Mấy người Chu Bảo Cương lại bắt đầu bận rộn. Lần trước về tới anh mệt đến nổi lên thẳng giường nằm, còn đem về một bọc quần áo, trong đó là hai bộ quần áo toàn là bùn đất. Thiệt chẳng biết bọn họ đã làm cái gì. Chung Linh ngồi ở ngoài sân, mất hết hơn tiếng đồng hồ mới có thể giặt sạch được hai bộ quần áo đó. Chu Bảo Cương nằm xuống là ngủ cả một ngày trời, chắc là mệt nhừ người rồi. Chung Linh từ từ cũng quen với nếp sinh hoạt của lính. Lấy ví dụ như tiếng hiệu lệnh thức dậy buổi sáng. Dù cho có là ngày lễ gì đi chăng nữa, chỉ cần sau khi tiếng hiệu lệnh vang lên thì dù cô có muốn ngủ tiếp cũng ngủ không nổi. Bởi vì ngay sau đó là từng đợt những tiếng kêu hô, tiếng khẩu lệnh, ngủ được mới lạ! Không những thế, bé Đại Nha nhà Châu Khải kế bên, sau khi tiếng hiệu lệnh vang lên một lúc, rất đúng giờ đến gõ cửa nhà cô, kiếm cô cùng chơi đùa. Sau mấy lần Chung Linh làm bánh trứng cho con bé, nó cực kỳ quý cô, mỗi ngày con bé đều rất đúng giờ kêu mẹ dắt mình qua, đến cả bữa sáng cũng ăn ở nhà Chung Linh.
Đến nhà Chung Linh ăn chực không phải chỉ có mẹ con Đại Nha, mà còn có Vương Duệ, cậu ta thật không thể nuốt trôi được thức ăn bỏ đường. Vì thế mà ba người đó thường xuyên ăn cơm ở nhà của Chung Linh. Người nào người nấy da mặt cũng dày thật!
Một buổi sáng, Vu Nhã Tĩnh lại đưa Đại Nha qua nhà Chung Linh chực cơm. Vừa nhìn Chung Linh làm cơm, vừa đứng bên cạnh tám chuyện. “Chị dâu à, nói cho chị nghe một chuyện hay ho nè.” Nói ra điều này, Vu Nhã Tĩnh không nhịn nổi bật cười.
“Có chuyện gì vậy? Xem cô kìa!” Chung Linh thấy nước trong nồi sôi, vừa cho gạo vào nồi, vừa nhìn qua Vu Nhã Tĩnh.
“Chắc chị biết vợ chồng nhà Vương Duệ toàn cãi nhau chứ?”
“Ừ, vậy thì sao?” Chung Linh nhìn cô, vợ chồng nhà đó rất hay cãi nhau, không cãi nhau mới kỳ lạ!
“Anh Châu Khải nhà em thấy nhà họ toàn cãi nhau nên đã khuyên Vương Duệ là đừng có to tiếng với vợ nữa. Nói sao thì Hàn Minh Minh cũng đang mang thai đó! Sau đó Vương Duệ nói, anh ta cũng chẳng thích thú gì, nhưng mỗi lần nhìn thấy bộ dạng lớn lối của vợ thì khí lại bốc lên đầu. Nghe vậy, nhà em liền hiến một kế cho Vương Duệ: khi mà người ta đang cãi nhau với mình, thì hãy tưởng tượng trong đầu rằng người đứng trước mặt mình đang trần như nhộng, chỉ cần tưởng tượng như thế, thì sẽ chẳng thể nào tức giận được nữa, còn cảm thấy buồn cười nữa kia, vậy là không cãi nhau được rồi! Chị đoán thử sau đó ra sao nào?”
“Sau đó thế nào?” Chung Linh cũng có nghe qua cách này, không biết có dùng được hay không, bản thân cô từ trước đến nay chưa từng nghĩ qua là sẽ thử.
“Cuối cùng anh chàng Vương Duệ đó nói, chắc chắn là không xài được! Nếu như tưởng tượng Hàn Minh Minh trần như nhông đứng trước mặt cãi nhau với mình, anh ta chắc chắn sẽ kéo cô lên giường ngay...” Càng về sau giọng nói càng nhỏ. Chung Linh nghe vậy cùng với Vu Nhã Tĩnh cười rộ lên.
Đúng lúc đang cười, Hàn Minh Minh xuất hiện! Hai cô vừa nhìn thấy Hàn Minh Minh, nghĩ đến những gì vừa nói, không nhịn được lại cười càng lớn.
