Tô Song Song nghe Bạch Tiêu oán trách, quay đầu nhìn lại bộ dạng Bạch Tiêu bị Chiến Hâm lôi kéo, cảm giác được càng thêm lúng túng. Cô vội vã vươn tay ra đơn giản sửa lại cho Bạch Tiêu một chút.
"Vào đi thôi." Tần Mặc liếc mắt nhìn tân khách, ý bảo bọn họ đi vào. Tô Song Song không có nói gì, nhưng mà thật ra thì trong lòng lại cảm thấy ra có cái gì đó không đúng lắm.
Cô cảm giác, cảm thấy Tần Mặc cùng Bạch Tiêu đang gạt cô chuyện gì đó. Cô xoa xoa đôi mắt khóc đến sưng mọng, không biết có phải là bởi vì khóc, hay là bởi vì ở bên ngoài bị gió thổi quá lâu hay không, mà đầu của cô đau muốn chết.
"Song Song em không sao chứ?" Tô Mộ đi tới đã nhìn thấy chân mày Tô Song Song nhíu lại, tựa như đang suy nghĩ chuyện gì vậy.
"Không có gì." Tô Song Song suy nghĩ một chút lại kéo Tô Mộ hướng sang bên cạnh mấy bước. Tô Mộ lập tức khẩn trương, hạ thấp giọng, nhỏ giọng hỏi: "Em đã phát hiện ra chuyện gì sao?"
"Không có, là em muốn hỏi, thoạt nhìn cả em và chị giống như là cái loại người làm hư việc nhiều hơn là thành công hay sao?" Tô Song Song thần thần bí bí hỏi Tô Mộ một câu như vậy. Tô Mộ sửng sốt một chút, một giây kế tiếp khóe miệng co giật một cái, rất không nể mặt Tô Song Song, lầu bầu: "Quả thật."
Tô Song Song vừa nghe thấy, ủ rũ cúi đầu, cũng hiểu tại sao Tần Mặc và Bạch Tiêu đã không nói cho cô, một là không muốn làm cho cô phải lo lắng, hai là không tin tưởng ở cô.
"Em làm sao vậy?" Tô Mộ cảm thấy cảm xúc của Tô Song Song không được đúng lắm nhi, liền lấy cùi chỏ đẩy cô một cái. Đôi con ngươi đảo quanh một vòng, sửa lại miệng: "Nói giỡn, mặc dù em làm việc có quá thành thật, nhưng mà lại rất đáng được tín nhiệm."
"Thật không?" Ánh mắt Tô Song Song sáng lên, bất quá trong nháy mắt lại khôi phục lại vẻ xám xịt như trước. Nếu như Tô Mộ mà không nhìn ra có chuyện gì thì như vậy thật không bình thường.
"Rốt cuộc chuyện là thế nào vậy? . Em và Boss cãi nhau à?" Tô Mộ liếc mắt nhìn Tần Mặc đang ở đó chào hỏi tân khách, thấy vẻ mặt anh rất bình thường, dường như không giống như là người đang giận dỗi bực tức với Tô Song Song, lập tức phủ nhận: "Các người cũng không thể nào chứ!"
"Không có, chẳng qua là em cảm thấy A Mặc và Bạch Tiêu tựa như có chuyện gì đó gạt em. Em đoán chuyện này thế nào cũng có liên quan đến ông nội." Tô Song Song nói xong dùng tay của mình xoa xoa cằm, bộ dạng có vẻ như của một người trinh thám
Tô Mộ nhất thời im lặng, lấy cùi chỏ nặng nề thúc thúc một cái Tô Song Song eo, nói vẻ không được hứng thú lắm: "Em đó, nếu là có cái gì không hiểu thì trực tiếp đi hỏi Boss, ở chỗ này mò mẫm suy nghĩ đoán già đoán non cái gì! Như thế này thật không giống với em."
"!" Tô Song Song bị Tô Mộ nói những lời này làm cho cả kinh, trong mắt cô thoáng vẻ do dự, suy nghĩ một chút rồi nói: "Em không muốn gây thêm phiền toái cho anh ấy..."
"Phiền toái? Giữa hai vợ chồng thì có cái gì là phiền toái chứ? Em cứ ở đây mà đoán mò đoán một chút, làm cho thần kinh lắc la lắc lư, ngược lại, lại càng làm cho Boss không được an lòng. Chị nói này Song Song! Không trách được Bạch Tiêu trông coi lại gọi em là Nhị Manh Hóa! Em đó, thật là không có tiền đồ chút nào!"
"Em cũng không biết, chung quy em có cảm giác rằng mình không thể nào làm được cái gì, luôn luôn gây ra phiền toái cho Tần Mặc..." Tô Song Song nói đến đây giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ đi.
