Trình Nặc từng nghĩ hôn nhân chỉ là hai chuyện của hai người, lúc chuẩn bị hôn lễ, cũng từ từ cảm khái, tuy hôn nhân chỉ có hai nhân vật chính, nhưng lại ràng buộc hai gia đình, thậm chí nhiều hơn. Mặc dù không phải người tinh tế cũng sẽ không làm qua loa chuyện hôn nhân, chỉ sợ đã chọn sai người, góp vào hạnh phúc cả đời.
Trình Nặc viết thiệp mời đến tay ê ẩm, cô nhìn nhóm danh sách trên giấy viết bản thảo, nhất thời cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, Nghiêm Thiếu Thần bên cạnh cô vỗ bả vai của cô, "Đi nghỉ trước đi, còn lại giao cho anh."
Trình Nặc kinh ngạc, "Anh được không, sáng mai không phải trở về trung đoàn sao?"
Anh chỉ mẫu thiếp mời trong tay, "Có cái này, anh có thể ứng phó được."
Trình Nặc nhìn ba nhóm danh sách dài, dương khóe môi, "Em thấy vẫn là hai chúng ta tiếp tục phân công hoàn thành đi, ban ngày em không có việc gì có thể ngủ bù."
Chuyện viết thiếp mời như vậy luôn luôn khô khan, đụng phải mặt của đồng bọn rất nghiêm túc, Trình Nặc nghĩ nếu đổi người khác, có lẽ đã chuồn đi ngủ từ lâu, nhưng Trình Nặc vừa nghĩ đến trong phòng khách lớn như thế mà chỉ còn lại hũ nút này thì cảm thấy không đành lòng.
Trình Nặc lấy trái cây, ngồi trở lại bên cạnh anh lần nữa, tay của cô víu cánh tay của anh, đầu tựa vào vai anh, không biết nghĩ đến điều gì, bản thân không nhịn được bật cười.
"Em đã nói với anh, hôm nay hai ta đi lấy giấy chứng nhận, để xét duyệt cho chúng ta thì bác gái vẫn nhìn anh." Trình Nặc thuận tay cầm quả táo nhét trong miệng, lúc gặm quả táo thì miệng hơi nhúc nhích.
Nghiêm Thiếu Thần thấy cô tựa trên vai mình không thành thật, không thể làm gì khác hơn là giữ vững tay phải để tiếp tục viết thiếp mời, "Là sao? Anh không thấy."
Trình Nặc khinh thường liếc anh, nghĩ thầm anh là một hũ nút sao để ý những chuyện này, Trình Nặc cố bĩu môi, nói: "Ta thấy người ta đảm bảo là thương hại em, đụng phải đương sự lạnh lùng như vậy."
Nghiêm Thiếu Thần nhíu mày, nghĩ thầm không thể nào.
Cô thấy Nghiêm Thiếu Thần viết hư một thiệp mời, trên mặt hơi áy náy nói: "Có phải em gây trở ngại cho anh hay không?"
"Đừng mà Thượng tá Nghiêm, em không phải là lính của anh, sao huấn luyện em tư thế ngồi." Trình Nặc bỉu môi oán giận, nhưng vẫn rất nghe lời ngồi ngay ngắn người lại, ngồi xếp bằng trên ghế sa lon, tiếp tục chiến đấu hăng hái với quả táo trong tay.
Nghiêm Thiếu Thần lắc đầu bất đắc dĩ, không hề nói tiếp nữa, anh bỏ tấm thiếp mời viết hư qua một bên, lấy tấm khác lần nữa.
Vì nhận giấy chứng nhận, buổi tối Trình Nặc làm một bàn thức ăn, khi hai người ăn mừng, nghĩ Nghiêm Thiếu Thần không ăn đủ, ngược lại là Trình Nặc, tham ăn không ít, kết quả cô ăn xong hơn phân nửa quả táo thì có cảm giác lực bất tòng tâm.