“Mấy chị cười gì vậy?” Hàn Minh Minh thấy dáng điệu của bọn họ rất vui vẻ.
“Không có gì, sao mới sáng sớm đã đến vậy?” Bình thường Hàn Minh Minh sẽ không qua sớm thế này.
“Mấy chị còn chưa biết hả? Trung đội sắp mở tiệc nghênh đón đó!” Hàn Minh Minh cực kỳ hưng phấn.
“À, em biết, anh Châu Khải nhà em tổ chức mà. Những đội khác đều đã mở tiệc hết rồi, chỉ có đội của mình vì Đội trưởng không đồng ý, nên vẫn chưa tổ chức thôi. Cũng là do cấp trên nhắc, nên đội trưởng mới đồng ý đó.” Chuyện này Vu Nhã Tĩnh đã biết từ sớm.
“Vậy hả? Chị không nghe ai nói hết.” Chung Linh chưa nghe qua chuyện này. Chuyện Chu Bảo Cương không muốn tổ chức tiệc nghênh đón là hoàn toàn có thể, anh là người rất không thích mấy thứ màu mè. Hơn nữa, cái chuyện cố chấp kia hoàn toàn giống với cá tính của anh.
“Biết tổ chức lúc nào không?” Hàn Minh Minh không biết cặn kẽ chi tiết.
“Chắc là tối mai?” Vu Nhã Tĩnh có nghe chồng mình nói qua.
“Vậy là phải chuẩn bị cho tốt mới được.” Hàn Minh Minh cực kỳ hưng phấn. Trong bữa tiệc chắc chắn sẽ có khiên vũ, có cơ hội để cô được thể hiện bản thân. Cô nàng còn có một bộ váy rất đẹp nữa cơ.
“Chị dâu, chị sẽ mặc gì?” Vu Nhã Tĩnh chẳng có quần áo gì đẹp đẽ, gặp những dịp thế này, đã là phụ nữ thì sao không nóng lòng chứ.
“Đúng là chị có hai bộ váy, một bộ chị mặc không hợp lắm, em có cần không?” Chung Linh biết việc Vu Nhã Tĩnh không có quần áo gì bắt mắt ắt hẳn àm cô ấy khó xử, ở chung bao lâu nay, chẳng lẽ cô không thể nhận ra?
“Vậy ư? Cho em xem với.” Dù sao cũng là quần áo người ta mặc không hợp, chắc cũng không phải quần áo gì đẹp đẽ. Vốn là dân quê, Vu Nhã Tĩnh chẳng có quần áo gì hợp mốt, những quần áo cô mặc thường hay bị Hàn Minh Minh cười nhạo.
“Cho em xem nữa với!” Có chuyện tốt như vậy, tất nhiên Hàn Minh Minh cũng muốn tranh thủ.
Thấy hai người bọn họ gấp gáp như vậy, Chung Linh chỉ còn cách dừng công việc lại, đi lấy quần áo cho họ xem.
Lúc Chu Bảo Cương nằm viện, Chung Linh có mua hai bộ váy, một bộ váy màu đen và một bộ sọc ca rô, cô muốn đưa cho Vu Nhã Tĩnh một bộ. Bình thường chẳng ai thích mặc màu đen hết, nhưng nếu kiểu dáng đẹp và cô thích bộ váy đó thì những chuyện khác cũng mặc kệ đi. Cô đem bộ sọc ca rô ra, là sọc cam pha đỏ và trắng, theo như gu thẩm mỹ của thời bấy giờ, đây là một bộ đầm liền thân rất đẹp, kiểu dáng trang nhã, màu sắc tươi sáng.
Vừa thấy bộ váy là Hàn Minh Minh mê ngay, “Đẹp quá à, cho em đi!” Chung Linh và Vu Nhã Tĩnh bị câu nói làm cho sửng sốt, cô nàng này thật quá ngang ngược! Chung Linh đã nói là sẽ tặng cho Vu Nhã Tĩnh, bây giờ mà kêu cô ấy đi tranh giành với Hàn Minh Minh thì chỉ có thua thôi.
“Vậy em đem bộ váy màu hồng của em cho Nhã Tĩnh đi. Lúc đầu chị tính tặng bộ này cho cô ấy, nếu như em thích, thì nhường bộ váy màu hồng của em cho cô ấy đi.” Chung Linh hiểu cái tính trẻ con của Minh Minh.
“Hả!” Hai bộ váy , bộ nào Hàn Minh Minh cũng muốn có.
