, nhưng anh ta nhìn thấy hai người phía sau Chu Bảo Cương đã trợn trừng mắt, bẻ tay rôm rốp, bộ dạng như muốn động thủ đến nơi. Anh ta liền vội vàng chạy mất, trong lòng nghĩ, nhất định phải nhanh lên, nới đây chắc chắn là địa bàn của họ.
Chung Linh len lén nhếch miệng vui mừng.
“Đi thôi.”
Biển dấm của Chu Bảo Cương lại bắt đầu nổi sóng rồi.
Sau khi kết thúc buổi tiệc vể đến nhà, đến buổi tối, Chung Linh rốt cục cũng được như mong muốn. Nhưng mà cô cũng không trụ được bao lâu, hai người họ vốn không phải cùng một đẳng cấp! Chung Linh có thể duy trì được một phần ba thời gian cũng xét là rất khá rồi. Phụ nữ có cùng đẳng cấp bền bỉ như Chu Bảo Cương chắc chắn cũng không nhiều, hơn nữa cô cũng sẽ không cho phép.
Chung Linh cảm khái trong lòng, cũng may là mình còn trẻ trung, tố chất thân thể cũng tốt, nếu như mà là người khác thì chắc đã sớm bị hành hạ chết rồi. Thôi thì miễn cưỡng hy sinh bản thân một chút đi! Nhưng mà, nếu như nói ra câu này với những người phụ nữ khác thì chắc chắn cô sẽ bị đánh mất!
Những đứa bé trong quân đội đi học tiểu học ở bên ngoài cũng không nhiều. Vì nơi này thành lập chưa được bao lâu, nhiều gia đình quân nhân còn chưa đi tùy quân, nhân viên cũng không đủ. Giáo viên và học sinh trong quân của họ cộng lại cũng chưa được 20 người, mỗi buổi trưa đều ăn cơm trong nhà ăn của trường hoặc là ở bên ngoài, buổi chiều tối chỉ cần thuê một chiếc xe đón tất cả về.
Mấy ngày nay, mỗi ngày Chung Linh đều nhận được một bó hoa hồng đỏ thắm. Thời này, cách gói hoa hồng cũng không được đẹp mắt lắm, nhưng mà cách làm mới mẻ này ở đây vẫn là rất hiếm gặp, hoa hồng cũng rất đắt mà lại đến một bó lớn thế kia.
Mấy hôm này, ở trong trường, Chung Linh rất được chú ý. Nếu như Chung Linh vẫn còn là một cô gái nhỏ mơ mộng và chưa kết hôn thì sẽ cảm thấy vô cùng kiêu hãnh, lòng ham hư vinh cũng sẽ được thỏa mãn vô cùng. Nhưng mà mọi người đều biết cô đã kết hôn, chồng là một quân nhân, con trai cũng học ở trường tiểu học này, làm sao mà Chung Linh dễ chịu được chứ!
Cô nàng Hàn Minh Minh không tim không phổi mỗi ngày còn đến đòi hoa, cắm ở phòng làm việc của cô nữa chứ.
Chung Linh biết đây tuyệt đối không thể là hoa của Chu Bảo Cương tặng. Dựa theo tính cách của anh, tặng được đôi tất, cái khăn quàng cổ cũng là khá lắm rồi. Vì thế đã mấy ngày rồi, Chung Linh ôm lấy một bụng bực tức.
“Chung Linh!”
Chung Linh đang chuẩn bị cùng con trai lên xe về nhà, vừa quay đầu lại, nhất thời không nhớ được người đó là ai. Người này mặc trên người một bộ âu phục màu đen, đeo kính râm, đi một chiếc xe con cũng màu đen nốt.
“Anh là.”
Chung Linh nhìn người trước mặt đang đước đến gần,
“Minh Minh, em mau dẫn Lăng Vân lên xe.”
