Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 399 - Buổi tối làm gì

Trước Sau

break
Tần Mặc vừa thấy Tô Song Song khóc, lại không dám trêu chọc cô, kéo Tô Song Song từ trong ngực mình ra, trong mắt mang theo ghét bỏ.

“Em cảm thấy dáng dấp của em giống anh sao?” Tô Song Song không hiểu, nhìn lên nhìn xuống, lắc đầu một.

“Thông minh giống vậy? Trừ học tập.” Mặc dù Tô Song Song không muốn thừa nhận, nhưng trừ thành tích học tập của cô ra, cái gì đều không biết, nhưng vẫn thành thực lắc đầu.

Lúc này Tô Song Song cũng hiểu Tần Mặc nói là ý gì rồi, lập tức nổi giận, hừ hừ nói: "Có thể em thừa kế đều là gien lặn!”

“…” Tần Mặc thật sự bị Tô Song Song chọc cười, Tần Mặc vui vẻ, Tô Song Song lại sốt ruột, “Anh cười cái lông á! Giờ lửa đã cháy tới nơi rồi! Chơi nữa cảnh sát bắt cả hai chúng ta thì sao!”

Tô Song Song càng nghĩ càng sốt ruột, miệng chu ra đến có thể treo bình rồi, Tần Mặc nhịn không được cúi đầu chạm khẽ lên miệng Tô Song Song, trước khi cô xù lông mở miệng giải thích một câu: “Ông cụ lừa gạt em, nếu em vẫn tin vậy bây giờ chúng ta đi làm giám định?”

"!" Tô Song Song sững sờ, nhận thức của bản thân tạm thời tắt máy, trì hoãn một lúc, mới hậu tri hậu giác vẫn không tin hỏi một câu, “Sao ông nội lại gạt em?”

“Ai biết ông cụ nghĩ cái gì.” Tần Mặc không muốn nhắc tới ông cụ Tần, bây giờ khoảng cách giữa ông cụ Tần và anh đã đến mức nhắc tới cũng khiến cho anh không ưa.

Lúc này Tô Song Song mới hoàn toàn phản ứng kịp, cô vừa nghĩ tới ông cụ Tần lại lừa gạt mình, cũng cảm thấy rất khó chịu, trên đời này, người cô tin tưởng nhất trừ Tần Mặc chính là ông cụ Tần rồi, bằng không lôi chuyện này tới như vậy cho dù cô ngốc nghếch nữa cũng sẽ hoài nghi.

Nhưng mà lòng cô tràn đầy tin tưởng đổi lấy lại là lừa gạt, Tô Song Song lập tức trầm mặc không nói, rơi vào trong bi thương của mình.

Tần Mặc cúi đầu nhìn Tô Song Song đang ngồi xếp bằng đối diện với mình, thấy cảm xúc của cô có gì không đúng, đưa tay nắm cằm của cô, để cô ngẩng đầu lên. qiudoon

Tô Song Song vẫn cúi mắt, cắn môi, cảm xúc rõ ràng càng ngày càng kém.

“Ông ấy có thể có điều gì khó nói.” Tần Mặc không muốn để cho Tô Song Song khổ sở, anh biết bị người mình tín nhiệm phản bội là tư vị gì.

Nhất là gần đây bởi vì liên quan đến anh mà Tô Song Song luôn bị người cố ý tới gần, sau đó bán đứng, anh chỉ sợ trong lòng Tô Song Song bị tạo thành ấn tượng xấu gì, cho nên mới không được tự nhiên giải thích một câu.

“Em biết rõ, chỉ có điều vẫn cảm thấy khó chịu, có chuyện gì không thể thương lượng kỹ càng với chúng ta chứ? Ông nội là người thân của chúng ta mà!” Người thân hết sức quan trọng đối với Tô Song Song mà nói.

Cô đã nếm thử cảnh không có người thân bên cạnh, cho nên sau khi Tần Dật Hiên và ông cụ Tần tới bên cô, cô cực kỳ quý trọng.

Thế nhưng hai người lại đều lợi dụng lòng tin của cô tới lừa gạt cô, mặc dù là lời nói dối có ý tốt, cô cũng cảm thấy rất đau lòng.