“Chị em chúng ta đều có đồ để mặc mới được, nếu như em thích, sau này quần áo của chùng ta có thể cho nhau mượn. Dù sao thì ngày mai em cũng có mặc cả hai bộ được đâu!.” Chung Linh chỉ còn cách khuyên như vậy.
“Vậy sau này chị có gì tốt cũng phải cho em nữa nha, sao mà chỉ có cho cô ấy, cùng là chị em với nhau chị không được thiên vị!” Đúng là những lời nói của con nít mà! Dù vậy Chung Linh vẫn cảm thấy thích tính cách thẳng thắn của cô, có nhiều người trong lòng thì nghĩ vậy nhưng ngoài miệng lại nói khác.
“Ngày tháng còn dài! Em đừng có nhỏ mọn nữa.” Chung Linh cầm lấy bộ váy đưa qua cho Vu Nhã Tĩnh, đón lấy đứa con trong tay cô, để cô đi thử đồ. Một lát sau, Vu Nhã Tĩnh từ trong phòng bước ra, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, màu sắc tươi tắn của chiếc váy rất tôn màu da.
Buổi tối, lúc Chu Bảo Cương về, nhìn thấy Chung Linh đang nằm trên giường đọc sách nên tò mò đến gần. “Sách gì vậy?”
“Tiếng Anh.” Chu Bảo Cương chẳng thể nghĩ đến chuyện này, vợ của anh đúng là có chí cầu tiến.
“Em xem sách này để làm gì vậy?” Chu Bảo Cương phát hiện ra vợ mình có rất nhiều điều mà anh chưa hề biết đến.
“Em muốn thi lấy cái bằng.” Đây là lời thật lòng, bây giờ có bằng cao trung còn dễ kiếm việc, nhưng sau này thì lại khác. Tốt hơn vẫn cứ nên chuẩn bị trước.
“Vậy à? Vậy cũng tốt, anh cũng muốn học nữa!” Hiện nay quân đội cũng đang đề xướng việc hiện đại hóa quân sự, cũng chính là những điểm mới mẻ đối với lớp quân lính bọn họ.
“Thật vậy à? Vậy chúng ta cùng nhau cố gắng! Nhưng nếu có gì em không biết thì anh phải chỉ em nha.” Những lời Chung Linh nói ra không phải là những lời khách sáo, cô thật sự hy vọng có ai đó chỉ dạy cho cô. Bỏ sách vở lâu như vậy, giờ muốn học lại thật chẳng dễ chút nào. Tương lai sau này tiếng Anh trở nên rất thông dụng, từ bây giờ cô chỉ biết học lại từ đầu.
“Anh có thể chỉ dạy cho em, còn em khi nào mới chịu sinh con cho anh hả?” Lại là câu hỏi này, trong lòng Chung Linh thầm nói, em còn muốn hơn anh nữa đó!
“Đừng có hỏi em mãi thế chứ, mảnh đất của em sẵn ra đấy kìa, là hạt giống của anh mãi không chịu nảy mầm chứ bộ, anh nói em biết làm sao?” Cô giận anh, chằng buồn lật sách, thế mà cả nửa ngày trời anh chẳng có động tĩnh gì, vừa ngẩng đầu lên nhìn anh, nụ cười gian tà đang treo trên khóe miệng, ánh mắt chăm chú nhìn cô không chút hảo ý.
“Đợi đã, anh bình tĩnh đi, là em nói đùa đấy, em còn phải đọc sách nữa, thật đấy, không phải anh cũng ủng hộ em đấy sao? A... lần trước em còn chưa khỏe lại nha, dừng tay đi...” Trêu ghẹo Chu Bảo Cương hậu quả đúng là đáng sợ mà.
“Bây giờ anh sẽ chăm chỉ cày cấy cho em.” Chu Bảo Cương nói xong làm liền, trực tiếp đặt vợ nằm dưới thân mình. Chung Linh nhìn thấy vòm ngực của anh lộ ra, nuốt nuốt nước miếng, bàn tay nhỏ lần xuống bên dưới, bắt đầu khiêu khích bên tai anh.
“Anh có trữ đủ hạt giống không đó?” Tay cô dùng lực chà xát.
“Hum... Hôm nay em có van xin thế nào cũng vô ích! Lần này anh nhất định phải cho em biết tay.” Cô gái này đúng là khó bảo mà, anh thì xót cô, vậy mà cô lại không hề biết sợ. Nếu sớm biết thế này, anh đã không cần phải kiềm chế.
