Tô Song Song vừa nghe thấy giọng nói của Cố Trọng cũng sốt ruột theo, đảo ánh mắt một vòng ánh mắt, lại nói khẳng định một lần nữa: "Ngày hôm qua đi gấp, cũng chưa có quét xem..."
Nói đến từ cuối cùng Tô Song Song càng lúc càng chột dạ, giọng nói cũng nhỏ dần…
Đầu điện thoại bên kia, một khắc kia Cố Trọng rõ ràng cố ghìm mình xuống, lát sau mới mở miệng nói tiếp, giọng nói khàn khàn trầm thấp, vẻ đầy bất đắc dĩ nói: die,n;da.nlze "Em trước đến đây đi, tới đây rồi chúng ta tiếp tục bàn bạc nhé."
Tô Song Song vừa nghe thấy vậy, nhanh chóng gật đầu một, lại ý thức được đối phương không nhìn thấy được, lại vội vàng gật đầu một, nói: "Em sẽ lập tức đến ngay."
Đợi đến Tô Song Song đến bên ngoài phòng làm việc của Cố Trọng, vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy Cố Trọng vô lực ngồi ở trên ghế. Nhìn thấy cô, anh chỉ gật đầu một, tựa như ngay cả chào hỏi cũng không còn sức lực nữa
Đồng Nhược đứng ở bên cạnh, nôn nóng xoay quanh không ngừng đi qua đi lại, Ôn Tiểu Khê đứng nghiêm ở một bên, nhìn thấy Tô Song Song, trong mắt lộ ra vẻ phẫn hận, hừ lên một tiếng, ngay cả một lời cũng lười không muốn nói với Tô Song Song.
"Anh Cố Trọng, bao giờ thì hết hạn? Nếu không hiện tại em sẽ lập tức vẽ lại, trong óc em cũng vẫn nhớ..."
Tô Song Song còn chưa nói hết, Ôn Tiểu Khê liền chợt tiến lên mấy bước, duỗi ngón tay ra, đâm vào trán Tô Song Song, khí thế hung hăng nói: "Tô Song Song, vốn dĩ là ngày mai sẽ là ngày hết hạn rồi, anh Cố Trọng đã đẩy lui lại phía sau một ngày, chẳng lẽ hôm nay còn đẩy được về sau nữa?"
Nói đến đây, ánh mắt Ôn Tiểu Khê khẽ phiếm hồng, cắn răng nói: "Cô có biết rằng cơ hội này đến không hề dễ dàng chút nào không? Chẳng lẽ cô chính là ôn thần chuyển thế, tới đây làm khắc tinh với chúng tôi hay sao?"
Tô Song Song vừa nghĩ tới lần sai lầm này của mình rất có thể dẫn đến làm tiêu tan cơ hội này, cũng không biết phản bác thế nào. Cô cúi đầu, hai tay níu chặt lấy quần áo của mình.
"Được rồi, chuyện đã như vậy, Tiểu Khê, em trách cứ Song Song cũng không làm nên chuyện gì, lại nói Song Song là người bên ngoài đã tới giúp tôi, cô ấy phải tăng giờ làm việc vô cùng khổ cực, là do ngày hôm qua tôi đã quá sơ sót, quên không nhắc nhở Song Song phòng bị."
Giọng nói của Cố Trọng nghe rất cô đơn. Trong lòng Tô Song Song lại càng thêm áy náy. Lúc trước cô đã từng nghe Cố Trọng nói rằng, bộ tranh manga này là bản thiết kế quan trọng nhất trong năm tới của công ty Đằng Đằng, nhất định là phải được đưa phát hành rộng khắp.
Cơ hội này có biết bao nhiêu công ty làm manga chen chúc đến bể đầu để có được. Đến hôm nay lại bị cô sơ ý làm cho nát vụn ra như thế, Tô Song Song cắn răng một vừa ngẩng đầu lên, cứng cổ nói.
