Phó Vũ Anh vui vẻ đọc một dãy số, trước khi đi còn lưu luyến vẫy tay chào tôi, nhờ có sự phối hợp của cô mà tôi cũng cảm thấy mình đã gặt hái được một thành công nho nhỏ. Mặc dù tài cán xin việc không ra gì, nhưng khả năng khua môi múa mép vẫn không tụt lùi.
Không ngờ hành động vô tình này lại giúp tôi tìm được việc. Tôi đã qua được vòng thi phỏng vấn của Vĩnh An và trở thành nhân viên của văn phòng quốc tế nổi tiếng này. Nhưng đến lúc kí hợp đồng tôi lại ngần ngừ hồi lâu, mức lương ghi trên hợp đồng chỉ cao hơn 50 tệ so với người tốt nghiệp đại học, tôi cảm thấy thật có lỗi với tấm bằng của mình, nhưng biết làm thế nào, Trung Quốc cái gì cũng thiếu chỉ mỗi không thiếu người, tôi mà không vào đây làm thì đằng sau còn đầy người bám sát, nghĩ đến những đồng loại còn đang phải lang thang ở khắp nơi trên thế giới, tôi đành cắn răng kí tên. Gì thì gì vẫn cứ phải chiếm chỗ đã.
Hôm đầu tiên đi làm, tôi đã gặp Phó Vũ Anh, lúc nhìn thấy cô nàng, tôi không thể vui lên được, tôi cảm thấy việc tôi vào Vĩnh An chứng minh được rằng, tôi và cô nàng có thói quen móc tất trong những lúc căng thẳng có trình độ ngang nhau, điều này khiến tôi rất không khoái. Nhưng Phó Vũ Anh lại tỏ ra rất vui, nhìn thấy tôi liền bước tới, nhiệt tình chỉ cho tôi biết bàn làm việc của cô, đồng thời càng nhiệt tình hơn khi đưa tôi đi loanh quanh cho biết khu làm việc của nhóm chúng tôi.
Đến nơi, tôi đã được tất cả các đồng nghiệp đón chào bằng ánh mắt nóng bỏng, điều này khiến tôi tự tin hẳn lên, hóa ra bổn nhân cũng có thế mạnh nhất định đó chứ, ví dụ dáng dấp ổn, biết ăn nói, khiêm tốn lịch sự, biết tiến biết lùi... Trong lúc tôi đang thao thao tự biểu dương mình thì đột nhiên Phó Vũ Anh đứng lại, nói với tôi với giọng ai oán: “Trương Nam, em muốn đổi chỗ cho anh quá...”.
Tôi cúi đầu nhìn bàn làm việc đang trống trơn rồi thắc mắc: “Sao vậy? Chỗ này là bảo địa phong thủy hả?”.
“Bảo địa phong thủy tuyệt vời”. Phó Vũ Anh gật đầu liên hồi nói: “Em dám chắc là ít nhất có một nửa số đồng nghiệp nữ trong tầng bọn mình đều muốn ngồi ở đây”.
“Hê hê, thế thì lạ nhỉ! Anh vừa mới đến, sao lại được đón tiếp nồng hậu như vậy nhỉ? Lí do gì vậy?”. Tôi ngồi xuống ghế, xoay một vòng rồi nói.
“Là vì...”.
Đang nói thì cô nàng liền dừng lại, mặt mày rạng rỡ nhìn về phía sau lưng tôi mỉm cười. Tôi ngoảnh đầu lại, một anh chàng đẹp trai có thể gọi là Đông Gioăng đã đứng cạnh tôi từ lúc nào, cậu ta đặt đồ đạc lên bàn làm việc của mình và mỉm cười bước đến hỏi: “Vũ Anh đến rồi à? Đây là đồng nghiệp mới hả!”.
“Vâng! Hôm nay anh ấy đến nhận việc, em vừa đưa anh ấy vào! Đây là Trương Nam”. Phó Vũ Anh giới thiệu.
Đáng lẽ lúc này tôi phải đứng lên, nhưng tôi không thể nhúc nhích, tấm thẻ mà anh chàng này đeo trước ngực lắc lư liên hồi trước mặt tôi, dòng chữ trên đó khiến tôi có cảm giác dường như thời gian quay trở lại thời điểm hai năm về trước tại Australia.
Anh chàng đó ngồi xuống và đưa tay về phía tôi, khuôn mặt cậu ta rất đẹp trai, rồi cậu ta nói với vẻ không hài lòng lắm: “Xin chào! Tôi là Trần Tầm!”.
Tôi nhìn vào lòng bàn tay của anh chàng và thầm nghĩ, m.kiếp, cuộc đời thật là oái oăm!
Sau khi chia tay Phương Hồi, tôi và Trần Tầm trở thành đồng nghiệp của nhau.
Trần Tầm, đúng vậy, chính là anh chàng Trần Tầm học trường F, đẹp trai, biết chơi bóng, hát hay, biết chọc con gái cười, biết đưa Phương Hồi sang Australia đó.
Bàn làm việc của tôi và Trần Tầm ở cùng một ô, suốt ngày chạm mặt nhau. Và ánh mắt nóng bỏng mà tôi được hưởng trong ngày đi làm đầu tiên đó, phần lớn cũng là để dành cho Trần Tầm. Điều này khiến tôi cảm thấy thất bại, chính vì thế ngay từ đầu tôi đã không có thiện cảm với cậu ta.
Tuy nhiên, dần dần các cuộc tiếp xúc giữa tôi và Trần Tầm vẫn tăng lên, biết làm thế nào, ngày nào cũng gặp, ngày ngày đi làm chui vào một tổ chim, đi công tác ở cùng phòng, thậm chí những lúc làm thêm giờ đến sáng sớm còn ngủ chung một giường, gần gũi với cậu ta hơn cả gần gũi với Phương Hồi.
Nhưng nói thật là Trần Tầm đối xử khá tốt với tôi. Cậu ta không xa lánh tôi vì buổi đầu tiên gặp gỡ tôi tỏ ra rất thờ ơ, cũng không bực tôi khi nhiều lần tôi dò hỏi chuyện riêng tư của cậu, giúp tôi rất nhiều trong cô việc. Lần đầu tiên làm kiểm toán vô cùng vất vả, không thể thích nghi ngay với cường độ làm việc không phân biệt ngày đêm, nhìn một đống giấy tờ, con số mà chỉ muốn nôn, đặc biệt là nửa đêm phải kiểm tra kho, tôi chỉ muốn chửi to cho đỡ stress. Còn Trần Tầm đến Vĩnh An được gần hai năm, đã quen với công việc này từ lâu, chính vì thế cậu luôn an ủi tôi, làm xong việc còn giúp tôi sửa lại bản thảo. Bình thường lúc nào có thời gian, chúng tôi cũng sẽ đi uống bia, ăn cơm, nói chuyện tào lao với nhau.
Nói thế nào nhỉ, thực ra Trần Tầm là người rất dễ sống, cậu ta thông minh, rất được việc, lại không kiêu căng, cư xử có trước có sau, không kẹt xỉ cũng không khoe khoang. Nhưng không hiểu sao tự đáy lòng tôi không thể chấp nhận được cậu ta. Nói thẳng ra là tôi thấy bất bình thay cho Phương Hồi. Cứ nghĩ đến việc vì cậu ta mà Phương Hồi phải phiêu bạt sang đất khách quê người, đi thuê phòng với bạn ở ngoài, nhặt đồ gia dụng trên đường về dùng, nhà vệ sinh hỏng, phòng bốc mùi hôi thối mà vẫn phải ở, bị trộm đồ trắng tay mà vẫn không về nước, nửa đêm sốt cao uống hai viên hạ sốt rồi cố gắng chịu, nửa đêm mơ thấy Trần Tầm lại khóc, vì một số đồ vật rất nhỏ nhặt dính dáng đến cậu ta mà buồn bã, đau khổ như vậy, bây giờ nhìn thấy Trần Tầm tràn đầy sức sống, tôi không thể nào chơi vô tư với cậu ta như anh em.
Trần Tầm chưa bao giờ nhắc đến Phương Hồi trước mặt tôi, hai chữ này chưa bao giờ thốt ra khỏi miệng cậu ta. Tôi bực vì sự tuyệt tình đó, nên luôn tìm đủ mọi cách để gợi chuyện. Ví dụ ăn cơm với nhau, lúc nào gọi sủi cảo, tôi đều gọi sủi cảo nhân hồi hương, hơn nữa lúc nào cũng nhấn mạnh chữ Hồi. Nhưng Trần Tầm lại không phát hiện ra, sau đó trước khi tôi gọi đồ ăn, cậu ta còn luôn nhắc rằng gọi sủi cảo hồi nhân hồi hương ấy, Trương Nam thích ăn!
Hoặc là có lúc tôi trêu Trần Tầm, nói thời cấp ba, thời đại học, ông đã hại bao nhiêu đời con gái? Nhìn ông thế này chắc cũng phải một đội quân nhỉ? Trong khi cậu ta chỉ cười giả lả nói, sao ông cứ tò mò chuyện đời tư của tôi vậy, có phải cô em nào của ông đã bị tôi hại, ông phải ăn cơm thừa của tôi không? Ông cho tôi biết tên đi, tôi sẽ khai để ông biết đến bước ABCD nào rồi, đảm bảo sẽ khai thành thật, không bắt ông phải chịu thiệt đâu! Bọn mình là anh em mà!
Tóm lại là tôi không moi được gì từ miệng cậu ta, cậu ta khá giống với Phương Hồi ở điểm này, cái gì cũng kín như bưng. Sau đó tôi cũng không mất công vào chuyện đó nữa, tôi cảm thấy mình hơi nhảm nhí, những chuyện oán hận tình sầu giữa họ, tôi được lợi gì mà tham gia
Tuy nhiên dần dần tôi cũng vẫn lôi ra một số chuyện, qua lời kể của Phương Hồi, tôi đã biết rất nhiều về Trần Tầm. Khi diễn ra giải đấu bóng rổ, tôi đã đăng kí cho cậu ta, nói với cô bạn đồng nghiệp phụ trách rằng, Trần Tầm đã từng tham gia trận chung kết cúp Nike trong lúc ốm, khiến sau đó cậu ta rất thắc mắc, bảo mấy năm rồi không nhắc đến chuyện này, không hiểu kể với tôi từ bao giờ. Lúc đi mua nước uống, không cần Trần Tầm phải nói, chắc chắn tôi sẽ mua cho cậu ta trà đen lạnh, lúc gọi món ăn, chắc chắn tôi cũng gọi cho cậu ta món cay. Trần Tầm từng phải thốt lên rằng, có cảm giác tôi là vợ cậu từ kiếp trước, đến kiếp này hóa thân thành đàn ông, nhưng vẫn nhớ rõ thói quen, sở thích của cậu ta. Và chắc chắn là tôi sẽ cự nự lại, hai thằng sẽ tranh cãi, trêu chọc nhau chuyện kiếp trước ai là vợ ai. Tuy nhiên, trong lòng tôi cũng hơi buồn, người ghi nhớ mọi chuyện nhỏ của cậu không phải là ai ở kiếp trước, mà là Phương Hồi - cô gái bây giờ vẫn đang lẻ loi, khóc thầm nơi đất khách quê người vì cậu.
Trong buổi liên hoan đầu tiên mà tôi được tham gia sau khi đến Vĩnh An, sau khi được tôi xúi giục, Trần Tầm đã lên biểu diễn một tiết mục. Lúc đầu Phó Vũ Anh bắt tôi lên biểu diễn, đúng lúc Trần Tầm đi ngang qua, tôi vội kéo cậu ta lại và nói với Phó Vũ Anh: “Có Trần Tầm làm sao đến lượt anh được? Người ta đã từng lên sân khấu biểu diễn, vừa đánh đàn vừa hát, là ngôi sao mới của giới nhạc rock ở Bắc Kinh năm xưa. Nếu không bị Vĩnh An kéo về đây thì chắc bây giờ đang tổ chức live show tại quốc gia nào đó rồi! Để cậu ấy biểu diễn đi! Đảm bảo các em sẽ phải ngất ngây!”.
“Có đúng không anh Trần Tầm! Sao không nghe thấy anh nói bao giờ nhỉ?”. Phó Vũ Anh hào hứng hỏi.
“Đừng nghe hắn nói linh tinh! Trương Nam, sao cái gì ông cũng biết vậy? vẫn cái giọng lần trước uống say tôi kể cho ông nghe đúng không? Tôi nhớ là ông gục trước tôi mà! Tôi nói nhiều như vậy ư?” Trần Tầm thắc mắc.
“Đâu phải có mỗi từng đó! Nói cho ông biết là ông đừng chọc tôi! Nếu không tôi sẽ lôi hết những chuyện dã sử của ông năm xưa ra đấy!”. Tôi cười nói.
“Chuyện gì đâu! Hắn ta vu khống đấy! Em tin thật à!”. Trần Tầm chỉ vào tôi, vừa cười vừa chửi: “Cứ để hắn kể đi, hắn mà kể được thì anh phục!”.
“Đừng có thách tôi! Tôi kể đó nhé!”. Tôi trợn mắt nói.
“Ông kể đi, xin mời! Phó Vũ Anh, hai đứa mình ngồi nghe kể chuyện nhé!”. Trần Tầm kéo Phó Vũ Anh ngồi sang một bên và nhìn tôi với vẻ thách thức.
“Sau khi uống xong ông cứ gân cổ hát, nói đó là bài hát do ông sáng tác, bắt tôi phải ngồi nghe, tên là gì nhỉ, Năm tháng vội vã!”.
Dĩ nhiên là sau khi uống say, Trần Tầm không nói gì, đây là do tôi bịa ra, nhưng ngồi đối diện với tôi, rõ ràng là mặt cậu ta sầm xuống, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Trần Tầm có thái độ đó, nên cũng hơi ngạc nhiên.
“Thật hả! Anh Trần Tầm từng sáng tác cơ à?” Phó Vũ Anh mừng rỡ hỏi.
“Ừ... ca khúc linh tinh sáng tác hồi cấp ba ấy mà...”. Trần Tầm ấp úng.
“Năm tháng vội vã đúng không? Thế thì em đăng kí cho anh tiết mục này nhé! Đến lúc đó nhất định em phải nghe xem thế nào mới được!”. Phó Vũ Anh cười rồi đi ra, cô nàng quay đầu nói với tôi rằng: “Lần sau anh nhớ kể cho em điều bí mật của Trần Tầm nhé! Hay thật đấy!”.
Sau khi Phó Vũ Anh đi ra, tôi liền ghé sát vào Trần Tầm nói: “Ông sao vậy? Sao tự nhiên lại trầm tư thế! Lần này cả công ti được nghe ông biểu diễn rồi! Còn không vui hả?”.
“Tôi hát cho ông nghe bài đó thật rồi à?”. Trần Tầm cau mày hỏi.
“Dĩ nhiên rồi! Nếu không làm sao tôi biết được! Ông tưởng kiếp trước tôi là vợ ông chắc!”. Tôi vội lấp liế
“Biến!”. Trần Tầm đẩy tôi ra nói: “Lâu lắm tôi không hát bài này rồi. Tại ông suốt ngày hỏi chuyện cũ của tôi, say rồi tôi mới hát cho ông nghe. Tôi
tưởng mình đã quên hẳn rồi cơ!”.
“Hê hê, viết tặng người tình cũ hả? Coi bộ dạng của ông kìa!”. Tôi trêu.
Ai ngờ lần này Trần Tầm không đáp lại, cậu ngừng một lát, nhếch mép cười nói: “Chắc thế”.
Mùa đông năm 2006, cuối cùng tôi đã được nghe trực tiếp bài Năm tháng vội vã, đó là ca khúc rất du dương, mang đậm phong cách tuổi thanh tuân. Lúc chơi guitar, Trần Tầm nhìn về nơi xa xăm, đồng nghiệp ngồi dưới đều huýt sáo la ó.
Phó Vũ Anh mặc một chiếc váy nhung tím đứng bên cạnh tôi, cô nàng liên tục lắc lư chiếc cốc đang cầm trong tay theo tiếng hát của Trần Tầm.
Tôi liền liếc một cái và nói: “Đừng có xúc động đậy thế, không cẩn thận lại móc thủng tất bây giờ!”.
“Ghét quá!”. Cô nàng đỏ bừng mặt đánh tôi một cái nói: “Còn lâu em mới xúc động đậy!”.
“Còn không xúc động đậy hả? Chỉ còn thiếu nước lên tặng hoa nữa thôi! Có phải con gái các em đều thích vẻ tư lự trên khuôn mặt bạch diện thư sinh của cậu ta không!”. Tôi ngồi xuống ghế và hỏi.
“Giỏi ha! Anh nói Trần Tầm là bạch diện thư sinh! Lát nữa anh ấy xuống em sẽ mách anh ấy!”. Phó Vũ Anh cũng ngồi xuống nói.
“Thôi đừng múa mép nữa, có phải em thích Trần Tầm rồi không? Không vấn đề gì, em cứ nói với anh, anh không nói cho ai đâu!”. Tôi giả vờ ghé sát vào và nói với vẻ thần bí.“Thôi đi anh! Em đâu có thích mà chỉ là thưởng thức thôi!”. Phó Vũ Anh ngồi cách xa tôi ra rồi nói: “Những người như Trần Tầm chắc chắn là rất hút hồn con gái, nhưng nếu mà thích thì mệt lắm. Làm người yêu của anh ấy thấy không yên tâm chút nào! Em phải biết chứ, còn lâu em mới làm chuyện thiếu tỉnh táo đó!”
“Không ngờ em hiểu sự đời nhỉ! Tiếc là lại có người thích làm chuyện thiếu tỉnh táo này!”. Tôi thở dài nói.
“Ai vậy? Người yêu của anh ấy hả? Nghe nói hiện tại anh ấy không có người yêu mà!”. Phó Vũ Anh ghé sát vào tôi hỏi với vẻ rất hiếu kì.
“Anh không biết, em hỏi cậu ấy xem!”. Tôi chỉ vào Trần Tầm đã hát xong và đang đi về phía chúng tôi nói.