“Anh Mặc, bình tĩnh, nếu không chúng ta đi theo động nhỏ kia ra ngoài! Bây giờ xung đột chính diện, không tốt cho bệnh của ông cụ.” Lục Minh Viễn đang khuyên Tần Mặc, nhưng bây giờ Tần Mặc vốn nghe không lọt.
Anh ôm Tô Song Song quay đầu lại đưa mắt nhìn Lục Minh Viễn, trầm giọng nói: “Nếu cậu không đánh, tôi đánh.”
“Em đánh đánh đánh!” Lục Minh Viễn bị dáng vẻ Tần Mặc dọa sợ đến giật mình một cái, nói giỡn, bây giờ anh ấy đang nổi nóng, cú điện thoại vừa nãy gọi qua, đoán chừng anh em của bọn họ đều có thể sống mái với nhau, vẫn không thể gọi ai tới!
Vốn ông cụ Tần và Tần Mặc có ngăn cách, một chuyện không đáng nhắc tới như vậy, đoán chừng ông cụ Tần sẽ trực tiếp trở lại bệnh viện.
Nhưng không đợi đến khi anh lấy điện thoại ra, bên ngoài đã vang lên một trận ồn ào náo động. Trong lòng Lục Minh Viễn hơi hồi hộp, biết không còn kịp rồi, vội vàng gửi một tin nhắn cho quản lý chuyện này, để cho anh ta nhanh chóng dẫn người tới.
Tần Mặc giống như không cảm giác được ngoài cửa dần dần tụ tập hộ vệ, ôm Tô Song Song đi ra ngoài, mới đi đến cửa cầu thang, liền bị hộ vệ chạy đến vây quanh.
Tần Mặc chợt trừng hai mắt, gầm lên một tiếng: “Cút!”
Dáng vẻ Tần Mặc lúc này cực kỳ hung ác, giống như tu la bò lên từ địa ngục, chỉ để cho người ta nhìn thôi đều cảm thấy kinh hãi, kết hợp với một tiếng quát khẽ này của anh, ngay cả Lục Minh Viễn đứng bên cạnh anh cũng run rẩy. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Hộ vệ trong nhà cũ họ Tần không một ai không biết Tần Mặc, thấy dáng vẻ này của anh, cũng biết anh nổi giận, anh dù sao cũng là cháu trai ruột của ông cụ Tần, cho dù đang náo loạn, huyết mạch của hai người còn ở đó, bọn họ cũng không dám bất kính.
Những người hộ vệ này theo Tần Mặc từng bước từng bước một lui về phía sau, Cô Tô Na đứng ở sảnh chính vừa thấy, xoay người chạy đi tìm ông cụ Tần dang ở trong phòng y tế điều trị.
Thật ra thì lúc này ông cụ Tần đã biết được tin tức, đang gấp rút đuổi tới đây, vừa đúng lúc đụng phải Cô Tô Na, ông vừa thấy Cô Tô Na nước mắt lưng tròng, kéo cô nóng nảy hỏi một câu: “Thế nào?”
“Anh tới, ôm chị dâu, không biết anh làm gì chị dâu ngất đi!” Cô Tô Na đổi trắng thay đen, vừa nói như thế, trong lòng ông cụ Tần cuống lên, thân thể lắc lư, khó khăn lắm mới giữ vững được thân thể, vội vàng chạy tới sảnh chính.
Vừa đến sảnh chính, ông cụ Tần thấy tình thế này, tức giận đến quả thật thất khiếu * bốc khói, ông cầm gậy trong tay dùng sức đánh vào khay trà bên cạnh, ở trong phòng yên tĩnh phát ra tiếng thủy tinh vỡ to lớn, trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt mọi người.
(*) Thất khiếu: hai lỗ mắt, hai lỗ mũi, hai lỗ tai, miệng. Thất khiếu bốc khói chỉ tức giận tới cực điểm.
Ông cụ Tần nổi giận gầm lên một tiếng, “Mày đứa con bất hiếu, còn không mau để Song Song xuống!”
“Buông cô ấy xuống? Ông dựa vào cái gì?” Quan hệ giữa Tần Mặc và ông cụ Tần coi như hòa hoãn một chút, nhưng khi anh vào nhìn thấy Tô Song Song biến thành dáng vẻ quỷ như thế nào, bây giờ anh có thể nhịn tức giận, không nổ tung nơi này, đã coi như tính tình thay đổi tốt hơn.