"Anh Cố Trọng, @MeBau*diendan@leequyddonn@ chuyện này nhất định là do một công ty manga nào đó quấy rối, nếu không bản thảo sẽ không vô duyên vô cớ bị xé nát ra như thế. Chúng ta cũng nên báo cảnh sát! Em sẽ đi đến để giải thích, sẽ nhận hết thảy trách nhiệm này!"
"Giao cho cô? Tô Song Song cô là cái thứ gì? A! Đúng rồi, phía sau cô đã có nơi chống đỡ mạnh mẽ như vậy, có nhà họ Tần làm chỗ dựa, bất quá Tô Song Song cô có chuyện gì xảy ra, thì sẽ đi tìm Kim chủ của cô, thật cũng quá uất ức!"
Lời nói này của Ôn Tiểu Khê đã tỏ ra quá càn rỡ rồi, lời nói kia quả thực đã sỉ nhục đến nhân cách của Tô Song Song, dù thế nào cô cũng sẽ không thể dễ dàng tha thứ như vậy được. Tô Song Song hướng ánh mắt nhìn về phía Ôn Tiểu Khê, trong ánh mắt nhi của cô không chịu lùi bước nửa phần.
"Ít nhất tôi còn có "Kim chủ" để có thể tìm, còn cô thì không có gì cả. Lại nói, Ôn Tiểu Khê, nếu như cô nói Kim chủ là ông xã của tôi, là anh trai của tôi, vậy thì chẳng lẽ về sau cô cũng sẽ gọi anh trai của cô, ông xã của cô là Kim chủ hay sao?"
"Cô!" Ôn Tiểu Khê nhìn Tô Song Song, bình thường cô cũng vẫn luôn nhẫn nhịn, không nóng không lạnh, cho dù nói cô ta có nói đôi câu thì Tô Song Song cũng không hề lên tiến. Ôn Tiểu Khê thực không nghĩ tới Tô Song Song lại trở nên mạnh mẽ, kiên cường như vậy, nhất thời bị lờ nói kia chận ngang họng, cũng không biết phải ứng đối, nên nói lời gì cho phải.
"Đủ rồi! Bây giờ không phải là thời điểm gây gổ, bất quá Song Song à, chuyện này tốt nhất vẫn đừng nên báo cảnh sát, nếu không sẽ lại bị khác công ty manga khác lợi dụng, bịa đặt tin vịt nói chúng ta không giao ra được bản thảo, lại còn tìm lý do."
Ôn Tiểu Khê cùng Đồng Nhược nghe thấy lời nói này của Cố Trọng cũng kinh ngạc, liền quay đầu lại nhìn Cố Trọng một, chỉ là cả hai người, không một ai có thể nói ra được câu gì.
Trước nay Tô Song Song đều là làm tự do, không biết rõ giữa các công ty manga với nhau có tình trạng anh ngu ngốc tôi lừa gạt, như vậy. Mặc dù cảm thấy có chút không ổn, nhưng cô cũng không nói thêm gì nữa.
"Tại sao lại có thể không báo cảnh sát chứ?" Đang lúc không khí lâm vào cục diện bế tắc thì đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến giọng nói của Tần Dật Hiên.
Trong nháy mắt, mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn sang, liền nhìn thấy Tần Dật Hiên tay cầm điện thoại di động đi vào. Chắc chắn anh đã báo cho cảnh sát rồi. Cố Trọng nhìn điện thoại trong tay Tần Dật Hiên, sắc mặt thoáng cái đã biến thành trắng bệch, nhưng lại không nói năng gì.
Tô Song Song ngược lại khẩn trương: "Anh à, anh Cố Trọng nói tốt nhất đừng báo cảnh sát, tại sao anh..."
"Đã xảy ra chuyện như thế này, nếu như không báo cảnh sát, thì chẳng phải là em sẽ phải chịu tiếng xấu cho người khác à?" Hết thảy mọi việc Tần Dật Hiên đều xuất phát từ góc độ của Tô Song Song mà hành động. Anh biết tính tình của Tô Song Song vốn thiện lương, nếu như không tìm được hung thủ, thì đoán chừng toàn bộ mọi chuyện sẽ đổ lên người cô.
Chuyện này đối với Tần Dật Hiên mà nói không phải là chuyện gì lớn lao, Những chuyện thế này anh chỉ cần gọi một cú điện thoại là giải quyết ổn thỏa. Nhưng mà anh biết, nếu như anh giúp Tô Song Song, thì trong lòng Tô Song Song nhất định sẽ không được thoải mái. Rốt cuộc cô sẽ cho là bản thân mình không thể tự làm được chuyện gì cho hoàn chỉnh, gặp phải phiền phức rắc rối chỉ biết tìm anh trai chùi đít giúp mình.
Mà kết quả như vậy không phải là điều mà Tần Dật Hiên muốn. Cái mà anh muốn chính là để cho cô gái Tô Song Song không có tim không có phổi kia, mỗi ngày đều có thể sẽ được sống thật vui vẻ.
"Nếu như vậy thì chúng ta sẽ chờ cảnh sát đến đây đi!" Đến lúc này Đồng Nhược coi như là người có thể điều chỉnh lại được bầu không khí giữa mọi người. Anh ta vừa mở miệng, trong nháy mắt xung quanh cũng đều trầm mặc lại.
Trong lòng Tô Song Song vẫn cảm thấy áy náy, cô vẫn cúi đầu, mấy đầu ngón tay vặn xoắn lấy nhau. Tần Dật Hiên đứng ở bên cạnh, vỗ nhè nhẹ lên bả vai của cô, ý bảo cô không có chuyện gì.
Đột nhiên điện thoại của Tô Song Song rung lên. Tô Song Song giật mình một, lúc cô lấy điện thoại ra thiếu chút nữa làm rơi luôn điện thoại di động, cũng may Tần Dật Hiên kịp thời ra tay, đỡ được chiếc điện thoại di động của cô.
Chẳng qua khi Tần Dật Hiên nhìn thấy cuộc điện thoại gọi tới là "Tiểu Cầm Thú thân yêu" thì thiếu chút nữa đã không kiềm chế nổi mà cắt đứt cuộc gọi đến.
Tô Song Song vừa nhìn thấy là cuộc gọi của Tần Mặc, vội vàng nhận cuộc gọi, vừa nghe thấy giọng nói trầm ổn của Tần Mặc, suýt nữa Tô Song Song không khống chế được mà khóc òa lên.
"Song Song, phải trễ một lát nữa anh mới trở về được. Em làm sao vậy, đã về nhà chưa?" Trong giọng nói của Tần Mặc cũng lộ ra sự mệt mỏi, vừa nghe thấy là có thể biết ngay là tối ngày hôm qua nhất định anh đã không ngủ.
Tô Song Song nhìn chung quanh, rất muốn khóc lóc kể lể cùng Tần Mặc, nhưng sau cô nghĩ lại, Tần Mặc đang bận rộn đại sự như vậy, cô không thể giúp một tay thì cũng thôi đi, còn gây thêm phiền hà cho anh, thật sự là quá không nên.
"Ở bên này em không có việc gì, tối ngày hôm qua em đi về nhà rồi, sáng sớm hôm nay lại đến phòng làm việc xử lý nốt mấy việc cuối cùng. A Mặc anh đang bận rộn, vừa vặn bên em cũng còn chuyện còn chưa xử lý xong..."
"Ừ, được rồi!" Ở bên kia rõ ràng Tần Mặc cũng đang rất sốt ruột, anh vội vã nói một câu được rồi, tiếp đó liền cúp điện thoại. Tô Song Song vội vàng gọi với theo anh: "A Mặc, chờ một chút!"
"Sao vậy?"
"Tự anh phải chú ý nghỉ ngơi cho tốt nhé!" Tô Song Song không quen nói câu quan tâm, trong nháy mắt trái tim liền rộn lên đập mạnh thình thịch thình thịch không ngừng, "Chờ anh trở lại!"
Nói xong một câu cuối cùng, Tô Song Song cũng không quan tâm xem Tần Mặc còn nói thêm lời nào nữa hay không, nói câu xin lỗi rồi nhanh chóng cúp luôn điện thoại. Cúp điện thoại sau, gương mặt cô thoáng phiếm hồng, nhịp đập trái tim vẫn như cũ, vừa nhanh vừa dồn dập mạnh mẽ.
Ôn Tiểu Khê nhìn bộ dáng kia của Tô Song Song, không chịu nổi hai tay chống nạnh, hừ lạnh một tiếng: "Nhìn bộ dạng của cô có vẻ rất thú vị!"
Tần Dật Hiên thấy vẻ mặt ngọt ngào của Tô Song Song không che dấu được, trong lòng đang khó chịu lắm rồi, nghe được có người nói Tô Song Song như vậy, làm sao có thể dễ dàng tha thứ được, trực tiếp trợn mắt nhìn Ôn Tiểu Khê một đầy vẻ âm độc.
Ôn Tiểu Khê lập tức cảm thấy cả người run lên, giống như là bị con rắn độc nhìn chăm chú vào mình vậy, quay đầu nhìn sang Tần Dật Hiên một. Mặc dù trong mắt lộ ra khinh thường, nhưng mà cũng không dám tiếp tục chê cười nữa, lập tức an tĩnh rất nhiều.
Mọi người vừa trầm lặng yên tính một lát, thì cảnh sát đã tới. Bước đầu tiên chính là điều tra màn hình giám sát ở ngay gần bên cửa. Mọi người liền đi theo đến đồn công an gần đó.
Cố Trọng và Tô Song Song cùng với mấy người bọn họ vây lại ở phía sau chiếc máy vi tính, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình. Nhìn hồi lâu, Cố Trọng cũng không nhìn thấy có một đồng nghiệp hay người quen biết nào, cũng không hề nhìn thấy có người khả nghi đến gần cửa phòng làm việc.
Đang lúc tất cả mọi người chuẩn bị buông xuôi, đột nhiên Đồng Nhược kêu lên một tiếng, ngay sau đó anh bưng kín lấy miệng của mình. Ôn Tiểu Khê đứng ở bên cạnh, liếc mắt một, trong nháy mắt liền nhíu mày.
Không đợi người khác mở miệng, Ôn Tiểu Khê lời ít mà ý nhiều, nói: "Ngày hôm qua, tôi có đến phòng làm việc một chuyến, nhưng mà tôia không có chìa khóa, nên không đi vào được. Vì thế lúc nãy tôi mới không nói!"
Cô ta vừa nói như thế, tầm mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào trên người Ôn Tiểu Khê, nhất là Tần Dật Hiên, trong ánh mắt nhìn của anh tràn đầy sự hoài nghi.
Ôn Tiểu Khê nhất thời tức giận, hét lên: "Thế này có nghĩa là mọi người đang hoài nghi tôi phải không? Mặc dù tôi ghét Tô Song Song, nhưng mà làm sao tôi có thể làm ra cái chuyện phá hủy mơ ước việc của anh Cố Trọng được chứ? Hơn nữa là tôi cũng không đi vào trong phòng làm việc!"
"Chẳng qua là đúng dịp thôi, Tiểu Khê sẽ không làm chuyện như vậy." Vẫn giữ sắc mặt không tốt, luôn giữ vững sự trầm mặc, cuối cùng Cố Trọng mới mở miệng nói, giọng điệu của anh rất cô đơn, rõ ràng tâm tình đang rất tệ.