Ông nội Tần qua đời, cô đã không thể an ủi Tần Mặc, ngược lại, lại để cho Tần Mặc tới an ủi mình! Chỉ nghĩ như vậy cô liền có cảm giác mình thật sự là quá kém cỏi.
Tô Mộ bị loại thái độ tiêu cực này của Tô Song Song cho làm cho có chút nổi giận. Cô đưa tay vỗ vào cái đầu mãi không mở mang ra được của Tô Song Song, nói: "Em đã nghĩ nhiều như thế từ bao giờ vậy?"
"Em..." Tô Song Song đưa tay xoa xoa lên đầu. Đầu không tính là đau, nhưng cô lại vẫn không hề nghĩ ra như cũ.
"Em có thể nấu cơm hay không? Có thể dọn dẹp phòng hay không? Có thể ở thời điểm Boss thương tâm khổ sở em có những thái độ phù hợp để làm cho anh ấy được vui vẻ hay không? Có thể vẫn luôn ở bên cạnh Boss hay không? Có thể sinh ra cho anh ấy một đứa trẻ linh lợi hay không?"
Tô Song Song bị Tô Mộ nêu lên hết vấn đề tiếp theo một vấn đề khác để hỏi, liền có chút mờ mịt rồi! Nhưng cẩn thận nghĩ lại, những thứ này cô đều biết làm, vội vàng gật đầu một cái.
"Vậy thì em còn nghĩ muốn cái gì nữa! Boss làm chủ bên ngoài, em làm chủ bên trong! Em như vậy là đã có một đầu óc đặc biệt có thể thời khắc làm cho người khác được vui vẻ, đây chính là ưu điểm lớn nhất của em rồi. Song Song em không phải là siêu nhân."
Tô Mộ nói thao thao bất tuyệt một hồi, ánh mắt Tô Song Song lại càng ngày càng sáng. Trong nháy mắt, màn sương mù dày đặc vẫn bao phủ quanh thân cô đột nhiên tản ra.
Trước giờ cô vẫn luôn nghĩ quá nhiều, nghĩ muốn cái gì cũng phải làm được sao cho tốt nhất, không để cho Tần Mặc phải quan tâm, nhưng như thế này chính là cô đang dần dần làm cho mình bị mất phương hướng.
Tô Mộ thấy con mắt Tô Song Song lóe lên sáng như sao, nhưng vẫn không nói lời nào, còn tưởng rằng là mình nói sai điều gì kích thích đến Song Song, vừa định hỏi một câu, Tô Song Song lại một phát ôm luôn Tô Mộ vào trong ngực.
"Cảm ơn chị, Tô Tô, em hiểu rồi, trước giờ là do em đã nghĩ quá nhiều, cứ hay lo được lo mất." Tô Song Song nói xong liền chôn đầu ở trong cổ của Tô Mộ cứ cọ xát hoài như một con mèo nhỏ.
Tô Mộ bị loại động tác hư hư thực thực như tự làm nũng này của Tô Song Song làm cho sửng sốt. Cô vỗ một cái mạnh mẽ vào phía sau lưng của Tô Song Song, lại cảm thấy làm như vậy có chút lập dị.
Tô Mộ đẩy Tô Song Song ra, quay đầu nhìn về phía bên cạnh vẻ không được tự nhiên lắm, hừ hừ nói: Lại còn làm giả bộ cái gì, nhanh đi, Boss còn đang chờ em đấy."
"?" Tô Song Song sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên nhìn quanh bốn phía một chút đã nhìn thấy Tần Mặc đứng ở bên trái cách đó không xa đang nhìn cô. Ở khoảng cách như, mới vừa rồi các cô nói gì Tần Mặc cũng đều đã nghe tất cả.
Tô Song Song nhất thời cảm thấy có chút ngưởng ngùng, liền khẽ đẩy Tô Mộ một cái, hạ thấp giọng xuống, nói nghe đầy sự ai oán: "Tại sao chị lại không chịu nói sớm?"
"Được rồi được rồi! Ngài cũng đừng làm bộ kiêu kỳ nữa, mau đi đi!" Nhưng thật ra là Tô Mộ ngượng ngùng, lại giả vờ làm như không nhịn được liền đẩy Tô Song Song về phía Tần Mặc.
Tô Song Song đi tới, chủ động kéo Tần Mặc tay, mặc dù vẫn khó chịu không cách nào hô hấp như cũ, nhưng mà chỉ cần bọn họ ở chung một chỗ, mọi chuyện cũng không phải là không thể vượt qua được.
Tần Mặc cũng không nói gì, chẳng qua là trở tay lật tay mình lại thành mình lôi kéo tay Tô Song Song, bao trọn tay cô ở trong bàn tay to của mình. Bọn họ vẫn bận bịu đến tối.
Đợi đến khi tân khách đã tan hết, chỉ còn lại mấy người bọn họ, trong nháy mắt không khí lại trở nên đặc biệt nặng nề.
Tần Mặc vỗ một cái vào Bạch Tiêu vẫn đang luôn cúi đầu hút thuốc lá, rất không được tự nhiên an ủi anh một câu: "Chuyện cũ đã qua rồi, chúng ta làm xong chuyện kế tiếp thì ông già... Ông nội cũng sẽ an tâm."
Tần Mặc rốt cục đã quan tâm đổi cách gọi ông già thành ông nội. Chỉ có điều một tiếng ông nội này, khi còn sống thì ông cụ Tần không được nghe, rốt cuộc trở thành tiếc nuối.
Tô Song Song lôi kéo tay Tần Mặc thật chặc, mọi người liếc nhìn nhau một cái sau đó từ chỗ này giải tán.
Tần Mặc cầm được thì cũng buông được, cho dù trong lòng anh có bao nhiêu sự khó chịu, nhưng ngoài mặt khi đối diện thì đã khôi phục lại trạng thái tê liệt như trước. Hai người sau khi về nhà chỉ ngồi đó, không hề nói năng gì cả, chỉ là ngồi ở trên sô pha, ôm nhau lẳng lặng nhìn ra bầu trời cực kỳ nhiều sao ở ngoài bên ngoài cửa sổ.
"A Mặc, anh nói xem có phải ở nơi này có ông nội hay không?" Tô Song Song nói xong duỗi ngón tay ra chỉ về bầu trời đêm đầy sao phía ngoài cửa sổ.
"Ừ." Tần Mặc khẽ ừ một tiếng, nắm lấy ngón tay Tô Song Song chỉ về hướng một ngôi sao sáng nhất trong đó, nói rất chân thành: "Sẽ ở đó."
Tô Song Song khe khẽ thở dài, mạnh mẽ nở một nụ cười, vỗ vỗ lên gò má của mình, nói: "Ông nội nhất định sẽ không hy vọng phải nhìn thấy hai người chúng ta ở chỗ này mặt ủ mày chau như vậy! Nhất định ông sẽ nhìn mà quát hai đứa chúng ta không có tiền đồ! Nào, hãy tỉnh lại đi!"
Tần Mặc còn chưa phản ứng kịp, Tô Song Song liền vỗ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình đến đỏ bừng, Tần Mặc vội vàng liền nắm lấy đôi tay của cô, quay đầu nhìn lại. Trên gương mặt của cô đã xuất hiện bốn đường vết đỏ, có thể thấy được, mới vừa rồi cô đã đập hơi bị mạnh tay.
Trong nháy mắt Tần Mặc liền nhíu mày, siết mạnh lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, lúc này Tô Song Song mới cảm giác được mình gương mặt mình bị làm đau, liền cười nhẹ một tiếng ròi đưa tay lên xoa xoa.
Cô ngẩng đầu lên, trong mắt hơi ngậm chút sầu não nhìn ra bên ngoài cửa sổ chạm sàn đầy sao sáng ngời, lại đưa tay chỉ ra, nhỏ giọng hỏi: "Không biết kia có phải là hai ngôi sao của ba mẹ em không?"
"Hai ngôi sao kia kìa." Tần Mặc theo tay Tô Song Song lại chỉ về hướng hai ngôi sao sáng ngời giữa bầu trời đầy sao, suy nghĩ một chút, ngón tay lại chỉ về hướng bên cạnh hai ngôi sao kia, "Còn hai ngôi sao này là ba mẹ anh."
Hai người nói xong, lại dựa sát vào nhau, cũng không nói chuyện, cứ như vậy lẳng lặng nhìn sao phía ngoài, tựa như bầu trời sao kia đã biến thành người quen mặt.
**************
Bạch Tiêu về đến nhà, nhìn phòng ốc trống rỗng, mệt mỏi tê liệt ngồi trên ghế, nhớ tới giọng nói và dáng vẻ của ông nội Tần, rốt cuộc Bạch Tiêu không thể nào khống chế được nữa, khóc đến mức nước mắt giàn giụa.
Đang lúc Bạch Tiêu khóc đến thương tâm như vậy thì đột nhiên chuông cửa vang lên. Bạch Tiêu phiền não đi tới cửa, đưa tay che mắt, vừa nhìn người đưa bưu kiện chuyển phát vừa mở cửa ra vẻ đầy khó chịu.
Cửa mở ra, chàng trai nhỏ nhân viên chuyển phát kia đưa tới tài liệu chuyển phát. Bạch Tiêu phiền não nhìn lướt qua, khi nhìn thấy người gửi tài liệu là ông nội Tần thì trong nháy mắt, cặp mắt anh liền trợn to, một phát cướp luôn tài liệu chuyển phát kia.