Nghiêm Thiếu Thần chú ý đến động tác của cô, cũng để bút xuống, xoay người nói, cong mắt nói: "Không ăn nổi?"
"Chuyện này hết mức rõ ràng," Trình Nặc nhớ tối nay chiếc đũa của Nghiêm Thiếu Thần không hề nâng lên liền tức giận, cô liếc mắt, nói: "Sao anh không chịu cổ động."
Nghiêm Thiếu Thần vừa thấy thì ra có người mất hứng, liền lấy nửa quả táo còn lại trong tay cô, nói: "Bây giờ anh cổ động."
Trình Nặc mím môi cười yếu ớt, "Coi như anh thức thời, bổn tiểu thư sẽ giúp viết thiếp mời tiếp." ddlqd.com
Gởi xong thiếp mời rồi đến cử hành hôn lễ, phía trước phía sau giày vò cả một tháng, ngoài người trong cuộc bận rộn thở không hơi, bà Nghiêm - Diệp Lan cũng bận rộn trước bận rộn sau giống như vậy, mặc dù bà bận rộn kinh khủng, nhưng thấy con trai của mình cuối cùng đã cưới vợ, trong lòng bà kích động.
Phòng cưới của Nghiêm Thiếu Thần và Trình Nặc không ở trong đại viện quân khu, bọn họ chọn khu nhà nhỏ gần trung tâm thành phố, Trình Nặc không bài xích chuyện sống cùng vợ chồng ông Nghiêm, chỉ là trước mắt thân phận của cô còn là người nằm vùng, cô phải có trách nhiệm với chức nghiệp. Khiến cô ngoài ý muốn là, khu nhà này cách công ty của Lâm Tu Dương không xa. Vì hành động lần này đặc biệt hơn bình thường, thời gian gần đây Tiếu Kha cấp trên của Trình Nặc chuyển hướng điều tra trọng điểm từ Lâm Tu Dương sang vụ án tài chính quan trọng khác, thỏa mãn duy nhất là không nhắm vào Lâm Tu Dương nên Mục Nhất Minh tự nhiên cũng bị điều đi, mà nhiệm vụ của Trình Nặc còn lại là yên lặng quan sát động tĩnh của Lâm Tu Dương, để báo cáo cho Tiếu Kha trước tiên.
Trong thời gian này Trình Nặc gặp mặt Lâm Tu Dương hai lần, trong đó một lần là ở trước hôn lễ một ngày, Lâm Tu Dương bị Nghiêm Thiếu Thần chọn làm rễ phụ. Trình Nặc nhớ mang máng khi Lâm Tu Dương biết được tin tức này thì lộ vẻ mặt kinh sợ, cô biết Lâm Tu Dương không vui, nhưng cô cũng biết đây là quyết định của Nghiêm Thiếu Thần, mặc dù trong lòng Lâm Tu Dương không vui, cũng tuyệt đối sẽ không nói không.
※※※
Ngày Này Trình Nặc mặc áo cưới màu trắng, tay đang cầm bó hoa hồng đỏ tươi, cuối cùng đi vào lễ đường kết hôn, có không ít người tham gia hôn lễ, huống hồ đây không phải là là một hôn lễ bình thường, cho nên ở hiện trường hôn lễ Trình Nặc dễ dàng thấy những người mặc quân trang xanh biếc.
Tay của cô khoác lên cánh tay của bạn thân Dương Tiếu, bé trai và bé gái không tới năm tuổi bên cạnh giúp cô dắt làn váy, công thêm tấu nhạc khúc quân hành trong hôn lễ, cô từng bước đi đến lễ đài, cô đi vững vàng từng bước trên thảm đỏ, tựa như hôn nhân trong tương lai, cô muốn trải qua an ổn, thư thái. Trình Nặc nhìn bóng dáng màu ô-liu ngày càng phóng đại trong tầm mắt, đến khi cô nhìn thấy dây đeo tinh tế trên lễ phục thẳng tắp cảu Nghiêm Thiếu Thần. Trình Nặc nâng chân mày, đón nhận ánh mắt nhu hòa của anh, lúc đó, chung quanh lại không có người bên cạnh, trong mắt của cô chỉ có có.
