Thanh âm trầm thấp, gợi cảm đến cực điểm, liền như vậy nhìn Sở Từ.
Thoạt nhìn thực vô hại.
"Sắp 9 giờ rồi, anh không quay về sao?"
Đại khái do không gian khá yên tĩnh, nên thanh âm của tiểu cô nương có chút nhỏ.
Như cũ vẫn mềm mại, trêu chọc nhân tâm ngứa.
Lục Tấn hơi liếm khóe môi, đáy mắt mang theo một tia không thanh tỉnh.
[Giá trị yêu thích của Lục Tấn +2, hiện tại 55.]
Rốt cuộc Lục Tấn cũng nhúc nhích một chút, lười biếng trở mình một cái, đem nửa khuôn mặt vùi vào gối, thanh âm có chút khó chịu.
"Muốn ngủ."
Sở Từ chớp mắt, nhìn Lục Tấn ôm cái gối vào trong lòng ngực, híp mắt nhìn cô, một bộ dáng tôi rất muốn đi, nhưng tôi không có cách nào khác.
"Từ Bảo, mệt mỏi dễ sinh bệnh, chắc Từ Bảo cũng không muốn anh trai sinh bệnh đúng không?"
Một bộ dáng muốn ngủ.
"Ngày mai anh không phải đi làm sao?"
Lục Tấn khẽ lên tiếng.
"Có."
Theo lý mà nói, nhân viên y tế đều không có ngày nghỉ, nếu muốn nghỉ hoàn toàn là do bệnh viện sắp xếp, mà gần đây Lục Tấn đang dẫn theo một đội y tế để làm một nghiên cứu, trong khoảng thời gian này vô cùng bận rộn, tất nhiên không thể có thời gian nghỉ ngơi.
Nói xong, anh lại lần nữa mơ màng ngủ.
Rốt cuộc, Sở Từ cũng không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Lục Tấn lười biếng duỗi eo, mở một con mắt nhìn thoáng qua bên cạnh, không biết tiểu cô nương đã chạy đi đâu, nhưng anh cũng không quản nhiều, chỉnh lại tư thế của mình, sau đó lại nhắm mắt.
Ngủ ở trên sô pha, phỏng chừng sáng mai eo sẽ rất đau.
Lục Tấn nhắm mắt lại suy nghĩ.
Sau đó nghe thấy tiếng cô nương đi đến cạnh sô pha, Lục Tấn ôm gối hơi rụt người về phía trong, sau đó cảm nhận được Sở Từ hơi lay thân mình anh.
"Anh, hay là anh thay quần áo rồi hẵng đi ngủ?"
Lục Tấn lúc này mới mở mắt, ngồi dậy, híp mắt nhìn bộ quần áo ngủ màu xanh biển mà Sở Từ đang ôm trong lòng ngực.
Rõ ràng là kiểu áo ngủ nam.
Lúc này Lục Tấn mới tỉnh lại, mày hơi nhíu, không có mắt kính che đi, anh làm cái gì cũng đều mang theo một loại sắc bén, thanh âm vẫn lười nhác như cũ, nhưng có thể nghe rõ được phần không kiên nhẫn, "Từ đâu ra?"
"Lúc trước mua cho ba ba, nhưng chưa kịp đưa, nên mới mang tới đây."
Tiểu cô nương rũ đầu nhỏ nhìn thoáng qua bộ quần áo trong lòng ngực.
Con ngươi Lục Tấn hơi mị, tia nguy hiểm dưới đáy mắt ẩn xuống một ít, đưa tay cầm lấy bộ quần áo, không biết nghĩ tới cái gì, lại nói tiếp, "Bên kia Sở tổng không cần đưa, đã có Sở phu nhân, hơn nữa còn có bí thư an bài, em không cần quan tâm."
Tiểu cô nương nghiêm túc ngẩng đầu, nói, "Anh, họ cũng là ba mẹ của anh."
Lục Tấn khẽ hừ một tiếng, cũng không biết là có ý tứ gì, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh thay quần áo, sau đó cầm lấy đồ rửa mặt dự phòng mà Sở Từ đưa dùng.
Vốn dĩ Lục Tấn có thói ở sạch, rất ít khi buổi tối mà không tắm rửa, bất quá không nghĩ tới sẽ ngủ lại ở đây, nên không mang theo quần áo.