Chung Linh giao con trai cho Hàn Minh Minh. Tuy rằng Hàn Minh Minh rất tò mò muốn biết người là ai nhưng vẫn dắt Chu Lăng Vân mau chóng lên xe.
Chung Linh bước gần một chút, cô đã nhận ra, là cái tên đáng ghét ở trong cửa hàng hồi hổm.
“Tiền Phong. Chúng ta đã gặp qua rồi.”
Hắn ta gỡ kính râm xuống.
“Anh làm sao biết được tên của tôi, còn biết tôi ở đây nữa?”
Con người này có bộ dáng cũng rất được, sao mà lại đem đến cho người khác cảm giác không thoải mái tí nào?!
“Anh tất nhiên là có cách. Hoa đẹp không?”
Tiền Phong tự cảm thấy hắn ta tặng hoa mạnh tay như vậy, điều kiện của bản thân thế này là đủ để làm rung động mỹ nhân này.
“Nói xong rồi chứ?”
Chung Linh quay người bước đi thẳng. Không nhắc đến hoa còn được, vừa nhắc đã khiến cô nóng máu.
“Đứng lại.”
Tiền Phong liền nắm lấy cánh tay của Chung Linh.
“Anh làm gì vậy?”
Lá gan của tên này đúng là lớn quá rồi. Chung Linh thật sự tức giận, ra sức vùng khỏi sự kiềm chế của hắn ta, nhưng càng giãy giụa thì hắn ta lại càng dùng sức, dứt khoát kéo Chung Linh vào lòng mình.
“Kết bạn. Anh mời em ăn bữa cơm Tây.”
Tiền Phong trước nay chưa hề phí tâm cưa cẩm phụ nữ, tất cả đều là hắn nhìn trúng thì sẽ tìm phương nghĩ kế để tóm cho bằng được, cho dù là mỗi đêm làm tân lang cũng chẳng thành vấn đề. Người phụ nữ này đã làm hắn phá lệ.
Chung Linh trước giờ đâu đã bị đối đãi thế này, vừa vung tay liền một tát. Tiền Phong bị tát một cái, lửa giận nung đỏ cả mắt, một cái liền giao Chung Linh cho người đàn ông cường tráng phía sau.
“Đưa đi!”
Người đàn ông đó một chốc đã tóm gọn Chung Linh, nhét vào sau xe. Ngay sau đó hắn ta cũng leo lên xe.
Hàn Minh Minh nhìn thấy có chuyện không hay liền xuống xe ngay lập tức, nhưng đã không kịp.
“Các ngươi đang làm gì hả? Chung Linh!”
“Buông tay ra! Cứu với!”
Tốc độ của bọn họ cực mau lẹ, khi Hàn Minh Minh chạy đến thì cửa xe đã đóng lại.
“Chung Linh, các ngươi mau mở cửa, mở ra!”
Hàn Minh Minh sợ chết khiếp, ra sức đập lên cửa xe. Cô nhìn thấy Chung Linh trên xe cũng đang ra sức giãy giụa.
Mấy tên đó cũng chẳng thèm để ý có làm bị thương đến Hàn Minh Minh ở bên cạnh hay không, nhanh chóng phóng xe đi mất. Hàn Minh Minh bị ngã nhào xuống đất, tay bị xây xát đến chảy máu. Hàn Minh Minh nhất thời sợ đến chết lặng, chuyện xảy ra thật sự là quá nghiêm trọng!
“Mẹ ơi, mẹ ơi!”
Chu Lăng Vân cũng từ trên xe chạy xuống, hơn nữa còn tận mắt nhìn thấy hết cảnh mẹ mình bị bắt đi, thằng bé điên cuồng chạy đuổi theo xe.
Lúc này Hàn Minh Minh mới có phản ứng, chạy đuổi theo Chu Lăng Vân. Mặc kệ thằng bé giãy giụa như điên, cô dùng sức nhét nó vào lại trong xe, giao cho những giáo viên khác giữ chặt thằng bé.