Nhấc hai chân của vợ đặt lên vai mình, tay anh giữ lấy cái vật đã sớm phản ứng, nhẹ nhàng đùa giỡn xung quanh chỗ nhạy cảm nhất của cô. Chung Linh nhất thời nhịn không được mà phát ra tiếng rên đầy mờ ám. Ngọn lửa trong cơ thể cô bùng lên, sự thèm muốn cũng dâng lên mãnh liệt, các giác quan chịu sự kích thích trở nên vô cùng nhạy cảm, động tác này của Chu Bảo Cương khiến cho cô khó lòng mà kiềm chế. Nhìn thấy vợ yêu hứng thú như vậy, Chu Bảo Cương vẫn tiếp tục dùng cái cương cứng của mình cọ xát ở bên ngoài nơi mềm mại nhạy cảm kia, Chung Linh thật sự là chịu không nổi sự giày vò này.
“Anh, nhanh chút đi... “Chung Linh vô thức cào lên vai của chồng, khiến cho cái tên xấu xa này nhếch miệng nở một nụ cười ngạo nghễ.
...
Ngày hôm sau Chung Linh lại dậy muộn, ngay đến cả tiếng hiệu lệnh buổi sáng cũng không nghe thấy. Sáng sớm, lúc Vu Nhã Tĩnh đến, Chung Linh mới luống ca luống cuống từ trong chăn bò dậy, sao mà cơ thể cô không mảnh vải nào vậy nè!
Nguyên cả ngày, Hàn Minh Minh đều cực kỳ chờ mong bữa dạ hội tối nay. Chung Linh thật không hiểu, cô bây giờ đang là bà bầu đó, huống hồ còn có chồng đi theo nữa, vậy thì còn trưng diện sặc sỡ để làm gì cơ chứ? Nhìn thấy cô hết vẽ lông mày lại thoa son, Chung Linh cũng bị sự hưng phấn của cô làm cho vui lây. Hàn Minh Minh còn trang điểm cho Vu Nhã Tĩnh, nhưng Chung Linh thì từ chối. Phong cách trang điểm của thời đại này đều là lông mày thì vẽ đậm lên, môi thì thoa cho đỏ chót, còn mắt thì bôi cho đen xì, không đẹp chút nào. Mà Chung Linh cũng không muốn làm cho hai người bọn họ mất hứng, nên chỉ đành bế Đại Nha đứng bên cạnh, còn phải liên mồm khen đẹp.
Chạng vạng tối, Vương Duệ lái xe đến đón bọn họ. Nhìn thấy người vợ xinh đẹp của mình, cái anh chàng phó đội trường kia chỉ biết nằm gục trên xe.
“Minh Minh à, trang điểm có đậm quá không vậy?” Vương Duệ thật không thể nào nhìn nổi nữa, trang điểm xinh đẹp như vậy, có hơi quá rồi thì phải?
“Đậm hả?” Vu Nhã Tĩnh cũng trang điểm không khác Hàn Minh Minh là mấy.
“Lau bớt một chút đi nhá.” Vương Duệ biết phụ nữ rất để ý những chuyện thế này, nhưng mà không thể không nói được. Xem Chung Linh kìa, khoác lên bộ váy liền thân màu đen, không chút phấn son, nhưng dáng vẻ duyên dáng yểu điệu, ngũ quan tinh tế xinh đẹp, làm người ta khó mà dời mắt, vừa sang trọng, lại vừa trang nhã.
“Anh thì biết cái gì?” Hàn Minh Minh nghĩ, phụ nữ hiện nay đều như thế cả, ngay cả mấy cô gái trên phim ảnh cũng trang điểm như vậy. Chung Linh thấy Hàn Minh Minh trang điểm không đậm lắm, có thể là do Vương Duệ cảm thấy không quen thôi! Nếu đã không ngăn cản được, Vương Duệ cũng không nói nữa, có nói cũng vô dụng.
“Em cố mà học hỏi chị dâu đi.” Vương Duệ chỉ có thể nói như vậy với vợ mình.
Lúc Chung Linh thay bộ y phục này bước ra, Hàn Minh Minh và Vu Nhã Tĩnh đều nói rằng màu sắc của nó quá u ám, nhưng mà Chung Linh cũng chẳng còn cách nào khác. Muốn tặng đồ cho người ta thì phải tặng đồ tốt một chút, không thể nào đem bộ váy màu đen này đi tặng cho Nhã Tĩnh được! Mà cô thấy mình ăn mặc thế này cũng rất được, phù hợp với phòng cách nhã nhặn của mình.
