“Làm tang lễ trước.” Tần Mặc vừa nhắc tới chuyện của ông cụ Tần liền nhức đầu, anh cúi đầu nhìn Tô Song Song, cô vừa tiêm thuốc an thần vào lúc này ngủ coi như yên ổn.
Tần Mặc chống người lên, hạ thấp giọng nói một câu: “Tôi đi nhìn ông cụ một lần cuối cùng, anh phái người canh chừng kỹ nơi này.”
Tần Mặc cảm thấy lo lắng, nếu như có thể dù chốc lát anh cũng không muốn rời khỏi Tô Song Song, nhưng mà có một số việc nhỏ, anh nhất định phải tự nói một lần với ông cụ Tần, cho dù ông đã chết rồi.
Bạch Tiêu biết suy nghĩ của Tần Mặc, khẽ gật đầu một cái, thấy cậu ấy rời đi, còn hơi không yên lòng, vội vàng đi theo, kéo cánh tay Tần Mặc, không có thói quen quan tâm hỏi một câu: “Có cần tôi không?”
“Không cần anh nhiều chuyện!” Tần Mặc tương đối phiền não, nhìn cánh tay Bạch Tiêu đặt trên cánh tay anh, nghe giọng nói mềm nhũn lộ ra quan tâm như vậy thật sự khiến Tần Mặc cảm thấy ghê tởm.
Lúc này vừa đúng Lục Minh Viễn đi tới, nghe được lời Bạch Tiêu nói, bị sợ đến trừng lớn cặp mắt, ngay sau đó bị ghê tởm, cũng cùng Tần Mặc tỏ vẻ ghét bỏ liếc mắt nhìn Bạch Tiêu.
Bạch Tiêu sửng sốt một chút, cũng ý thức được mới vừa rồi mình thật sự quá lúng túng, vội vàng ngượng ngùng lấy tay lại, sau đó chà chà trên đùi mình, cũng bị bản thân ghê tởm.
“Anh Mặc yên tâm đi, em canh chừng.” Lục Minh Viễn đã nắm được an ninh cả bệnh viện trong tay, cho nên nơi này rất an toàn, hơn nữa anh và Bạch Tiêu đều canh giữ ở đây, Tô Song Song chắc sẽ không xảy ra vấn đề.
“Nếu cô ấy tỉnh muốn gặp Cô Tô Na, chờ tôi trở lại.” Tần Mặc lại dặn dò một câu, lú này mới đi tới nhà xác.
Ông cụ Tần được đặt riêng trong một phòng đơn, Tần Mặc mở cửa, trong nháy mắt một luồng khí lạnh đánh tới, anh khẽ chau mày, sau khi đi vào, vén vải trắng đắp lên mặt ông cụ Tần lên.
Mặt của ông cụ Tần đã được xử lý, trừ hơi tái nhợt cứng ngắc ra, không có gì khác biệt khi còn sống, ông cụ bây giờ cho Tần Mặc một ảo giác, giống như ông cụ chỉ ngủ thiếp đi.
Tần Mặc nhìn kỹ ông cụ Tần, thật ra thì trong ấn tượng của anh, cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ tới ông cụ Tần sẽ chết kiểu này, lại nhanh chóng rời anh đi như vậy.
Anh nhấc chân, ngồi trên giường ông cụ Tần, anh theo bản năng lấy thuốc lá ở trong túi quần ra, ngậm lên môi nhưng không đốt.
"Bây giờ suy nghĩ một chút, ông là người làm bạn với cháu nhất… Người thân.” Khi Tần Mặc nói ra hai chữ người thân này, hơi không quen, khẽ dừng một chút.
Từ nhỏ Tần Mặc đã được ông cụ Tần đón đi, ở trong nhà cũ tiếp nhận giáo dục tinh anh, không biết bắt đầu từ lúc nào, Tần Mặc bắt đầu ghét ông cụ Tần.
Thế nhưng bây giờ nhìn ông cụ Tần yên ổn nằm đó, đột nhiên phát hiện thì ra ở trong ghét, còn có một chút ký ức ấm áp.