Vì chủ trì hôn lễ của bọn họ là người cán sự đoàn văn công trong quân đội, cũng là lễ phục sĩ quan màu xanh biếc mới tinh, Trình Nặc không chú ý nghe người chủ trì nói cái gì, cũng không ngoài là chúc trăm năm hảo hợp, chúc mừng răng long đầu bạc. Dưới đài hơn trăm người đang nhìn bọn họ, nhưng Trình Nặc không hề sợ hãi, chỉ cần có anh bên cạnh, Trình Nặc sẽ không lo lắng.
"Xin hỏi chú rễ nguyện ý cùng vị tiểu thư trước mắt này kết làm vợ chồng, bất luận xinh đẹp hay già yếu, bất luận khỏe mạnh hay tật bệnh, cũng có thể nắm tay nhau cả đời, răng long đầu bạc sao?"
Nghiêm Thiếu Thần nhìn Trình Nặc trước mặt, áo cưới thuần trắng làm ánh mắt của cô xinh đẹp mềm mại đáng yêu, bó hoa hồng trong tay càng xinh tười hơn, anh nhớ đến lần xem mắt đó, rõ ràng là người trong cuộc lâm trận bỏ chạy, đưa cô vào cho đủ số, nhưng cô kiên trì kiêu ngạo không chịu thừa nhận.
"Tôi nguyện ý." Nghiêm Thiếu Thần không biết con đường sau này dài bao nhiêu, nhưng anh đã chọn người bồi cùng đi với anh hết con đường này.
Người chủ trì mỉm cười đưa chuyển mắt qua Trình Nặc, cười hỏi: "Xin hỏi cô dâu nguyện ý kết làm vợ chồng với vị tiên sinh trước mặt này, bất luận giàu có hay nghèo khó, bất luận khỏe mạnh hay tật bệnh, cũng có thể nắm tay nhau cả đời, bách niên giai lão sao?"
Trình Nặc nghe lời của người chủ trì thì nâng tròng mắt, cô nhìn hình dáng rõ ràng của Nghiêm Thiếu Thần, khuôn mặt dương cương anh tuấn, vấn đề như vậy ngay từ lúc bọn họ quyết định ở chung một chỗ, Trình Nặc từng nghĩ qua vô số lần, người cô muốn tìm đang ở trước mắt, cô nguyện nắm tay anh đến già. Trình Nặc nhấc tay Nghiêm Thiếu Thần, bốn mắt nhìn nhau, cô cười nhạt, nói: "Tôi nguyện ý."
Vì Trình Nặc và Nghiêm Thiếu Thần không phải là tín đồ của chúa, vì vậy trước khi cử hành hôn lễ đã yêu cầu người chủ trì đừng làm ầm ĩ, cử hành càng đơn giản càng tốt, hai người cùng nhau đổ đầy sâm banh lên tháp rượu rồi uống rượu giao bôi, hôn lễ cử hành hơn phân nửa, chỉ còn hai người lượn quanh bàn mời rượu, nghênh đón tân khách.
Nghiêm Thiếu Thần dẫn Trình Nặc đến phòng khách sạn thay trang phục, lúc Nghiêm Thiếu Thần muốn cỡi lễ phục, Trình Nặc nói anh dừng lại. Lễ phục lục quân khiến Nghiêm Thiếu Thần uy nghiêm trang trọng, Trình Nặc nhướng mắt nhìn dải lụa chói mắt trước quân trang của anh, cô không tự kìm chế được đặc sắc mà vuốt vuốt, nhìn Nghiêm Thiếu Thần, nhẹ giọng nói: "Thật là đẹp trai."