“Mỗi người đều có tính toán của mình, chúng ta không có quyền can thiệp, nhưng mà Tô Song Song, anh muốn em hiểu rõ một chút, cho dù như thế nào, anh đều không buông tay em, em tốt nhất nên giác ngộ, nếu lại định chạy trốn, anh sẽ trói em lại.”

Lúc này lời Tần Mặc cực kỳ nghiêm túc, Tô Song Song nghe được không biết vì sao nổi lên một tầng da gà, cô ngửa đầu nhìn Tần Mặc, vừa đúng đối diện với ánh mắt rủ xuống của Tần Mặc.

Tô Song Song bỗng cảm thấy một cơn gió nhỏ mang tên là uy hiếp, vèo vèo thổi qua, khiến cho cô không nhịn được run lên trong nháy mắt Tô chân chó cúi người, vội vàng cúi đầu, “Ừm! Nô tỳ sinh là người của ngài chết là quỷ của ngài! Cam đoan lần sau không bao giờ chạy trốn nữa!”

Lúc này Tần Mặc mới hài lòng thu hồi ánh mắt, chìa tay cưng chiều vuốt vuốt đầu Tô Song Song.



“Hu hu! Hai người đây là tiến hành yêu cần giáo dục hả? Tôi đây đứng chân cũng chua, hai người còn chưa chua đủ! Tôi đây gà mẹ nổi đầy rớt xuống!”

Tô Song Song vừa nghe giọng nói này, cô đầu tiên nổi da gà, quay đầu nhìn ra ngoài cửa, quả thật là Bạch Tiêu, cô giật mình, đồ đê tiện này rốt cuộc trở lại khi nào.

Tần Mặc nghe được giọng của Bạch Tiêu, nhanh chóng quay đầu, quan sát anh ta từ trên xuống dưới, thấy anh ta mặt mày hồng hào, không giống dáng vẻ bị thương, vẻ nghiêm túc trên mặt mới hòa hoãn xuống.

“Anh đến đây làm gì?” Tần Mặc thấy Bạch Tiêu không có chuyện gì, liền bắt đầu ghét bỏ anh ta nhiều chuyện, anh đang tiến triển thuận lợi với Tô Song Song, nói không chừng một lát nữa sẽ yêu đến chụt chụt chụt, anh ta lại tự nhiên tới quấy rối, thật sự trước sau như một không có ánh mắt.

Bạch Tiêu khịt mũi cười lạnh, không thể nghi ngờ làm lộ ra lòng thô bỉ che giấu dưới vẻ ngoài nghiêm chỉnh của anh, chế nhạo nói: “Thôi đi! Nhìn ánh mắt mới vừa rồi cậu nhìn tôi, đã sớm để lộ cậu nghĩ gì về tôi, còn giả bộ cái gì! Chết tiệt!”

Bạch Tiêu nói xong giống như tìm đường chết duỗi tay tạo hình lan hoa chỉ, dáng vẻ lẳng lơ kia, trong nháy mắt hù sợ Tô Song Song.

(*) Lan hoa chỉ: Ngón tay xếp hình hoa lan, dáng vẻ của thái giám.

Một giây tiếp theo, Tô Song Song cau mày, gương mặt tỏ vẻ ghê tởm, đẩy Tần Mặc một, hét lên với Bạch Tiêu: “Cho anh cho anh, anh sắp ghê tởm chết tôi!”

Tô Song Song biết ông cụ Tần lừa mình, mặc dù khó chịu, nhưng tảng đá lớn cùng Tần Mặc là anh em biến mất không thấy, vui mừng luôn nhiều hơn đau lòng một chút, vào lúc này Bạch Tiêu lại phô trương, tâm tình vẫn đè nén ngược lại hóa giải không ít.

"Đến đây đi! Đến đây đi! Trong tay Tần Mặc, nửa đời sau không lo!” Bạch Tiêu cũng bị đè nén dưới áp bức của Phi Phi, mà bây giờ trên đường quay trở về cực kỳ nguy hiểm, bây giờ có thể bình yên trở lại, cũng rất vui vẻ, lòng ham vui nổi lên.

"Tô Song Song, em định đưa anh cho người khác?” Phạm vi của Tần Mặc vĩnh viễn không ở trong mức người bình thường, Tô Song Song vừa nghe, lập tức đưa tay kéo đem Tần Mặc trở về, cố làm ra vẻ nhìn chằm chằm Bạch Tiêu.