Anh còn nhớ rõ mỗi ngày mệt mỏi trở lại trong phòng, cho dù rất trễ, ông cụ Tần cũng sẽ ở trong phòng anh đợi anh, sau đó buộc anh uống sữa tươi mà anh ghét nhất, lúc này mới nghiêm mặt rời đi.
Ông cụ Tần vẫn rất nghiêm túc, nhưng mỗi lần khi Tần Mặc muốn thứ gì, ông cụ Tần đều sẽ quát anh, nhưng ngày hôm sau anh lại nhìn thấy thứ mình muốn.
Bây giờ màn sương chán ghét tản ra, Tần Mặc mới phát hiện, thật ra ông cụ Tần quan tâm anh không ít, chỉ tiếc khai thông giữa bọn họ thật sự không qua cửa, mới dẫn đến nhiều năm như vậy biến thành quan hệ oán hận lẫn nhau.
“Ông nội.” Khi Tần Mặc gọi một tiếng này rất không lưu loát, giọng nói cũng rất nghẹn ngào, nói xong, anh hơi kỳ quái quay đầu nhìn về phía khác.
Tần Mặc trầm mặc một lúc, cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn, không biết vì sao ánh mắt của anh chua xót, tay Tần Mặc đặt trên ván giường dần dần thắt chặt, vẻ mặt cũng dần dần cứng ngắc.
Anh hít một hơi thật sâu khí lạnh trong lòng, khí lạnh này trong nháy mắt từ lỗ mũi lan tràn đến tận tim, qua một lúc thật lâu anh mới cố sức nói một câu: “Thật ra thì trong lòng cháu cho tới bây giờ vẫn chưa từng… Hận ông.”
Tần Mặc biết mấy câu này nói quá trễ, anh nói xong quay đầu nhìn về phía ông cụ Tần chết không nhắm mắt, chìa bàn tay lạnh lẽo ra, đặt lên mắt ông cụ Tần, khàn giọng nói: “Cô Tô Na điên rồi, cháu sẽ không cần mạng cô ta.”
Anh chậm rãi khép ánh mắt ông cụ Tần lại, anh thu tay lại đợi trong chốc lát, lần này, ông cụ Tần không tiếp tục mở mắt ra, Tần Mặc khó chịu nhắm hai mắt mình lại, đột nhiên cảm thấy như bị mộng du.
Đột nhiên anh cảm thấy có người ở bên cạnh ôm lấy anh, Tần Mặc cảm nhận được hơi thở quen thuộc, cũng không mở mắt ra, anh đưa tay kéo Tô Song Song vào trong ngực.
Nhiệt độ cơ thể của Tô Song Song cũng không phải cao, nhưng trong nháy mắt ấm áp Tần Mặc, Tần Mặc chống cằm trên đầu vai Tô Song Song, trầm mặc không nói.
Tô Song Song quay mặt nhìn về phía ông cụ Tần, thấy ông cụ nhắm hai mắt lại, vừa nghĩ tới tình huống bây giờ của Cô Tô Na, trong lòng liền khó chịu, nhưng cô biết bây giờ Tần Mặc còn khó chịu hơn mình, cho nên cô cắn răng làm bộ như kiên cường.
“A Mặc, anh khó chịu cứ khóc, em sẽ không nói ra.” Tô Song Song nhịn hồi lâu mới nói ra một câu như vậy, nói xong trong nháy mắt lại khó chịu, sao cô có thể nói như vậy với Tần Mặc.
Tần Mặc ở trong lòng cô chính là tiểu kim cương vô địch, như thế nào lại khóc, cô vừa định nhích ra, giải thích một chút với Tần Mặc, nhưng vừa nhúc nhích, lại không tránh ra được.
“Để cho anh ôm.” Giọng Tần Mặc giống như mệt mỏi, lộ ra một chút giọng mũi, trong nháy mắt Tô Song Song cảm nhận được cái gì, chợt trợn to cặp mắt.
Cô cảm nhận được thân thể Tần Mặc khẽ run, Tô Song Song lại rơi vào trong mơ hồ, cả người đều cứng ngắc, một lát sau cô mới cứng ngắc vỗ vỗ sau lưng Tần Mặc.
