Bị chọc, Sở Từ hơi sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn người đang lười biếng nằm trên sô pha.
"Anh." Đáy mắt Sở Từ tràn đầy bất mãn nói, "Anh đang làm phiền em học đấy."
Lục Tấn cười khẽ một tiếng, nghiêng thân mình qua, cầm lấy quyển sách của Sở Từ.
Đối với việc tiểu cô nương nhiệt tình học tập, Lục Tấn cũng có chút kinh ngạc, bất quá nhìn Sở Từ nghiêm túc đọc sách, hơn nữa còn là bộ dáng hứng thú, vậy nên anh cũng không quản nhiều.
Ai ngờ được tiểu cô nương chấp nhất như vậy, đã vất vả thi xong, không nghỉ ngơi thì thôi, lại còn suốt ngày ôm sách học.
Sở Từ nhìn quyển sách trong tay bị giựt đi, mà tên đầu sỏ gây tội mái tóc hơi hỗn độn, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại, ẩn sau mắt kính mơ hồ thấy một tia bất mãn, giơ quyển sách lên cao.
Lại lấy chiều cao của cô ra để khi dễ!
Quá đáng!
Cực kỳ quá đáng!
Thấy Sở Từ có ý định dùng sức để kéo tay Lục Tấn xuống, ngay lập tức Trà Bạch liền cảnh báo, [Nhuyễn muội tử, nhuyễn muội tử, nhuyễn muội tử tay trói gà không chặt, nhuyễn muội tử, nhuyễn muội tử...]
Tay của Sở Từ hơi thả lỏng.
Đau đầu a.
Tay trói gà không chặt cái con khỉ, cô đây không những có thể trói gà, mà còn có thể đánh được quái vật!
Có đôi khi lời nói dối nhắc mãi nhiều, liền có cảm giác biến thành sự thật.
Sở Từ cảm thấy đầu não mình đau, đôi mắt thanh triệt mang theo một tia bất mãn, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lục Tấn đều không vừa mắt.
Tiểu cô nương lập tức xông tới.
Lục Tấn theo bản năng giơ tay đỡ lấy tiểu cô nương, do trong khoảng thời gian dài được Lục Tấn dưỡng thịt nên thân mình Sở Từ đều mềm mụp đầy đặn hơn trước, nhưng đối với anh vẫn còn quá nhẹ, một bàn tay liền có thể khống chế được, ôm tiểu cô nương vào lồng ngực.
Mày Lục Tấn hơi nhướng, đang định hỏi Sở Từ đây là muốn làm gì, khuôn mặt đáng yêu thanh lệ liền ngẩng lên, hung tợn cắn chóp mũi anh.