Nghiêm Thiếu Thần cong mi, cũng không nói nhiều. die ndan lequ ydon. com
Hôn lễ kết thúc không có nghĩa là buổi hôn lễ vì vậy sẻ ngưng lại, trong bữa tiệc mừng đám cưới cô dâu chú rễ thay nhau mời rượu là tuyệt không thể bỏ được, mặc dù thân là người trong cuộc nhưng hai người cũng không vui vẻ khi làm chuyện như vậy.
Lần này cử hành hôn lễ ở thành phố B, hơn phân nửa là bạn bè của Nghiêm Thiếu Thần, Trình Nặc đi theo Nghiêm Thiếu Thần chuyển qua từng bàn, khi cô nhìn thấy mỗi kiểu quân hàm sao vàng khác nhau trên cầu vai quân nhân trên bàn rượu, cô rất chóng mặt nhức đầu, vì hơn phân nửa là chú bác của Nghiêm Thiếu Thần, gặp mặt chẳng những không thể một ly rượu kính toàn bộ bàn, còn phải kính lần lượt, nếu gặp lại kính ba ly coi là thành ý, bọn họ chỉ có thể nhắm mắt uống hết.
Một người là phó chính ủy quân khu Nghiêm Thiếu Thần gọi là chú Hạ, Trình Nặc thấy ánh mắt của ông nhìn Lâm Tu Dương, Lâm Tu Dương đầu tiên là đuôi lông mày căng thẳng, rồi sau đó để Nghiêm Thiếu Thần uống ba ly Mao Đài. Trình Nặc trợn tròn con ngươi, Mao Đài không cần tiền sao? Lấy rót mạnh mẽ vậy.
"Hôm nay là đám cưới của tiểu tử Nghiêm, trong lòng chú Hạ vui mừng cho con," Hạ Quang Vinh chỉ vào ba ly Bạch Cửu, nói: "Tới, chú cạn hai ly."
Ở quân khu N phó chính ủy Hạ Quang Vinh và nhà họ Nghiêm có giao hảo nhiều thế hệ, Nghiêm Thiếu Thần làm tay súng bắn tỉa ở căn cứ đặc chủng, ông muốn giữ lại, mặc dù một lòng muốn giữ cậu ở quân khu N, nhưng bất đắc dĩ Nghiêm Chính ó năng lực sóng to, triệu hồi Nghiêm Thiếu Thần về quân khu B. Hạ Quang Vinh yêu tài nên sốt ruột, trơ mắt nhìn lương thiện có tài bay khỏi tầm mắt của mình, trong lòng kêu la bực tức.
Trình Nặc đứng bên cạnh siết chặc lòng bàn tay, trước kia cô đã biết tửu lượng của Nghiêm Thiếu Thần không cao, nay thấy trước mặt anh cạn ba ly Bạch Cửu, trong lòng làm sao không vội, cô nhíu mày, tay không kìm chế được nắm cánh tay của anh.
Nghiêm Thiếu Thần nhếch chân mày, quay đầu thấy mặt cô lo lắng, nghiêng đầu nhẹ giọng nói bên tai cô: "Anh không sao, yên tâm."
Nghiêm Thiếu Thần an ủi Trình Nặc xong quay đầu lại, chỉ thấy các trưởng bối trước mặt đều nhìn bọn họ, trong lòng anh hiểu rõ, động tác nhỏ vừa rồi với Trình Nặc chỉ sợ đã bị bọn họ thu hết vào đáy mắt.
Nghiêm Thiếu Thần thái nhiên nhìn bọn họ, nói: "Con từng nói với cô ấy, bản thân sẽ không uống rượu."
"A? Kia Trình nha đầu muốn uống thay?" Hạ Quang Vinh nhíu chân mày, ôn hòa cười nói.
Nghiêm Thiếu Thần thuận theo lẳng lặng nhìn Bạch Cửu trước mắt, anh thu liễm vẻ mặt, tỏ ý với Hạ Quang Vinh, "Chú Hạ, mời." Trong khoảnh khắc ba ly Bạch Cửu đã thấy đáy.