“Tần Mặc, mày thằng khốn!” Ông cụ Tần còn tưởng rằng Tô Song Song do Tần Mặc đánh ngất xỉu, ông vội vã nhìn lướt qua, thấy vẻ mặt Tô Song Song vô cùng khổ sở, tức giận đến hoa mắt một trận.
“Thức thời thì ông để cho tôi đi ra ngoài, nếu không hôm nay chính là tôi có phá hủy nơi này cũng phải mang cô ấy đi!” Tần Mặc giận thật, một chút cũng không cho ông cụ Tần thể diện.
Ông cụ Tần tự nhiên biết Tần Mặc có thực lực này, ông cắn răng, giọng nói lại thêm một phần, giống như cạn kiệt gào lên một câu, “Mày thằng khốn kiếp này, mày không thể cùng một chỗ với con bé!”
“Tại sao? Chúng tôi là anh em họ? Ông cho rằng tôi ngu sao? Ông có thể lừa dối cô ấy, có thể lừa dối tôi? Có cần bây giờ tôi mang theo cô ấy đi làm giám định không?” die nd da nl e q uu ydo n
Tần Mặc thật sự tức giận, một hơi nói nhiều lời châm chọc khiêu khích như thế.
Ông cụ Tần không ngờ Tần Mặc vốn từ đầu tới đuôi không tin lời của ông, lời nói dối bị vạch trần, sắc mặt ông trắng bệch, hết sức khó coi.
“Dù sao hai đứa không thể ở cùng nhau, về sau nhất định sẽ hối hận!” Ông cụ Tần chính là cắn những lời này, nhưng tại sao không thể nhả ra.
“Không vì cái gì cả? Cho dù vô cùng không có khả năng, tôi đều sẽ không buông tay!” Tần Mặc một lần nữa biểu đạt quyết tâm của mình, ôm Tô Song Song ở trong ngực anh chặt thêm một phần, thái độ rất cứng rắn.
Ông cụ Tần tức giận không biết nên nói gì mới tốt, Cô Tô Na vội vàng tiến lên đỡ ông cụ Tần, nhìn Tần Mặc khóc nói: “Anh, anh cũng đừng tức giận ông nội! Ông nội làm như vậy nhất định vì tốt cho anh chị!”
“Ở đây nào có chỗ cho cô nói chuyện!” Bây giờ Tần Mặc đã bị đụng chỗ hiểm, cũng không phân là ai, chỉ cần chọc tới anh, chính là thần long vẫy đuôi một trận, một chút đều không cố kỵ rồi.
Ông cụ Tần vừa nghe Tần Mặc ngay cả Cô Tô Na cũng mắng, chỉ tay vào Tần Mặc, tức đến run rẩy cả người, “Nếu mày dám làm hôn lễ với con bé, nếu mày không ly hôn với con bé tao chết cho mày xem!”
“!” Ở trong mắt Lục Minh Viễn, mặc dù ông cụ Tần ngang ngược cố chấp, nhưng hai năm qua đã thay đổi rất nhiều, cho tới bây giờ ông cụ đều không có chuyện không có lý trí như vậy, anh cứ luôn cảm thấy sự tình có điểm kỳ quái.
“Anh Mặc, nếu không chúng ta bình tĩnh lại hỏi ông cụ một chút xem rốt cuộc là tại sao…” Lục Minh Viễn còn chưa nói hết, Tần Mặc liền quay đầu lại hung ác nhìn.
Chỉ một cái nhìn khiến Lục Minh Viễn im lặng trong nháy mắt, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, anh chưa từng nghĩ tới có một ngày Tần Mặc sẽ dùng ánh mắt như vậy nhìn mình.
“Lục Minh Viễn, bây giờ cậu cũng tới ngăn cản tôi dẫn cô ấy đi?” Khi Tần Mặc nói lời này, ánh mắt khẽ ửng đỏ, giống như một con rồng lớn khát máu.Lục Minh Viễn lập tức lắc đầu một cái, nếu đối mặt với Tần mặc mất đi lý trí, anh cũng không dám kích thích anh ấy, đó nhất định chính là đi tìm chết.