“Chọc anh chơi đấy! Muốn cướp người đàn ông của tôi, nằm mơ!” Tô Song Song thấy Tần Mặc vẫn nghiêm mặt, lại vội vàng gào lên, “Nằm mơ cũng không được!”

Lúc này vẻ giận dữ của Tần Mặc mới thoáng hóa giải, Bạch Tiêu lại không thể không cười rồi, ôm bụng, một tay chống tường, nhìn hai người này.

Bạch Tiêu nói đứt quãng: “Tiểu Tần Tần! Nhờ có cậu gặp được nhị manh hóa ăn mềm sợ cứng rắn, lắc lư theo gió, chỉ số cảm xúc thấp, nếu không như cậu vậy sẽ bị người ta lừa chết!”

Tô Song Song liếc mắt lườm Bạch Tiêu, không có ý định chấp nhặt với tiểu đê tiện này, chỉ coi như anh ta đây là đang khen mình.

“Tôi nói mấy người nói chuyện náo nhiệt gì đâu, Bạch Tiêu anh đồ đê tiện, tối ngày hôm qua tôi cũng không ngủ non, anh lại còn nhẫn tâm để tôi đi mua đồ ăn sáng!”

Lục Minh Viễn đi mua đồ ăn sáng trở về từ cách thật xa đã nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ trong phòng, tiếng hi hi ha ha, anh vội vàng bước nhanh hơn, người còn chưa vào, đã bắt đầu oán trách.

Bạch Tiêu thò người ra ngoài cửa, liếc nhìn Lục Minh Viễn, cùng với Tô Mộ đi theo phía sau cậu ta một tấc không rời, cười càng thêm chế nhạo.

Anh đạo lý rõ ràng nói: “Tôi đây không phải nhìn thấy ngày hôm qua cậu một mực người đẹp trong ngực, nên định buổi sáng tinh mơ tạo điều kiện cho hai người, đi ra ngoài hẹn hò sao!”

“Hẹn em gái anh!” Khuôn mặt trẻ con của Lục Minh Viễn phồng lên quả thật không hề có lực sát thương gì, ngược lại lộ ra một phần đáng yêu, anh nói xong nhét tòa bộ phần đồ ăn sáng vào trong ngực Bạch Tiêu.

Đồ ăn sáng là cháo nóng bỏng, một giây trước Bạch Tiêu còn đang cười, một giây tiếp theo bị bỏng đến gào khóc, vội vàng xoay người để chúng xuống bàn, hồi lâu vẫn chưa trở lại bình thường.



Tô Song Song nhìn Tô Mộ cùng đi vào với Lục Minh Viễn, ngây ngốc gấp gáp hỏi: “Tối ngày hôm qua chị ngủ với cậu ta?”

Bây giờ Tô Mộ vẫn còn rơi vào trạng thái hạnh phúc, mặc dù cho đến bây giờ cánh tay của cô vẫn còn tê dại, nhưng vẫn không cách nào hòa tan được cảm giác hạnh phúc đó, vừa nghĩ tới Tô Mộ vốn mạnh mẽ thẹn thùng cúi đầu, sau đó thong thả gật gật.

Theo Tô Mộ gật đầu, mắt Tô Song Song càng trừng càng lớn, cuối cùng cô tỏ vẻ đồng tình nhìn về phía Lục Minh Viễn, dẩu môi, giọng đau thương nói: “Khó khăn cho cậu!”

“Đừng đừng! Ngày hôm qua em với chị ấy ngủ ở hành lang bệnh viện!” Lục Minh Viễn vội vàng giải thích, nếu không chỉ sợ dưới áp bức lợi dụng của Tần Mặc khiến cho anh cưới người bạn này của Tô Song Song.

Mặc dù dáng dấp Tô Mộ rất đáng yêu, cũng rất phù hợp với thẩm mỹ của anh, nhưng cô thật sự quá điên cuồng, khiến cho anh có cảm giác hơi hoảng sợ.

Ở trong thế giới của Lục Minh Viễn, từ nhỏ đến lớn người thích vẻ ngoài đáng yêu của anh nhiều vô số, cho nên bây giờ anh thật sự không tin những người phụ nữ này, dĩ nhiên cũng không tin tưởng Tô Mộ.