Hành động của Bạch Tiêu khiến chàng nhân viên nhỏ chuyển phát bị hù dọa làm cho sợ đến ngây ngẩn cả người, vội vàng nói Bạch Tiêu ký nhận sau đó liền bỏ chạy trối chết.
Bạch Tiêu cầm tập tài liệu chuyển phát kia vội vàng đóng cửa lại. Khi mở bì chuyển phát ra, trong nháy mắt anh liền nhíu mày, trái tim nhanh chóng đập mạnh, cảm giác, cảm thấy bí mật mà ông nội Tần vẫn dấu kín kia tựa như đã sắp bị vạch trần.
Nhưng mà nếu như Bạch Tiêu sớm biết nội dung bên trong của tài liệu chuyển phát này, thì dù có chết anh cũng sẽ không mở ra, tình nguyện làm bộ như vĩnh viễn không biết.
Đây là một bức thư do đích thân ông nội Tần viết ra, Bạch Tiêu nhận ra được chữ viết của ông nội Tần, khẳng định không phải là chữ bắt chước, cách hành văn trên đó gãy gọn dứt khoát.
"A Tiêu, ông ngoại biết mình đã không thể nào còn sống lâu ở trên nhân thế, Tần Mặc rất cố chấp, có chuyện này nhất định cháu phải thay ông ngoại làm, nếu không..."
Bạch Tiêu càng xem càng cảm thấy kinh hãi, khi đọc đến chữ cuối cùng, anh hoảng hốt lui về sau vài bước, khi hai chân đụng vào giường, anh chợt ngã ngửa người về phía sau, lá thư bay lên, phủ lên trên mặt của anh.
Phải thật lâu sau Bạch Tiêu mới có thể hồi thần trở lại, một lát sau, anh thống khổ gầm nhẹ một tiếng, ngay sau đó nguyền rủa mắng lên: "Tại sao lại để cho tôi được biết! Con mẹ nó!"
Ngay sau đó Bạch Tiêu thất thanh khóc rống lên, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng bao giờ toát ra cái vẻ yếu ớt như thế.
Cho đến nửa đêm, Bạch Tiêu mới chậm rãi tỉnh lại, anh phí sức chống đỡ thân thể ngồi dậy, anh cầm lấy tờ giấy, vừa cẩn thận đọc lại một lần, cuối cùng liền vo tờ giấy lại thành một cục, sau đó giống như phát điên ăn hết rồi nuốt vào bụng trong.
Anh mệt mỏi tựa vào trên tường, một tay xoa mặt, cứ ngồi như vậy cho đến khi trời sáng. Vào sáng sớm ở ngoài cửa vang lên hồi chuông cửa, Bạch Tiêu giống như không hề nghe thấy vậy.
Một lát sau, Đông Phương Nhã đứng ở ngoài cửa sợ Bạch Tiêu đã xảy ra chuyện gì, liền lấy chìa khóa vẫn thường giấu ở phía dưới chậu hoa bên cạnh, sau đó mở cửa ra.
Cửa mở ra, trong nháy mắt, mùi rượu mùi thuốc lá trong phòng bốc lên sặc sụa. Trong nháy mắt Đông Phương Nhã lập tức bịt lỗ mũi. Biệt thự của Bạch Tiêu rất lớn, Đông Phương Nhã cứ phải đi tìm hết phòng này đến phòng khác.
Cho đến khi cô tìm được đến căn phòng nhỏ cuối cùng chuyên làm phòng chứa đồ, thì cô nhìn thấy Bạch Tiêu đang co rúc ở trong một góc. Lúc này cả người Đông Phương Nhã cũng sửng sốt.
"A Tiêu? Bạch Tiêu?" Đông Phương Nhã thử kêu một tiếng, một giây kế tiếp nhanh chóng xông tới, động tác đầu tiên chính là thử thăm dò hơi thở của Bạch Tiêu. Khi cô cảm giác được là anh chỉ đang ngồi ngẩn người ra ở đó, thì Đông Phương Nhã bị dọa cho sợ, đến mức trong nháy mắt thân thể vô lực, ngã ngồi dưới đất.
Chốc lát sau Đông Phương Nhã tỉnh táo lại, nhất thời tức không thể đánh cho anh một trận. Cô một cước đá tới, nhưng vẫn cảm thấy chưa hết giận như cũ, lại đánh sang một quyền, quát lên: "Bạch Tiêu, anh nổi điên làm gì? Ông nội chết đi, toàn bộ chúng ta đều khó chịu, nhưng anh như vậy thì có ích lợi gì đây?"
Ánh mắt Bạch Tiêu giật giật, quay đầu nhìn về phía Đông Phương Nhã, vẻ mặt của anh rất lạnh, không có chút cảm xúc gì, cái bộ dáng này đến rốt cục giống như là anh họ Tần Mặc rồi! Cả hai người đều có bộ mặt tê liệt giống nhau.