Lúc này Tần Mặc mới quay đầu về phía trước nhìn những hộ vệ vẫn vây quanh anh, chậm rãi quét nhìn bốn phía, lạnh lùng nói: “Các người cũng muốn ngăn cản tôi?”
[email protected]Những người hộ vệ này trong nháy mắt hốt hoảng quay đầu nhìn người bên cạnh mình, bọn họ biết rõ thân thủ của Tần Mặc, bình thường khi không tập trung, bốn người bọn họ cũng không giữ chặt nổi, bây giờ nhìn dáng vẻ muốn nổi đóa, còn không biết sẽ ra tay độc ác như thế nào.
Ông cụ Tần thấy dáng vẻ này của Tần Mặc, cũng không dám mạnh bạo, không định vào lúc này nhất định phải tự giết lẫn nhau, nhưng trơ mắt nhìn Tần Mặc mang Tô Song Song đi, nếu ông còn định ngăn cản, vậy tuyệt đối chính là không thể nào.
Ông cụ Tần đột nhiên thở dài nặng nề, nhìn về phía Tần Mặc, trong mắt đỏ bừng, chỉ có điều ông cụ Tần bởi vì đau lòng khổ sở mà đỏ tròng mắt.
Ông ngửa đầu nhìn Tần Mặc từng bước từng bước một đi xuống, run rẩy làm bộ đáng thương nói: “Mặc nhi à! Ông nội đây thật sự vì tốt cho cháu, cháu và Song Song ở chung một chỗ, tương lai sẽ hại con bé!”
Lúc này Tần Mặc đã đi xuống rồi, anh nhìn về phía ông cụ Tần, không có vẻ mặt đặc biệt gì, bình tĩnh nói: “Cả đời này mặc dù tôi phải xuống địa ngục, tôi vẫn sẽ không buông tay cô ấy.”
Cho dù vào địa ngục, anh cũng phải đánh hạ một mảnh thái bình thịnh thế vì Tô Song Song, để cho cô sống không buồn không lo.
Tần Mặc cúi đầu nhìn Tô Song Song ở trong lòng anh, nét mặt vẫn khổ sở rối rắm, trong mắt lóe lên vẻ ác liệt.
Trước kia chính là bởi vì tính khí anh quá tốt, cho nên mới khiến Tô Song Song năm lần bảy lượt rơi vào nguy hiểm, lần này anh thật sự không dám tưởng tượng nếu như anh tới chậm một chút, Tô Song Song sẽ biến thành dáng vẻ gì.
“Này ông cụ, cũng không trách Tần Mặc tức giận, nhị manh hóa ở chỗ ông bị người ta đút thuốc gây ảo giác!” Lục Minh Viễn thấy Tần Mặc và ông cụ Tần vẫn cứ giằng co không xong, giật mình vội vàng rửa sạch cho Tần Mặc.
Ông cụ Tần không ngờ Tô Song Song biến thành như vậy là bởi vì thuốc gây ảo giác, ông nhất thời chưa kịp phản ứng, lúc này Tần Mặc đã ôm Tô Song Song đi ra ngoài. di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Khi Tần Mặc đi tới bên người ông cụ Tần, anh nghe được, lạnh lùng nói một câu: “Bốn ngày sau hôn lễ tiến hành như bình thường, ông muốn tới, cứ tới, không tới, cũng không sao.”
Tần Mặc nói xong, bước nhanh ra ngoài, ông cụ Tần nhanh chóng quay đầu liếc nhìn Tần Mặc và Tô Song Song, thấy dáng vẻ này của Tô Song Song là do mình sơ sót, ông cũng không có lập trường lưu cô lại nữa.
Lục Minh Viễn bước nhanh đuổi theo, đi tới bên cạnh ông cụ Tần cười ha ha, an ủi: “Ông cụ, ông vẫn chưa yên tâm Tần Mặc, chỉ cần bọn họ không phải người thân, không có vấn đề nào Tần Mặc không giải quyết được, bọn họ khẳng định không sai được!”
“Mấy đứa không hiểu! Mấy đứa không hiểu được!” Ông cụ Tần thấy mình không cách nào ngăn cản, tự lẩm bẩm, vẻ mặt khổ sở.
Lục Minh Viễn liếc nhìn ông cụ một cái, tháy ông vẫn quyết giữ ý mình, cũng không biết nên nói gì tiếp, mắt thấy Tần Mặc sẽ đi ra ngoài rồi, dáng vẻ Tần Mặc bây giờ, anh không yên lòng, vội vàng đi theo ra ngoài.