“A Viễn, thật sự không nhìn ra, cậu sao mà đi trước vậy, lại ở trong hành lang của bệnh viện…” Bạch Tiêu là người tham gia náo nhiệt không chê nhiều người, quạt gió thổi lửa chính là không muốn để cho phòng bệnh này yên tĩnh.

“Đi em gái anh!” Lục Minh Viễn thật sự nóng nảy, một cước đá tới, không quản tới hình tượng tiểu chính thái của mình.

Tô Song Song hoàn toàn sợ ngây người, thuốc cô ăn trúng ngày hôm qua còn có chút tác dụng phụ, cho nên phản ứng càng chậm rồi, vẫn thật sự cho rằng Tô Mộ và Lục Minh Viễn ấy ấy ấy ở hành lang bệnh viện phía xa, bị sợ đến cô lập tức che trái tim nhỏ của mình, mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Tô Mộ.

Tô Mộ còn đắm chìm trong hạnh phúc ngày hôm qua, căn bản không để ý tới không khí quỷ dị trong phòng bệnh này, cười đến dáng vẻ như hoa cúc nở rộ.

“Tô Tô, sao chị có thể không có khí tiết như vậy!” Một tiếng nói trầm thấp của Tô Song Song, kéo Tô Mộ từ trong hạnh phúc đúc thành tường thành ra ngoài, lời trước đó cô không kịp nghe, vào lúc này sững sờ nhìn Tô Song Song.

Đột nhiên Tô Mộ phản ứng kịp, mới vừa rồi Tô Song Song lại dám gào cậu ấy, trong nháy mắt đôi tay chống nạnh, dáng vẻ em định làm gì, muốn đánh nhau đúng không.

Tô Song Song vừa thấy dáng vẻ này của Tô Mộ, trong nháy mắt liền sụp rồi, không có cách nào, bị Tô Mộ nô dịch quá lâu, mặc dù trong lòng nhìn trái ngược, nhưng đánh không lại, nói không lại, chỉ có thể cam chịu số phận rồi.

“Cái đó… Tối ngày hôm qua chị thật sự làm gì kia trong hành lang bệnh viện với cậu ta à!” Tô Song Song thật sự hỏi ra, ngay cả Bạch Tiêu và Lục Minh Viễn đang gây gổ đều yên tĩnh lại, quay đầu nhìn về phía Tô Song Song.

Bạch Tiêu "Hì hì!" Một cái bật cười, trên mặt Lục Minh Viễn rất ngượng ngùng, trên mặt Tô Mộ luống cuống, ngay sau đó cô nổi giận gầm lên một tiếng: “Tô Song Song có phải đầu em bị cương thi ăn không! Ai nói!”

“Mới vừa rồi không phải chị nói sao? Chị và Lục Minh Viễn ngủ trên hành lang bệnh viện!” Tô Song Song còn hơi không phục, ngồi chồm hổm trên giường, còn cảm thấy khí thế không đủ, cũng học Tô Mộ đôi tay chống nạnh, dáng vẻ lẽ thẳng khí hùng.

Tần Mặc thật sự không biết nói gì cho phải, anh bất đắc dĩ nhắm mắt lại, dựa vào phía sau, không có ý định tham dự đề tài ngu ngốc này.

“Tô Tô Tô Tô Tô… Song Song! Em có phải bị ngốc không! Có phải bị ngốc không!” Tô Mộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép gào to một tiếng, còn cảm thấy chưa hết giận.

“Hai chúng tôi chỉ ngủ một đêm trên ghế dựa ở bên ngoài, nhà em ngủ thế nào cũng phải ấy ấy ấy à! Vậy ngày hôm qua ngủ một đêm trên giường với boss Tần, hai người ấy ấy ấy sao?”

Bạch Tiêu vừa nghe ánh mắt sáng lên, trong lòng thở dài nói: Vấn đề hay, anh vội vàng quay đầu nhìn về phía Tần Mặc đang việc không liên quan đến mình vắt giò ngồi xem, cười giống như con cáo già.

Lục Minh Viễn thấy náo nhiệt lại chuyển lên trên người Tần Mặc, cũng cười hì hì nhìn sang, vào lúc này Tần Mặc đang nhắm mắt lại, lại cảm nhận được hai ánh mắt nóng bỏng, anh chậm rãi mở hai mắt ra.
break
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc