Âu Dương Minh dừng xe xong, bước xuống từ cửa bên kia, vô cùng quan tâm mà vòng sang mở cửa giúp Tô Song Song, sau đó cúi người xuống, đỡ cô ra ngoài, một loạt động tác đều làm vô cùng dịu dàng, lưu loát như mây bay nước chảy.
Tô Song Song vừa bước ra khỏi xe đã theo bản năng quay lại đầu mà nhìn về phía cái nạng của mình còn đang đặt ở chỗ ngồi phía sau xe, Âu Dương Minh lại cười cầm chìa khóa trong tay giao cho bảo vệ trước cửa nhà hàng đưa xe đi, căn bản không hề có ý muốn lấy cái nạng kia cho cô.
Tô Song Song cứ như vậy mà nhìn cái nạng thân yêu của mình càng lúc càng xa, quay đầu lại vẻ mặt không hiểu mà nhìn Âu Dương Minh, Âu Dương Minh hòa nhã giải thích: "Ở đây dùng nạng không thuận tiện, yên tâm, có tôi ở đây.”
"…”
Những lời này vừa nói ra trong phút chốc lại khiến cho Tô Song Song nhớ đến Tần Mặc, Tần Mặc cũng đã từng nói những lời này với cô. Cô theo bản năng sờ sờ điện thoại đang để trong túi xách của mình, cũng không biết Tần Mặc có gọi điện thoại cho cô hay không nữa.
Chẳng qua chỉ trong nháy mắt, Tô Song Song vội vàng xua ngay suy nghĩ đáng sợ này khỏi đầu óc của mình.
Suy nghĩ như vậy, đến cả chính bản thân cô cũng tự cảm thấy cả người buồn nôn rồi, Tần Mặc làm sao lại để ý rốt cuộc cô sẽ đi đâu kia chứ, cô rõ là càng ngày càng thích tự mình đa tình rồi. (Linh:ờ k để ý ghen lồng lộn kia kìa, em k hề ảo tưởng tý nào nha //.)
Tô Song Song thu hồi suy nghĩ, nhìn gương mặt Âu Dương Minh ân cần đang quay đầu nhìn cô, vội vàng trả lời một câu: "Vậy làm phiền anh rồi."
"Chúng ta đi thôi!" Lúc Âu Dương Minh nói lời này, tầm mắt lại như có như không mà liếc sang hướng đông ở trong nhà hàng, mà toàn bộ lực chú ý của Tô Song Song bây giờ đều đem đặt lên trên đùi của mình, cho nên cô cũng không nhìn thấy vẻ khác thường trong chớp nhoáng này của anh ta. (linh: liếc liếc, âm mưu chứ gì.)
Sau khi bọn hộ đi vào trong, Âu Dương Minh lại săn sóc dẫn Tô Song Song đi sang khu vực phía đông, Tô Song Song vẫn luôn chú ý coi chừng dưới chân, không hề nhìn phía trước. (linh: // lỗi tại k ngẩng đầu mà tai họa đầy mình về sau, ADM anh thật “săn sóc” quạ.)
Đột nhiên Âu Dương Minh dừng bước, cơ thể cũng theo đó ngừng lại, Tô Song Song theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn xem, đợi đến khi nhìn thấy người đối diện, cô mạnh mẽ hít vào một hơi, thân thể cô ngay sau đó liền làm ra phản ứng trước tiên, cô giãy dụa thân mình muốn xoay người sang hướng khác hoặc là tìm một cái lỗ để mình chui vào đó mà trốn.
Chỉ tiếc thay Âu Dương Minh vốn đang đỡ Tô Song Song dường như cũng vì quá kinh ngạc, mà cánh tay đang đỡ lấy hông của cô trở nên cứng ngắc trong nháy mắt tràn đầy sức mạnh, Tô Song Song chỉ dựa vào một cái chân mà nói đó là không thể nào chuyển động được người cũng không nhúc nhích được thân thể.
Đối diện bọn họ là Tần Mặc, anh mặc một thân âu phục đen, đầu tóc được chải gọn gàng đang đi tới, trong vẻ thành thục lại có thêm nhiều phần lãnh khốc.
Trên gương mặt co quắp, vừa lạnh nhạt vừa cứng rắn của anh toát ra vẻ không kiên nhẫn, hơi nhíu mày lại, vừa nhìn là tâm tình hiện tại anh không được tốt.
Tần Mặc đang bấm điện thoại, chỉ là không thấy anh mở miệng nói gì, dường như bên kia còn chưa bắt máy, anh cầm lấy điện thoại di động, chợt dư quang nơi đáy mắt anh vô tình quét sang bên này mà nhìn rõ mọi thứ.
Vốn dĩ anh đang nhíu mày, giờ khắc này lại vặn chặt lại cùng một chỗ, chậm rãi quay đầu nhìn Tô Song Song.
Vừa quay đầu Tần Mặc đã nhìn thấy Tô Song Song đang được Âu Dương Minh nửa ôm vào trong ngực, nhất thời anh chỉ cảm thấy một cỗ tức giận chưa bao giờ có điên cuồng gào thét mà vọt thẳng tới đỉnh đầu, làm cho đôi mắt đen đào hoa có vài tia lam nhạt nhiễm thành một mảnh đỏ ngầu.
Đây là lần đầu tiên Tần Mặc thấy được dáng vẻ của Tô Song Song sau khi trang điểm, vốn là đôi mắt thanh thuần khả ái giờ đây lại lộ ra một cổ quyến rũ của một người phụ nữ thành thục.
Hai người bọn họ (TSS vs ADM) đều mang trang phục nhạt màu, lại còn cùng kiểu dáng thiết kế, vừa liếc mắt qua liền nhìn ra đây là trang phục thiết kế dành cho các cặp tình nhân, vẻ ngoài cô gái như nữ sinh đáng yêu bên trong lại toát ra vẻ quyến rũ quyến rũ, người đàn ông bên cạnh cô cao lớn, anh tuấn, đôi mắt đầy vẻ dịu dàng khiêm tốn mà nhã nhặn.
Thấy thế nào đi nữa anh cũng cảm giác được hai người bọn họ đứng chung một chỗ không hiểu sao lại thật xứng đôi, mà Tô Song Song lại còn nhu nhược không xương tựa vào trong lòng Âu Dương Minh, làm cho Tần Mặc cảm thấy rất chói mắt, vô cùng chói mắt, khiến anh hận không thể trực tiếp tiến lên mấy bước đến đó mà một tay xé nát hình ảnh này.
Tô Song Song cũng phát hiện ra Tần Mặc đã nhìn thấy mình, không biết vì cái gì, trong lòng cô vô cùng hoảng sợ, theo bản năng cô muốn giữ một khoảng cách với Âu Dương Minh.
Tô Song Song thò tay lén lút chọc chọc bàn tay đang vòng ở bên hông của mình, chỉ tiếc Âu Dương Minh vốn dĩ trông lịch sự tao nhã, có tri thức hiểu lễ nghĩa giờ khắc này không biết lại bị làm sao rồi.
Anh rõ ràng không có cảm giác được ám hiệu của Tô Song Song, vẫn như cũ gắt gao siết chặt lấy hông của cô, để cho cô tiếp tục nửa tựa người trong ngực của anh, cái tư thế này thực sự là muốn có mập mờ liền có bấy nhiêu ám muội.