Nhân loại, thật yếu ớt và mỏng manh.
Như một tờ giấy trắng, dễ cháy, dễ rách. Một thứ đơn giản, không gì đặc biệt. Nhưng cũng chính tờ giấy ấy lại mang trong mình vô hạn khả năng, có thể biến thành vô số sắc màu mỹ lệ, trở thành những tác phẩm vượt xa sức tưởng tượng.
Trích đoạn:
Trên thảo nguyên rộng lớn, cỏ xanh mướt trải dài, từng cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, và xa xa nơi đường chân trời, tất cả đều bình yên đến lạ.
Một khung cảnh đẹp, bình dị, chẳng có gì khác thường — nếu không nhắc tới bầu trời trong xanh hoàn toàn trống rỗng.
Không, không sai. Không có gì. Không chỉ là không có mây, mà còn không có cả mặt trời.
Dù vậy, nơi đây vẫn sáng rõ một cách kỳ lạ, tựa như…
Thế giới sau khi chết?
Tôi có vẻ là kẻ duy nhất tồn tại ở nơi này.
Không, không đúng. Ở đây không chỉ có mình tôi.
Còn có một thứ gì đó... Một sự hiện diện lạ thường mà tôi không thể hiểu rõ.