Lúc Lục Minh Viễn gần đi, anh nháy mắt cho Cô Tô Na: “Cô chăm sóc tốt cho ông cụ!”
Chân trước bọn họ vừa rời đi, ông cụ Tần liền nghiêng người một cái, trực tiếp ngã xuống đất, Cô Tô Na vẫn nhìn theo bóng lưng Tần Mạc, khi chú ý tới thì ông cụ Tần đã ngã xuống đất, trong nhà loạn thành một đoàn, cô kêu một tiếng: “Ông nội!”
Tần Mặc mới ra khỏi nhà cũ họ Tần, đang định ôm Tô Song Song lên xe, đột nhiên một chiếc xe nhanh chóng chạy tới, dừng ở trước mặt bọn họ, Tần Mặc vừa thấy người trong xe, trong nháy mắt lui về sau hai bước.
Tần Dật Hiên mở cửa xe, liếc mắt liền nhìn thấy Tô Song Song ở trong ngực Tần Mặc, thấy nét mặt của cô vô cùng khổ sở, thần trí không rõ, trong nháy mắt nổi giận: “Tần Mặc, đây là thế nào!”
Lục Minh Viễn đi theo Tần Mặc ra ngoài vừa thấy Tần Dật Hiên lại tới, tỏ vẻ nhức đầu, anh vội vàng đi nhanh đến giữa bọn họ, ngăn cản Tần Dật Hiên.
“Anh Mặc, trước mang nhị manh hóa đi bệnh viện!” Lời này Lục Minh Viễn nói cho Tần Mặc nghe, thật ra thì cũng đang nói cho Tần Dật Hiên nghe, quả thật Tần Dật Hiên vừa nghe phải đi bệnh viện, cũng không ngăn cản nữa.
Tần Mặc trực tiếp ôm Tô Song Song lên xe, Lục Minh Viễn đưa mắt nhìn Tần Dật Hiên, cũng theo lên xe rồi, xe này vẫn phải do anh chạy, nếu không anh thật sự sợ với tình trạng này của Tần Mặc sẽ xảy ra chuyện gì.
Tần Dật Hiên sợ làm trễ nải thời gian, cắn răng nhịn xuống, cũng vội vàng lái xe chạy theo phía sau bọn họ, Lục Minh Viễn mang theo Tần Mặc và Tô Song Song đến bệnh viện dưới tên Tần Mặc.
Đi vào, anh vốn định ngăn cản Tần Dật Hiên, nhưng thấy Tần Dật Hiên vẫn rơi vào trạng thái giận dữ, nghĩ thầm vẫn đừng nên đụng vào quả bom này thì hơn, tránh cho lại xảy ra chuyện gì, làm trễ nải điều trị cho Tô Song Song.
Vào bệnh viện, bác sỹ kiểm tra một phen, nói không có chuyện gì lớn, chỉ có điều thuốc gây ảo giác này nhất định có tổn thương cho thân thể, để Tô Song Song nằm viện quan sát hai ngày, nếu như không có tác dụng phụ gì khác, đợi đến khi thuốc mất tác dụng rồi sẽ không có chuyện gì.
Tần Dật Hiên vẫn đi theo phía sau bọn họ nghe được ba chữ gây ảo giác, thiếu chút nữa nổi đóa, nhưng e ngại Tô Song Song ở bên cạnh, chỉ có thể nhịn xuống.
Đợi đến khi sắp xếp xong cho Tô Song Song, Tần Dật Hiên đứng ở bên cạnh túm lấy cổ áo Tần Mặc định kéo anh ra ngoài.
Lúc này Tần Mặc sao có thể rời khỏi Tô Song Song, anh nhanh chóng trở tay gạt Tần Dật Hiên ra, lại cố chấp ngồi bên cạnh nắm lấy tay Tô Song Song, chờ cô tỉnh lại.
Tần Dật Hiên không ngờ thân thủ của Tần Mặc tốt như vậy, anh đứng thẳng người, một phát túm lấy bả vai Tần Mặc, sợ quấy rầy đến Tô Song Song, nhẹ giọng nói: “Đi ra ngoài! Đừng để tôi ra tay ở đây!”