"Tốt!" Hạ Quang Vinh vỗ tay tán thưởng, ông hài lòng cười, "Thân là quân nhân, nên sảng khoái lưu loát như vậy, Nghiêm tiểu tử, chú Hạ quả nhiên không nhìn lầm con!" Vừa nói, chỉ thấy Hạ Quang Vinh không dừng lại kêu Lâm Tu Dương, mình cầm ly thủy tinh trong tay lên, uống ba ly Bạch Cửu giống như vậy, báo cho biết Nghiêm Thiếu Thần sau dó uống một hơi cạn sạch.
Nghiêm Thiếu Thần khẽ vuốt càm, dẫn Trình Nặc đến gian phòng khác. Mới ra cửa Trình Nặc liền kéo cánh tay của anh, nhíu mày lo lắng nói: "Anh có thể chịu đựng được sao?" Quay đầu lại nói với Dương Tiếu sau lưng: "Giúp mình tìm một ly trà đậm, bây giờ uống có lẽ sẽ khá hơn."
"Không có gì đáng ngại," Nghiêm Thiếu Thần đưa tay ngăn cản Dương Tiếu, lại nói: "Còn lại đều ngang hàng với chúng ta." Nghiêm Thiếu Thần lắc đầu, kéo tay Trình Nặc mới phát hiện thì ra trong lòng bàn tay của cô đều là mồ hôi.
Nghiêm Thiếu Thần muốn nói vào gian phòng tiếp theo, Lâm Tu Dương sau lưng chợt khinh thường hừ lạnh, nói: "Hắc, cô quá xem thường anh Ba của tôi, rượu này anh Ba của tôi có thể ứng phó."
"A? Là tôi quá lo lắng." Trình Nặc nhíu chân mày, không muốn nói nhiều với Lâm Tu Dương, nhưng trong lòng khó tránh khỏi oán giận Nghiêm Thiếu Thần lúc đầu sao để cho anh ta làm phù rễ, biết rõ bọn họ vừa thấy mặt sẽ nổi nóng.
"Dương Tử, chị dâu của cậu và anh quen không bao lâu, không rõ ràng mức độ tửu lượng của anh." Nghiêm Thiếu Thần nghiêng đầu trầm giọng nói.
Lâm Tu Dương muốn phản bác, diendanlequydon.com cửa gian phòng bên cạnh lại mở ra, mấy người vừa thấy thì ra là Tiền Xuyến Xuyến.
"Ai u, mấy người các cậu đứng ngoài cửa nóng như lửa vậy tán gẫu cái gì đây, nhanh lên, chúng ta vẫn chờ các cậu đây!" Tiền Xuyến Xuyến giả vờ không có nghe thấy mấy tiếng tranh chấp, tiến lên đẩy Trình Nặc vào, mấy người lục tục vào gian phòng, trong phòng vốn là tiếng cười vui ồn ào cũng dần dần dừng lại.
Các anh em chơi với Nghiêm Thiếu Thần từ nhỏ đến lớn, đến nay Trình Nặc chỉ gặp Lâm Tu Dương, còn mấy người khác đều chưa gặp mặt, cô nhìn khuôn mặt xa lạ trong phòng, nhất thời cảm thấy hơi lúng túng.
"Đây là lão Đại Chương Nguyệt, người bên cạnh là vợ của anh, An Giai; người này là lão Tứ Giang Bình, đây là vợ anh Tiền Xuyến Xuyến, em mới vừa gặp," Nghiêm Thiếu Thần đã nhận ra mặt Trình Nặc khác thường, lần lượt giới thiệu cho cô, đang muốn đi xuống giới thiệu, nhìn người ngồi đối diện, "Người này là..."
"Anh Thiếu Thần, em đã trở về nước." Lâm Tiêu đứng lên, cong mi, mặt nở nụ cười.
Anh nhíu mày, sửng sốt, mới nói: "Đây là em gái Dương Tử, Lâm Tiêu."