Nằm Vùng (Ngoạ Để)

Chương 2

Trước Sau

break
 
 “Kính chào quý khách đến với buổi đấu giá đêm nay!”

Trên đầu truyền đến giọng phát thanh tiếng Anh đầy từ tính nhưng nội dung truyền đạt lại khiến Hạ Mạt như rơi vào hầm băng.

Đấu giá?!

“Không! Đừng!! Xin các người!”

“Xin các người hãy để tôi về nhà!!” Giọng nói của Hạ Mạt bị tiếng phát thanh chát chúa át mất.

“Khách hàng số một trả giá 100.000 đô la!”

“Khách hàng số năm trả giá 400.000 đô la!”

“Khách hàng số bảy trả giá 600.000 đô la! Ồ! Có vẻ như rất nhiều khách hàng muốn chụp được cô gái tuyệt sắc của chúng ta tối nay!”

“10 triệu đô la! Khách hàng số 8 đã trả giá 10 triệu đô la! Đây là giá cao nhất từ trước đến nay trong cuộc đấu giá này!”

“Có khách hàng nào muốn trả giá cao hơn không?”

Sau mười giây đếm ngược, người dẫn chương trình vui mừng thông báo: “Chúc mừng khách hàng số 8 đã trúng đấu giá món đồ tối nay!”

Cánh tay Hạ Mạt được thả ra khỏi bức tường, giọng nói của cô đã khàn đi: “Xin các anh, thả tôi ra, xin các anh!”

Sự giải thoát khiến cô lập tức ngã xuống đất. Hạ Mạt khóc lóc, hoảng loạn, cổ họng khô ran và tiếng kêu gào kéo dài khiến cô cảm thấy có một mùi máu tanh nồng nặc ở cổ họng.

“Xin các anh! Xin các anh! Thả tôi ra!”

“Hãy cho cô ta im lặng.” Một cú đánh mạnh vào cổ Hạ Mạt, khiến cô ngã xuống đất.

*

“Đi về phía trước! Nhanh lên!” Người đàn ông phía sau nói bằng tiếng Trung không thật sự chuẩn.

Hạ Mạt bị đẩy đến trước một căn phòng.

“Anh Nghiêu à, đây là món quà đặc biệt ông chủ đã đấu giá dành cho anh đấy!”

“Một cô nhóc Trung Quốc đã được đấu giá với giá 1 triệu đô la!”

Chu Cẩn Nghiêu nhíu mày, nhìn cô gái bị bịt mắt trước mặt. Nhận thấy vẻ mặt không hài lòng của anh, Bổng Cát nịnh nọt cười: “Anh Nghiêu à, yên tâm đi, cô ta sạch sẽ lắm! Cô gái này là sinh viên, đảm bảo còn trinh!”

Nói xong, Bổng Cát lại nhìn chằm chằm vào làn da lộ ra của Hạ Mạt.

Chu Cẩn Nghiêu lạnh lùng liếc mắt một cái về phía Bổng Cát với dáng người thấp bé, đen gầy: “Được rồi, cút đi.”

Sau đó, anh kéo Hạ Mạt vào trong phòng, đưa tay gỡ bỏ miếng vải che mắt cô.

Ánh sáng đột ngột khiến Hạ Mạt choáng váng nhưng cô không còn thời gian để quan tâm, cô quỳ xuống đất, thân thể rã rời, van xin: “Xin anh, xin anh thả tôi ra, tôi muốn về nhà, tôi muốn về… Xin anh!”

Những giọt nước mắt làm mờ đi tầm nhìn, cô không thể nhìn rõ người trước mặt.

“Tôi còn đang đi học, tôi không chủ động đến đây, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra… Xin anh!”

Người đàn ông không trả lời, chỉ đi vòng ra sau cô, cởi sợi dây thừng trói hai tay cô.

Hạ Mạt chống hai tay xuống đất, cố gắng đứng lên nhưng do thời gian dài không ăn uống và sự hoảng sợ trong lòng khiến cô không thể đứng vững.

Vất vả lắm mới đứng dậy được nhưng ngay lập tức cô lại mất thăng bằng và ngã về phía trước.

May mắn thay, một cánh tay ấm áp kịp thời ôm lấy eo Hạ Mạt, giữ vững cơ thể cô.

Người đàn ông đi đến trước mặt cô, đứng đối diện với cô.

Ánh mắt Hạ Mạt dần trở nên rõ ràng, nước mắt gần như đã cạn.

Lúc này cô mới nhìn rõ diện mạo của đối phương.

Người đàn ông có ngũ quan rõ nét, đôi mắt đen láy đang nhìn cô chằm chằm.

Hạ Mạt chậm rãi nhận ra, quần áo trên người cô chỉ che được một chút những bộ phận quan trọng.

Cô xấu hổ đưa tay ôm lấy cơ thể mình nhưng động tác của cánh tay lại khiến bộ ngực đầy đặn hấp dẫn hơn.

.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc