Lâm thị bị nhốt ở Tây Thiên Viện, nằm ở nơi sâu nhất phía tây bắc của Kỷ gia.
Kỷ Uyển Diễm hé ra chăn len mỏng bạc màu vì cũ, màu vỏ chăn đã rất cũ, nhưng mặc dù cũ, sờ trong tay vẫn tương đối mềm mại, bên ngoài có thêu bức tranh xuân hải đường, không giống với đồ dành cho thiếu nữ khuê các sử dụng, mà giống như là của hồi môn. Kỷ Uyển Diễm giương mắt nhìn thấy có hai ma ma đang mang theo hộp cơm đi ngang qua vườn hoa, nàng vội vàng trốn vào phía sau hòn non bộ. Hai ma ma chạm mặt Từ ma ma, hỏi Từ ma ma tới nơi này làm gì. Từ ma ma không dám nói cho các nàng biết Tứ cô nương đang ở phía trước, liền cùng các nàng đối đáp mấy câu. Kỷ Uyển Diễm thừa dịp các nàng nói chuyện đi ra khỏi hòn non bộ, dọc theo đường nhỏ bước về phía Tây Thiên Viện.
Kỳ thật kiếp trước nàng có rất nhiều nghi vấn không được giải đáp, bởi vì Lâm thị chết sớm, hơn nữa trước khi chết cũng không có gặp nàng lần cuối. Thời niên thiếu, nàng không có phát giác, nhưng càng về sau, khi nàng đến kinh thành, trăn trở gả cho hai đời phu quân, mới từ miệng một lão nô bộc biết được một chút chuyện cũ trước kia, nhưng khi đó Lâm thị đã sớm mất, không ai giúp nàng chứng thực, cho nên đó vẫn là một ẩn số chưa được giải trong lòng nàng.
Lâm thị cho dù có thế nào thì cũng là mẫu thân ruột của nàng, coi như bà có điên khùng, thì cũng là nương của nàng. Mặc kệ bà có thể thay nàng giải đáp hay không, thì Kỷ Uyển Diễm đều muốn đi gặp bà một lần, bù lại tiếc nuối kiếp trước.
Kỷ Uyển Diễm càng đi càng chệch đường, nàng bây giờ cũng chỉ đi men theo trí nhớ kiếp trước, thời điểm lúc Lâm thị qua đời, dựa theo ấn tượng lúc lão thái quân cho bà tử dẫn nàng đi, lúc đó có rất nhiều bà tử trông coi nên cảnh tượng cũng khác với bây giờ. Giờ đây, ngay cả một bóng người đều không nhìn thấy, bốn phía yên tĩnh, không có bất kì âm thanh gì. Bởi vì không có bà tử quét dọn, cho nên xung quanh phần lớn vẫn phủ đầy tuyết, trắng xóa một vùng, có mấy gian phòng để trống, thoạt nhìn rất u ám .
Từ ma ma từ phía sau chạy tới, kéo tay Kỷ Uyển Diễm, nói: "Cô nương, đừng đi nữa, trở về đi."
Kỷ Uyển Diễm rút tay mình về, quật cường đứng nhìn Từ ma ma, hai người đối mặt một lúc, Kỷ Uyển Diễm mới mở miệng nói một câu: "Bà dẫn ta đi, nhanh một chút."
Nếu là để nàng đi tìm, còn không biết phải tìm đến lúc nào. Từ ma ma là từ một nô tì theo Lâm thị xuất giá rồi trở thành quản sự ma ma. Sau khi Lâm thị bị nhốt, bà nhất định đã đến gặp nàng, cho nên Kỷ Uyển Diễm chắc chắc bà biết rõ nơi ở của Lâm thị.
Trên gương mặt to tròn, giờ gầy chỉ còn hai lạng thịt của Từ ma ma lộ ra vẻ khó xử, bất quá bà cũng không có phủ nhận lời nói của Kỷ Uyển Diễm. Đúng thật là có bà dẫn đi thì sẽ đi nhanh hơn, nhưng hôm nay Tứ cô nương vừa mới gặp lão thái quân, không chừng còn phái quản sự ma ma đến dạy quy củ cho cô nương, thế nhưng đây đều là những điều chưa chắc chắn, nếu càng kéo dài, vậy sẽ trì hoãn việc của Tứ cô nương.
Nếu Tứ cô nương đã có lòng muốn gặp nương, vậy cũng sẽ không dễ dàng buông tha. Bà thở ra một ngụm khí, xoa xoa đôi bàn tay. Lúc này Từ ma ma mới cúi đầu tiến lên bậc thang của hành lang, bà kiểm tra đường ở phía trước rồi xoay người dắt tay Kỷ Uyển Diễm, nói:
"Cô nương đi theo ta."
Cứ như vậy một đường dẫn dắt, cuối cùng Từ ma ma đưa Kỷ Uyển Diễm đến một nơi trông giống như là viện tử hoang phế bị bỏ trống, không có ai trông coi, bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ. Từ ma ma chỉ chỉ cánh cửa gỗ đã loang lổ, bên ngoài có khoá một cái khoá sắt đã rỉ sét, giống như đã lâu không được mở ra.
"Bà ấy... Ở bên trong sao? Chẳng lẽ không có người đưa cơm sao? Ổ khóa này cũng giống như không được thường xuyên mở ra."
Từ ma ma chỉ chỉ cửa sổ nhỏ ở bên trên mé phải của cánh cửa, nói: "Đều từ nơi này đưa cơm, không cần phải mở khóa."
Kỷ Uyển Diễm nhìn cánh cửa sổ nhỏ kia, con mắt không hiểu sao có chút ướt át, vội vàng cúi đầu xuống. Đến cuối cùng nàng cũng không có dũng khí mở ra cửa sổ nhỏ, đôi mắt đỏ hồng, giọng nói cũng trở nên khàn khàn:
"Bên trong, có người hầu hạ sao? Bà ấy không phải là điên khùng sao? Có biết tự đến lấy đồ ăn không?”
Từ ma ma nghe những lời này cũng cảm thấy không dễ chịu, do dự trong chốc lát, mới đưa tay mở ra cửa sổ nhỏ. Tâm Kỷ Uyển Diễm buộc chặt, theo khe hở càng lúc càng lớn, nàng cũng càng trông thấy tình trạng của sân viện, cũng không giống như trong tưởng tượng của nàng đổ nát hỗn loạn, mà trắng xoá vì tuyết
Từ ma ma cho tay vào, từ trong cửa kéo ra một cái lục lạc bằng sắt, nói với Kỷ Uyển Diễm:
"Chính là dựa vào cái lục lạc này, nhắc nhở phu nhân."
Kỷ Uyển Diễm cầm lấy lục lạc kia, nhìn Từ ma ma, trong mắt đong đầy nước mắt, khó chịu hỏi: "Bà thường xuyên đến tặng đồ cho bà ấy sao?" Cho nên mới biết rõ nhiều chuyện như vậy.
Từ ma ma không nói gì, chỉ thở dài, lại cầm lấy lục lạc trong tay Kỷ Uyển Diễm, duỗi vào trong viện tử lắc ba cái, sau đó hai người đợi ở trước cửa sổ nhỏ một hồi lâu, trong sân như cũ không có động tĩnh gì. Từ ma ma cũng cảm thấy kỳ quái, với tay vào bên trong cửa sổ, định tiếp tục lắc lục lạc, thì đột nhiên có một người đầu bù tóc rối xuất hiện ngay chỗ cửa sổ, dọa Từ ma ma cùng Kỷ Uyển Diễm kêu to một tiếng. Tay Từ ma ma chưa kịp rút trở lại đã bị người nọ bắt được, không nói hai lời, liền cắn xuống. Từ ma ma chịu đau, hướng bên trong nói:
"Phu nhân, là ta, là ta. Phu nhân! Ngài đừng cắn, đừng cắn."
Người ở bên trong căn bản tựa hồ như không nghe thấy, vừa cắn cánh tay của Từ ma ma, vừa lẩm bẩm nói không rõ ràng: "Ăn, ăn."
Kỷ Uyển Diễm cố gắng nhịn cho đến giờ nhưng thấy thế thì tâm tình không chịu được nữa. Ngồi xổm xuống ôm mình cuộn thành một đoàn, nàng cũng tưởng tượng qua tình cảnh của Lâm thị khi bị giam thì như thế nào, thế nhưng đến lúc thật sự gặp được bà, lại không ngờ mình sẽ cảm thấy khổ sở như thế này.
Nàng gần như là chạy như điên ra khỏi viện, thế nhưng lại vấp phải hòn đá bị chôn dưới tuyết mà ngã bổ nhào xuống, cái lạnh của tuyết đánh vào trên mặt nàng, thế nhưng cũng không có rét lạnh đến thấu xương, thế giới chớp mắt như ngừng lại.
Từ ma ma vội vàng chạy tới đỡ nàng đứng lên, Kỷ Uyển Diễm thoáng ổn định tâm tình, từ trên mặt đất đứng lên, quay đầu nhìn cánh cửa loang lổ, cắn chặt răng, lại xoay người quay lại.
Từ ma ma kéo lấy nàng, nói: "Cô nương, người cũng nhìn thấy, phu nhân bệnh không nhẹ, căn bản không nhận biết chúng ta."
Kỷ Uyển Diễm tỉnh táo lại, nhìn tình huống xung quanh, thấy góc tường bên trái có xếp một đống gạch đá, bên cạnh có một gốc cây cao lớn che rợp trời. Kỷ Uyển Diễm đi tới, mới leo lên trên đống gạch đá, bám vào thân cây bò lên trên đầu tường. Từ ma ma sợ hãi, Tứ cô nương từ trước đến nay bảo thủ nhu nhược, nhưng hôm nay thế nhưng lại biết bò tường, này, đây cũng không phải là chuyện mà một cái tiểu thư khuê các nên làm nha.
Bà định ngăn cản, thế nhưng đã thấy, sau khi Kỷ Uyển Diễm nằm sấp ở trên bờ tường thì dừng lại động tác, thăm dò quan sát nhìn vào bên trong mấy lần. Nàng chỉ thấy một nữ nhân ăn mặc rách rưới ngồi dựa vào cánh cửa, ôm đầu gối run lẩy bẩy, gầy trơ cả xương, đầu tóc rối bù, nàng thử dò xét hô hai tiếng: "Nương. Nương."
Còn tưởng rằng không có bất luận cái gì đáp lại, thế nhưng thời điểm nghe thấy chữ nương kia, nữ nhân kia thế nhưng ngẩng đầu lên. Kỷ Uyển Diễm vẫy vẫy tay với nàng: "Nương, con ở chỗ này."
Không ngờ nữ nhân kia lại tựa như phát điên chạy trở về trong phòng, trong miệng hô: "Vãn Vãn, Vãn Vãn!"
Chỉ chốc lát sau, liền ôm một cái gối đầu đi ra, trong miệng lẩm bẩm tự nói. Nhìn thấy thế Kỷ Uyển Diễm đã khóc không thành tiếng. Xung quanh hết sức yên tĩnh, cho nên cho dù Lâm thị nói rất nhỏ nhưng nàng cũng nghe thấy rõ ràng, Lâm thị ôm gối, điên điên khùng khùng nói:
"Vãn Vãn không sợ, có nương ở đây."
Kỷ Uyển Diễm không nhịn được nữa khóc lớn lên, nàng đang nằm sấp ở trên bờ tường, trên đùi vừa buông lỏng, thì cả người đã từ trên tường ngã xuống, may mắn có Từ ma ma ở phía dưới đỡ nàng, mới không có bị gạch đá nện vào.
"Cô nương, chúng ta phải đi thôi, lát nữa bà tử phụ trách đưa cơm sẽ đến đây, để cho các nàng trông thấy thì không tốt."
Từ ma ma mặc dù cũng thấy thương Lâm thị, nhưng bà hiểu, điều quan trọng nhất bây giờ là phải bảo vệ tốt Tứ cô nương.
Kỷ Uyển Diễm được Từ ma ma đỡ rời khỏi Tây Thiên Viện hoang vu. Ở trên đường quả thật gặp được bà tử tới đưa cơm, Từ ma ma nhanh tay lẹ mắt kéo Kỷ Uyển Diễm núp sau thân cây, chờ sau khi bà tử kia đi qua, hai người mới rời đi.
Kỷ Uyển Diễm muốn cứu Lâm thị ra, nhưng nàng cũng biết, với năng lực bây giờ của nàng thì rất khó thực hiện được, bởi vì Lâm thị là tội nhân Kỷ gia, có tội bị phạt, lại bị đả thương thần trí, cho nên mới bị giam lại. Tại thời điểm Lão hầu gia vẫn còn tại thế, phụ thân của Kỷ Uyển Diễm Kỷ Trâu còn là trưởng tử của Hầu phủ, lão hầu gia đã thay ông thỉnh phong thế tử, chỉ đợi lão hầu gia hồn về tây thiên, Kỷ Trâu có thể kế thừa tước vị. Thế nhưng không ai ngờ tới, lúc lão hầu gia lâm bệnh nặng, Lâm thị liền bị người bắt gian tại giường, lão hầu gia trong cơn tức giận muốn đánh chết Lâm thị, là Kỷ Trâu dùng tính mạng bảo vệ bà, về sau không biết Lâm thị ăn nhầm cái gì, liền triệt để trở nên điên khùng .
Lão hầu gia hận con trai lớn không ra hồn, cho dù nói cái gì, làm cái gì, Kỷ Trâu cũng khăng khăng một mực che chở cho Lâm thị đã phát điên, còn nói cho dù ông có chết thì cũng sẽ không để cho Lâm thị chết, cũng không để cho bà bị gia pháp xử trí. Vì thế Kỷ Trâu mất đi tư cách kế thừa tước vị, tước vị thế tử lúc này mới rơi xuống trên đầu Nhị lão gia Kỷ Sóc. Sau khi lão hầu gia đổi người thừa kế, liền bi thống không thôi, rốt cuộc nhịn không được hồn về tây thiên. Kỷ Trâu cảm thấy là mình hại chết lão hầu gia, thê tử ông kính yêu[1] cả đời lại làm ra loại chuyện đó khiến ông mất hết mặt mũi, cả ngày buồn bực không vui, suốt ngày ra ngoài uống rượu. Có một ngày ông không cho gã sai vặt đi theo mà một mình ra ngoài, cho đến nửa đêm cũng không thấy về, người trong nhà đi tìm hơn phân nửa Uyển Bình, mới tìm thấy ông ở một gốc cây cuối phố Hoài An, đầu ngoeọ sang một bên, là dùng dây lưng quần, thắt cổ mà chết!
[1]kính yêu: kính trọng và yêu thương
Những chuyện này người trong phủ không một ai nói cho nàng biết, là do về sau nàng tự mình hỏi thăm một chút mới biết được, cho nên, thời điểm Kỷ Uyển Diễm mới ba bốn tuổi, liền bị buộc phải cùng mẫu thân chia lìa, huynh trưởng cũng bởi vì chuyện này mà bị đưa đến thư viện. Cả Nguyệt Ngọc Uyển to như vậy cũng chỉ còn lại có một mình Kỷ Uyển Diễm, cho đến khi nàng mười tuổi mới được lão thái quân đón vào Linh Lung Các ở.
Thân ca ca của nàng Kỷ Hành ở thư viện đọc sách, lúc đầu còn thường xuyên trốn về để thăm nàng, nhưng về sau thì không thấy đến nữa. Cho đến khi Kỷ Uyển Diễm xuất giá, Kỷ Hành bởi vì đánh nhau gây chuyện, bị thư viện trục xuất, liền sau đó theo người ra biển, mãi cho đến Kỷ Uyển Diễm chết, hắn đều chưa có trở về.
Những chuyện này mỗi một chuyện đều đè ở trong lòng Kỷ Uyển Diễm, thời điểm nàng còn là cô nương mười mấy hai mươi tuổi cho dù không nhìn ra toàn bộ đây đều là cái bẫy thì cũng có thể hiểu. Nhưng nay nàng đã hơn ba mươi tuổi, trải qua quá nhiều chuyện, nhớ lại chuyện lúc trước, như thế nào sẽ không nhìn ra, chuyện năm đó tràn đầy âm mưu cùng tính kế. Kỷ Uyển Diễm không có chứng cớ, nhưng hết thảy đều rất rõ ràng.
Ai là người hưởng lợi nhất trong chuyện này, người đó chính là chủ sử phía sau màn. Cha nàng mất, nương thì bị điên, vì vậy mà đại phòng xuống dốc, nhị phòng ra mặt tiếp nhận toàn bộ những thứ vốn thuộc về đại phòng, vậy còn có cái gì phải hoài nghi nữa đây.
Chương 7:
Kỷ Uyển Diễm còn tưởng rằng qua năm mới lão thái quân mới đón nàng vào ở Linh Lung Các, thế nhưng ngay hai ngày sau, lão thái quân đã phái La ma ma đến.
Chỉ thấy La ma ma quét mắt viện nhỏ tiêu điều này một vòng , bắt chéo tay, rồi nói: "Ai da, ta còn tưởng rằng Tứ cô nương có nhiều đồ, còn cố ý kêu thêm bốn bà tử đi cùng, nhưng theo ta thấy, ở đây cũng không có đồ gì cần phải mang theo."
Từ ma ma cười hùa theo, nói: "Đúng vậy, không có đồ gì cần phải mang theo, cũng không cần phải làm phiền La ma ma." Từ ma ma hiểu rõ quy củ, bảo La ma ma đứng sang một bên, rồi đưa cho bà ta một phong hồng bao. La ma ma ước lượng, tính ra có khoảng hai ba lượng bên trong, nhìn vào cổ áo đã sờn của Từ ma ma, cuối cùng cũng thấy có chút đồng tình với bà, cho hồng bao vào ống tay áo, vừa đi tới cửa vừa nói:
"Được rồi, Tứ cô nương mang một bọc đồ mềm chuyển khỏi Nguyệt Ngọc Uyển, báo cho hồi sự đến kiểm kê, rồi khoá cửa sân lại."
Bà tử đi theo ứng một tiếng. Từ ma ma cầm theo hai bao đồ, quay lại nhìn xung quanh nơi đã ở nhiều năm, ánh mắt rơi vào nơi để bình phong. Cũng may cô nương có dự kiến trước, sau khi rời khỏi viện hoang kia, nàng liền bảo bà phá hỏng bình phong gấm Tứ Xuyên, tháo xuống mảnh gấm Tứ Xuyên thêu hai mặt đem đi bán. Bán được khoảng chừng tám mươi lượng bạc, thế mới có ước chừng ba lượng bạc kia để đưa cho La ma ma. Từ ma ma suy nghĩ đến số tiền này, thoáng cái liền mất ba lượng bạc, quả thực là có chút đau lòng, thế nhưng tất cả đều vì cô nương nên đáng giá.
Kỷ Uyển Diễm ưỡn thẳng sống lưng, từng bước từng bước đi vào Linh Lung Các. Linh Lung Các rất lớn, có mười mấy gian phòng, Kỷ Uyển Xuân cùng Kỷ Uyển Thanh đều ở tại đông uyển, sáng sủa nhiều nắng, dựa theo chủ viện mà bài trí, tây uyển ít nắng, bởi vậy mùa đông đặc biệt lạnh, nhưng mùa hè ngược lại râm mát. Trước đây, lúc Kỷ Uyển Diễm chưa vào ở, Kỷ Uyển Xuân cùng Kỷ Uyển Thanh mùa đông thì ở đông uyển, mùa hè liền dời đến tây uyển, thế nhưng nói tóm lại, đông uyển tốt hơn tây uyển một chút.
Kỷ Uyển Diễm ngồi trên giường có trải đệm tơ vàng êm ái, nhìn gian phòng tốt gấp trăm lần Nguyệt Ngọc Uyển nàng đã từng ở, thì đã không còn cảm thấy kinh diễm như kiếp trước, thay vào đó nàng chỉ thấy đầy chế giễu.
Từ ma ma cũng không ghét bỏ tây uyển ít nắng, ôm theo hai bao đồ, vừa vào cửa liền đứng lên cẩn thận quét dọn, mặc dù phòng này không có một chút bừa bộn bẩn thỉu nào.
La ma ma đi rồi lại quay lại, mang theo hai tiểu nha hoàn, tất cả đều mặc xiêm y màu sương dây thắt màu xám tro, trên tay đều có vết chai, vừa nhìn liền biết không phải nha hoàn bên trong phủ, mà chọn lựa từ tạp dịch thô bộc. Kỷ Uyển Diễm biết các nàng, nha đầu bên trái có mặt mũi góc cạnh tên là Lục Hoàn, nha đầu bên phải có mặt tròn như quả trứng tên là Hương Cẩm, đúng là hai nha hoàn đi theo nàng kiếp trước. Lục Hoàn là người trung thành, đi theo nàng cho tới lúc chết, cũng không sinh lòng phản bội, chỉ tiếc, nàng không có bản lãnh, không che chở được cho nàng ấy, làm cho Lục Hoàn vô vọng mà bị đánh chết, về phần Hương Cẩm thì...là một kẻ chỉ biết suy nghĩ cho mình, bị Chu thị mua chuộc làm kẻ chỉ điểm, thua thiệt đầu tiên mà Kỷ Uyển Diễm phải chịu cũng do nha đầu Hương Cẩm này ban tặng.
"Lục Hoàn, Hương Cẩm, còn không dập đầu với Tứ cô nương, sau này các ngươi liền hầu hạ Tứ cô nương, biết chưa?"
Lời nói của La ma ma vẫn tương đối có uy nghiêm trong đám nô tỳ. Chỉ thấy hai nha hoàn cung kính hành lễ với Kỷ Uyển Diễm, sau khi Kỷ Uyển Diễm nhận lễ, liền lưu lại các nàng ở trong phòng hầu hạ. Thân phận của Kỷ Uyển Diễm có chút lúng túng, cho nên từ nhỏ bên cạnh không có sắp xếp nha hoàn hầu hạ, tất cả đều do Từ ma ma một tay chăm sóc. Thông thường người hầu hạ bên cạnh cô nương đều là nha hoàn nhất đẳng, thế nhưng Lục Hoàn cùng Hương Cẩm cho tới bây giờ cũng chưa từng hầu hạ qua một cô nương nào, cho nên chỉ có thể coi là tam đẳng, thế nhưng lại làm phần việc của nha hoàn nhất đẳng, bởi vì Linh Lung Các có bà tử và nô bộc chuyên môn chịu trách nhiệm thu thập ngoài phòng cùng vẩy nước quét nhà đình viện, cho nên việc các nàng cần làm là hầu hạ những việc nhỏ nhặt xoay quanh cô nương. Vì vậy, hai nha đầu đều cảm thấy rất may mắn, dù sao việc hầu hạ cô nương đều là việc vặt, sạch sẽ nhẹ nhàng lại cần linh hoạt, so với việc các nàng phải ở trong nhà kho mỗi ngày đốn củi nấu nước làm việc nặng thì không biết tốt hơn bao nhiêu lần .
Sau khi sắp xếp nha hoàn xong xuôi, La ma ma phất tay, chỉ thấy bốn năm nha hoàn nhị đẳng nối đuôi nhau đi vào, mỗi người trong tay đều cầm một bộ quần áo, đầy đủ từ trong ra ngoài, tổng cộng có năm bộ, La ma ma nói:
"Những thứ này là do Tam phu nhân thay Tứ cô nương chuẩn bị, vốn trước đây là may cho Nhị cô nương, thế nhưng xiêm y của Nhị cô nương xác thực quá nhiều, cơ bản là không mặc đến. Trong khố phòng lại tạm thời không có sẵn đồ phù hợp với Tứ cô nương. Tam phu nhân liền bảo ta chọn lựa vài món đến đưa cho Tứ cô nương, trước mặc tạm, chờ sau này quần áo mới may xong, thì lại đổi quần áo mới mà mặc."
Kỷ Uyển Diễm phúc thân, nói: "Đã biết. Đa tạ La ma ma cố ý đưa tới."
Chắc hẳn hồng bao đưa lúc trước có tác dụng, nếu không tâm phúc bên người lão thái quân như La ma ma cũng sẽ không thay Tam phu nhân làm mấy việc này.
"Cảm ơn ta làm cái gì, ta bất quá chỉ là thay người truyền lời mà thôi." La ma ma mở miệng đề điểm Kỷ Uyển Diễm, Kỷ Uyển Diễm lập tức liền hiểu, phúc thân lần nữa, nói :
"Không biết có phải Tam phu nhân hiện đang ở Tùng Hạc Viện? Ta muốn tự mình đi bái tạ."
La ma ma cho Kỷ Uyển Diễm một ánh mắt tán thưởng, gật gật đầu nói: "Đang ở, thường canh giờ này Tam phu nhân sẽ hầu hạ trong Tùng Hạc Viện. Nếu Tứ cô nương muốn qua, thì thay xong y phục hẵng tới."
Đây là đề điểm Kỷ Uyển Diễm.
Từ ma ma thiên ân vạn tạ, lúc tiễn La ma ma ra ngoài còn liên tục nói lời nói tốt, khiến La ma ma được khen cười không ngậm miệng. Lúc này đây, Kỷ Uyển Diễm lại phát hiện thêm một sở trường khác của Từ ma ma...
**********
Kỷ Uyển Diễm chọn một bộ váy áo bằng lụa trắng có thêu hoa mẫu đơn, vốn chính là may cho Nhị cô nương nhưng lại bị nhỏ, mặc ở trên Kỷ Uyển Diễm lại thành hơi rộng, thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng. Lúc nào Từ ma ma cũng cảm thán, Tứ cô nương nhà nàng cho dù có khoác lên cái bao bố cũng giống như thiên tiên hạ phàm .
Đúng là cho dù Kỷ Uyển Diễm mặc cái gì, cũng sẽ không che khuất được sắc đẹp rực rỡ của nàng.
Sau khi mặc vào quần áo mới, đeo khuyên tai mã não mà Kỷ Uyển Ninh tặng nàng hai ngày trước, Kỷ Uyển Diễm vui vẻ đi tới Tùng Hạc Viện. Tam phu nhân đang hầu lão thái quân sao chép kinh phật. Sau khi nha hoàn đi vào thông truyền, Kỷ Uyển Diễm đứng đợi một lúc ở dưới mái hiên thì mới được đi vào. Nhìn thấy lão thái quân cùng Tam phu nhân, Kỷ Uyển Diễm hành lễ tạ ơn.
Tam phu nhân từ gian trong đi ra, đánh giá Kỷ Uyển Diễm một vòng từ trên xuống dưới, cười nói: "Ân, chung quy so ra vẫn là do xinh đẹp, chỉ cần thay đổi cách ăn mặc xác thực trông càng thêm rực rỡ loá mắt. Lão thái quân người nói xem có phải hay không?"
Lão thái quân đeo kính phương Tây liếc nhìn Kỷ Uyển Diễm, nhưng không nói gì, lại tiếp tục híp mắt sao chép kinh thư.
"Chỗ ở có thấy hài lòng không? Thanh tỷ nhi bị ta sủng hư, tính tình có chút nóng nẩy, các ngươi sau này ở cùng nhau, cần phải giúp đỡ lẫn nhau, đừng giận dỗi, nên biết cư xử khéo léo, có hiểu không?"
Tam phu nhân vừa nói chuyện, vừa dùng tay vuốt ve mái tóc của Kỷ Uyển Diễm, thật sự giống như một vị trưởng bối từ ái. Kiếp trước Kỷ Uyển Diễm chưa bao giờ cảm thụ được tình thân, cho nên lần đầu tiên gặp mặt nàng đã sa lầy vào sự dịu dàng giả nhân giả nghĩa này của Tam phu nhân. Nếu như về sau bà ta không làm chút chuyện thì có lẽ Kỷ Uyển Diễm sẽ kính trọng bà ta cả đời.
Nàng đáp: "Dạ, Tứ nha đầu ghi nhớ dạy dỗ của thím."
**********
Ngay sau hôm Kỷ Uyển Diễm vào ở Linh Lung Các, xe ngựa thư viện Như Ý của Lưu lão tiên sinh đã đến đợi ở trước cửa phủ.
Sau khi Kỷ Uyển Diễm bẩm báo lão thái quân cùng Tam phu nhân, nàng để mặt mộc mà đi, tuy không trang điểm nhưng cũng không có chút nào giảm đi sự rực rỡ. Nàng mang theo Lục Hoàn, ngồi lên xe ngựa. Trong xe Kỷ Uyển Diễm dặn dò Lục Hoàn, gặp chuyện nhất định phải bình tĩnh, không thể hoảng loạn. Lục Hoàn cái hiểu cái không gật đầu.
Đến thư viện Như Ý, Kỷ Uyển Diễm đội mũ che mặt lên, xuống xe ngựa, được một thư đồng dẫn nàng vào trong, đổi giày ổn định chỗ ngồi, thư đồng đưa nàng vào một thư phòng lịch sự tao nhã nằm ở cuối hành lang bằng gỗ, sau khi dâng trà thì liền rời đi.
Kỷ Uyển Diễm cởi xuống mũ che mặt, ngồi quỳ xuống, trong lòng thấy hơi thấp thỏm, cũng không dám liếc mắt nhìn lung tung*. Chờ một lát sau, trên hành lang liền truyền đến tiếng bước chân, Kỷ Uyển Diễm vội vàng đứng lên, đứng ở bên cạnh cửa, nàng cho rằng người đến chính là Lưu lão tiên sinh, thật không nghĩ đến lại nhìn thấy một đôi hài cùng áo bào của một nam nhân trẻ tuổi, nàng chậm rãi đưa mắt nhìn lên thì thấy một gương mặt tuấn tú in vào trong mắt nàng.
*Gốc: hết nhìn đông rồi lại nhìn tây
Chỉ thấy người nọ khóe miệng hàm ý cười, lông mày tuấn dật bất phàm, đôi mắt hoa đào tuấn tú hàm chứa vui vẻ nồng đậm, dáng vẻ trùng với hình bóng ôn nhu ở trong trí nhớ của nàng. Vẻ đẹp của người này rất ôn nhu, không gai góc, ôn nhuận như ngọc, làm người ta hết sức thoải mái, chỉ thấy người này cười hỏi, thanh âm cũng hết sức dễ nghe.
"Như thế nào, không nhận biết ta?"
Kỷ Uyển Diễm vẫn còn chưa kịp tỉnh lại từ trong khiếp sợ nên không có phản ứng, Lục Hoàn kéo kéo ống tay áo của nàng, trong lúc nhất thời, trong lòng Kỷ Uyển Diễm ngũ vị tạp trần, uỷ khuất của kiếp trước cùng đời này như nước sông vỡ đê mà tràn ra, rốt cuộc nàng không kìm nén được, thoáng cái liền nhào vào vòng ôm ấp của thiếu niên kia, lớn tiếng hô:
"Ca ca."
Người này đúng là huynh trưởng của Kỷ Uyển Diễm, Kỷ Hành.
Hoá ra, Lưu lão tiên sinh là được Kỷ Hành nhờ vả, mới chủ động đến Kỷ gia cầu kiến Kỷ Uyển Diễm, đây là điểm mà lúc trước Kỷ Uyển Diễm nghĩ mãi không ra. Cứ cho là nàng tấu khúc đàn cũ của mẫu thân, nhưng cầm kỹ chưa thạo, làm sao sẽ hấp dẫn được sự chú ý của Lưu lão tiên sinh, khiến ông tự mình đến cửa đây?
Nếu đây tất cả đều do Kỷ Hành nhờ vả, vậy thì cũng không có gì để nói.
Cho đến bây giờ, Kỷ Uyển Diễm mới khó có thể tin được mà thở dài, đời trước nàng tự cho là thông minh cự tuyệt Lưu lão tiên sinh, không nghĩ tới thế nhưng hoá ra là cự tuyệt chính ca ca của mình. Kỷ Hành là con trai trưởng Đại phòng, thế nhưng vì đại phòng xảy ra chuyện như vậy, nên hắn đã không có cách nào quay trở lại Kỷ gia, chỉ có thể thông qua cách làm mạo hiểm như vậy để gặp mặt nàng. Mà đời trước, nàng không biết sự tình đằng sau việc này, một mực làm theo suy nghĩ của riêng mình, cuối cùng đánh mất đi giao tình với người thân cận nhất trên thế gian này.
Sau khi Lâm thị bị nhốt, nàng một mình một người sống ở Nguyệt Ngọc Uyển, chỉ có ca ca thường xuyên ghé thăm, mang cho nàng đồ ăn ngon cùng các đồ chơi thú vị. Thế nhưng qua tiếp vài năm, ca ca từng ngày lớn lên, không thể lưu lại trong phủ, lúc này mới bị Kỷ gia viện lý do vì việc học đưa đi thư viện, từ đó cắt đứt lui tới với nàng.
Nhớ tới đời trước ca ca vô duyên vô cớ đánh nhau gây chuyện với người khác, bị đuổi ra khỏi thư viện, tất nhiên cũng không phải là trùng hợp, nhất định toàn bộ là do có người cố ý hãm hại, nếu không, tại sao từ đó ca ca lại biến mất không có tin tức. Cứ coi như là hắn đã thực sự ra biển, vậy có bao nhiêu người cũng ra biển, nhưng tại sao lại chỉ có một mình hắn là chưa từng trở về.