Tiệc hoan nghênh được cử hành ở nhà ăn lớn, người đến dự đều là sĩ quan bên đội hai và người nhà của họ. Trừ ba người Chung Linh ra, Châu Khải còn đặc biệt mời thêm vài vị phụ nữ, là các bác sĩ và y tá trong bệnh viện thuộc đại đội. Trong số đó cũng có vài chị bác sĩ tuổi trung niên, cũng chỉ mặc quân trang hay là âu phục, còn mấy cô y tá thì đều mặc những bộ váy liền thân đẹp đẽ. Trong số đó, Chung Linh nhận ra một người, người phụ nữ mà cô đã từng điên cuồng ghen ghét, người đã kết hôn với Chu Bảo Cương sau khi cô rời bỏ anh. Tình huống như thế này, chẳng lẽ khi cô và anh vẫn còn ở chung với nhau, Chu Bảo Cương đã phản bội cô rồi sao? Hay là anh bị người ta quyến rũ? Chung Linh tuyệt đối không nhận nhầm người. Cô ta so với với trước kia trẻ trung hơn rất nhiều, nhưng dáng vẻ thì chẳng thay đổi gì cả, vừa nhìn một cái đã có thể nhận ra ngay. Cô ta rất xinh đẹp, mắt to tròn, môi hơi mỏng, da thì không trắng bằng Chung Linh. Cô ta mặc một bộ váy liền, họa tiết hoa nhí, giày cao gót màu trắng, tóc để xõa tự nhiên, rất dài, là kiểu tóc dài mà Chu Bảo Cương rất thích.
“Sao vậy?” Chu Bảo Cương vừa bước vào đã nhìn thấy bà xã mình. Trong một biển người như vậy mà anh chỉ cần liếc mắt đã tìm thấy Chung Linh của anh. Cô vẫn luôn chói mắt như vậy, khí chất riêng biệt, dung mạo kiều diễm, khiến cho cô từ sớm đã trở thành trung tâm của bữa tiệc này. Nhưng cô thì vẫn thản nhiên chẳng nhận ra điều đó. Thật là không nên để cho cô đến đây mà, cô xinh đẹp như vậy, không nên đưa cô ra cho mọi người nhìn ngắm thế này. Anh không cho phép người khác giành giật cô với anh. Thật ra Chu Bảo Cương cũng đã nghĩ đến tình huống như thế này, vẻ xinh đẹp của cô dù có cố giấu cũng không được, nên từ đầu anh đã không muốn tổ chức bữa tiệc này.
“Anh có quen với mấy vị bác sĩ, y tá đó không?” Chung Linh cũng không ngốc đến nỗi đi hỏi trực tiếp về người phụ nữ kia.
“À, quen vài người, sao vậy?” Sao mà vợ anh lại quan tâm đến mấy người trong bệnh viện vậy kìa, hay là có ai ức hiếp cô chăng? Nghĩ như vậy, sắc mặt của Chu Bảo Cương rất khó coi.
“Không có gì. Sao giờ này anh mới đến vậy?” Chung Linh nhìn qua chồng mình, anh mặc một bộ thường phục thẳng thớm, cực kỳ anh tuấn. Nếu như là lúc thường thì cô đã chẳng kiềm chế mà trêu ghẹo anh rồi, nhưng hôm nay cô thật không có tâm trạng đó.
“Công việc kéo dài chút. Chúng ta qua bên đó ngồi đi.” Xem ra chắc chắn có người đắc tội với vợ yêu của mình rồi, nghĩ vậy khiến Chu Bảo Cương rất khó chịu. Anh kéo vợ mình đến chỗ khác ngồi, cách xa đám phụ nữ đó ra.
Trong tiệc hoan nghênh tất nhiên phải có phần diễn văn của lãnh đạo, nhưng Chu Bảo Cương đã đẩy hết việc này qua cho chính ủy Châu Khải, còn mình thì ngồi ở dưới với bà xã. Anh lúc thì đưa cho Chung Linh nắm hạt dưa, lúc thì dúi cho viên kẹo, sau đó còn giả bộ không thèm nhìn cô lấy một cái. Nhưng người mà Chung Linh để ý nãy giờ không phải là ông xã mình, mà là người phụ nữ kia. Đối với Chung Linh mà nói, đây mới thật sự là đối thủ của cô, còn những người như Lâm Mỹ thì chẳng làm cho cô bận tâm tí nào. Nhưng người phụ nữ này không giống, cuối cùng người có được Chu Bảo cương là cô ta! Điều này có nghĩa là gì? Chính là Chu Bảo Cương cũng có thể đem lòng yêu cô nàng.