Ngay sau đó hốc mũi Tô Song Song liền cay xè, thật sự không nghĩ ra, người một nhà tốt đẹp tại sao phải đi tới một bước như vậy, cô rốt cuộc không nhịn được, bắt đầu nghẹn ngào.Trong chốc lát, Tô Song Song càng khóc âm thanh càng lớn, đến cuối cùng đã biến thành gào khóc, khóc đến Tần Mặc cũng dựng lông.
Tô Song Song khóc thân thể cũng mềm nhũn, giọng nói cũng khàn, thật ra cô đã nhìn không rõ Tần Mặc, cô đứt quãng lầm bầm tất cả đau lòng đè nén hai ngày nay ra ngoài.
“Tại sao lại như vậy? Ông nội vì sao! Tại sao tiểu Na… A Mặc…” Tô Song Song đã nói năng lộn xộn, giọng hàm hồ, đến cuối cùng chính cô cũng không biết đang nói gì.
Tần Mặc vốn có cảm giác rất đau đớn, vào lúc này nhìn thấy Tô Song Song khóc đến thiếu chút nữa không thở nổi, cũng không có tâm tư dư thừa đi đau lòng, vội chiếu cố cô.
Đợi đến khi Tô Song Song ôm Tần Mặc khóc đến mơ hồ qua đi, Tần Mặc ôm cô đi ra ngoài, anh quay đầu lại liếc nhìn ông cụ Tần, thở dài.
Khoảnh khắc khi đóng cửa, Tần Mặc cúi đầu nhìn Tô Song Song vẫn dựa vào anh không ngừng thút thít, thật sự không biết nên nói cô cái gì cho tốt.
Nhưng Tần Mặc cũng rất cảm kích cô, có thể ở bên cạnh anh lúc anh khó chịu nhất, có thể thật lòng với người thân của anh như vậy.
Tô Song Song chỉ có cảm giác đầu mình đã khóc đến thiếu dưỡng khí rồi, trong lòng cô rất đau, nhưng chính là không khống chế được, cho đến một khắc trước khi cô mơ màng đi.
Cô giữ chặt ống tay áo của Tần Mặc, nói lầm bầm: “A Mặc, em vẫn sẽ cùng với anh, sẽ giúp ông nội chăm sóc anh, vĩnh viễn!”
Bước chân của Tần Mặc dừng lại một chút, cúi đầu nhìn Tô Song Song đã ngất đi trong lòng anh, cúi đầu nhẹ nhàng thành kính hôn lên trán Tô Song Song.
“Ừ, cho dù em muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.” Tần Mặc lầm bầm lầu bầu nói một câu, sải bước đi tới phòng bệnh phía trước.
Cho dù không có lần ngoài ý muốn này, Tần Mặc cũng biết ông cụ Tần sống không được bao lâu, cho nên trong lòng vẫn luôn có chuẩn bị, bây giờ khúc mắc trong lòng mở ra, anh cầm được thì cũng buông được, mặc dù vẫn cảm thấy không thoải mái, nhưng đã điều chỉnh xong.
Tần Mặc hơi híp mắt một cái, tiếp theo anh muốn làm chính là tìm ra người điều khiển phía sau màn, báo thù thay ông cụ Tần.
Bạch Tiêu và Lục Minh Viễn một trái một phải ngoài cửa phòng bệnh, thấy Tần Mặc ôm Tô Song Song trở lại, trong mắt lộ vẻ khẩn trương, đợi đến khi bọn họ đi vào, nhìn thấy Tô Song Song khóc đến mặt sưng lên, hai người đều thở phào một hơi.
Tần Mặc đặt Tô Song Song lên giường bệnh, đắp kín chăn cho cô rồi mới ra ngoài, ba người bọn họ dựa vào cánh cửa, mỗi người ngậm một điếu thuốc, nhưng ai cũng không đốt.
“Định ngày rồi, ngày mai làm tang lễ, ngài mai sẽ… Hỏa táng ông cụ.” Bạch Tiêu vẫn cảm thấy khó chịu không cách nào hô hấp như cũ, nói xong anh luôn cười đùa hí hửng trong nháy mắt lại đỏ mắt.
Tần Mặc đã điều chỉnh xong tâm tình, coi như bình tĩnh, anh gật đầu một cái tỏ vẻ đã hiểu, ngừng một lát hỏi một câu: “Không có đầu mối gì?”
“Em để Đông Phương Nhã đi dò xét Cô Tô Na, nhìn dáng dấp cô ta thật sự điên rồi, vốn không hỏi ra điều gì có tác dụng, mà nguyên nhân ông cụ Tần đột nhiên ngăn cản hôn lễ của hai người, cũng không điều tra được.”
Lục Minh Viễn tra xét hai ngày vận dụng tất cả thế lực có thể sử dụng, lại không tra ra được dấu vết, anh nói xong cũng cảm thấy rất uất ức, cắn cắn điếu thuốc trong miệng.
Mụ nội nó!" Bạch Tiêu vừa nghe Lục Minh Viễn nói, tức giận một cước đá vào chiếc ghế bên cạnh, phát ra một tiếng vang thật lớn.
Tần Mặc lập tức nhíu mày, xoay người nhìn qua cửa sổ liếc nhìn Tô Song Song trong phòng bệnh, thấy cô không bị tỉnh lại, liếc Bạch Tiêu một cái.
Bạch Tiêu cũng ý thức được mình quá kích động, phẫn nộ thu hồi chân, phiền não bới loạn tóc, khẽ nguyền rủa một tiếng: “Đây còn thành thần! Ngay cả cọng lông cũng không tìm thấy!”
“Trước hết chờ một chút, Cô Tô Na thất bại, người nọ khẳng định còn có chiêu sau, gần đây hai người cũng cẩn thận một chút, đừng xảy ra chuyện.” Tần Mặc nói xong cúi đầu, chân mày nhíu sâu hơn.
Lục Minh Viễn ừ một tiếng, hai tay Bạch Tiêu đút túi trực tiếp xoay người rời đi, rõ ràng tâm tình không tốt, ba người cứ giải tán như vậy.
Đợi đến ngày tổ chức tang lễ, Tô Song Song mới điều chỉnh xong tâm tình một chút, mặc dù măt còn sưng như hạt đào, nhưng sẽ không vừa mở miệng lại khóc.
Chỉ có điều khiến Tô Song Song và Bạch Tiêu không nghĩ đến, Chiến Hâm lại tới tham gia tang lễ, hơn nữa đại biểu cho nhà họ Chiến.
Bạch Tiêu vừa thấy Chiến Hâm, lập tức liền giận, cứng cổ không cho cô ấy đi vào: “Nhà họ Chiến các người có ý gì? Biết rõ ông cụ không muốn gặp người nhà các người!”
Chiến Hâm cau mày, hiển nhiên cũng rất không hài lòng với việc này, trong ngực cô ôm một bó hoa bách hợp, đứng ở trước cửa máy móc nói: “Nén bi thương, tôi đại biểu cho nhà họ Chiến bày tỏ một phần tâm ý.”
“Đi con bà nó! Chiến Hâm cô nhất định phải đi, tôi lập tức đuổi cô ra ngoài!” Bạch Tiêu gào xong, không đợi Chiến Hâm nổi giận, anh lập tức phản ứng kịp hỏi ngược lại: "Có phải nhà họ Chiến các người không?”
"Cái gì?" Chiến Hâm bị Bạch Tiêu làm cho không giải thích được, cũng mất kiên trì, hừ lạnh một tiếng, “Can thiệp chuyện nhà họ Chiến chúng tôi cái gì? Ông cụ đến tuổi, Diêm Vương tới thu ông cụ, còn có thể trách lên đầu nhà họ Chiến chúng tôi?”
“Cô! Cút cho tôi!" Bạch Tiêu thật sự nổi giận, lần đầu không có phong độ quát phụ nữ như thế.
Tô Song Song nghe ồn ào lại mắt tinh nhìn thấy Chiến Hâm, hốt hoảng đi ra, đã nhìn thấy hai người Chiến Hâm và Bạch Tiêu không ai nhường ai, náo loạn hết sức khó coi.