Tô Song Song cũng nghi hoặc nhìn Ôn Tiểu Khê. Theo lý thuyết Ôn Tiểu Khê tuyệt đối có động cơ hãm hại đối với cô, nhưng mà cô cũng không thể khẳng định chính xác Ôn Tiểu Khê có thể vì sự ghen tỵ này, mà sẽ phá hủy tiền đồ của người mình thương nhất hay không.
"Tôi xem chính là cô, khắp nơi cô đều nhằm vào Song Song, mới vừa rồi cô vẫn còn xung đột với Tô Song Song." Tần Dật Hiên từ đầu tới đuôi nhìn Ôn Tiểu Khê lập tức cảm thấy không vừa mắt, lúc này lại có chứng cớ, đương nhiên anh đã liệt cô vào hàng ngũ người đáng nghi ngờ số một.
"Mọi người cũng yên lặng một chút đi, vẫn còn có cảnh sát chúng tôi ở đây đó!" Đồng chí cảnh sát đang hỗ trợ ở bên cạnh rốt cục không nhịn được nữa bèn lên tiếng, nói xong, anh quay đầu lại nhìn Ôn Tiểu Khê.
Người cảnh sát đồng nghiệp liền lên tiếng hỏi: "Nếu cô đã không có chìa khóa, tại sao lại còn đứng ở cửa rất lâu như vậy rồi mới đi? Ước chừng phải đến mấy phút!"
Camera gắn ở trên đầu cửa phòng làm việc nên chỉ có thể soi được một nửa cánh cửa phòng làm việc. Mà tiếp đó Ôn Tiểu Khê liền biến mất ở phía bên trong phạm vi quét hình ảnh của camera, cho nên không biết rốt cuộc cô ta tiến vào hay là vẫn đứng không nhúc nhích ở cửa phòng làm việc.
Nhưng mà người bình thường tại sao dưới tình huống như vậy lại cứ đứng ở cửa phòng làm việc lâu đến như vậy mà không có hành động gì, về lý mà nói như vậy là không thích hợp!
Ôn Tiểu Khê phát giác cảnh sát cũng bắt đầu hoài nghi mình, cho nên cô lại càng tức giận hơn. Chỉ là, vì ngại đối phương là cảnh sát, hơn nữa giọng điệu của người cảnh sát kia cũng rất lễ phép, nên đành cố nén.
Tần Dật Hiên cũng không nuông chiều Ôn Tiểu Khê như vậy, dứt khoát tiếp tục mở miệng, nói tiếp luôn nửa câu phía sau mà người cảnh sát kia đã không nói ra, hỏi Ôn Tiểu Khê: "Năm phút đồng hồ đủ để cho cô mở cửa đi vào, lấy bản thảo xé nát ra, sau đó đi ra ngoài!"
"Không đúng! Khi đó tôi chỉ đứng ở cửa để gọi điện thoại!" Ôn Tiểu Khê nói xong liền lấy điện thoại di động của mình ra, đưa cho người cảnh sát điều tra đang ghi chép thông tin kiểm tra.
Đồng chí cảnh sát vừa nhìn vào, quả thật thời gian trên điện thoại di động phù hợp với thời gian ở trong băng hình camera.
"Cô gọi điện thoại thì không thể đi vào trong phòng làm việc để hủy hoại bản thảo kia hay sao? Nói không chừng, đây chính là lý do mà cô đã tự chuẩn bị cho mình từ trướ. Nếu không tại sao cô không rời đi chỗ khác mà gọi điện thoại, mà lại đứng ở cửa phòng làm việc mà gọi điện thoại chứ?"
"Đủ rồi!" Mọi người cũng không nghĩ tới Cố Trọng vẫn luôn trầm mặc, đột nhiên liền mở miệng khẽ quát lên một tiếng như vậy. Anh nhìn về phía đồng chí cảnh sát, khẽ khom lưng nói xin lỗi: "Chuyện này dù sao không là chuyện gì quá lớn, chúng ta dự định sẽ giải quyết riêng, rất xin lỗi các đồng chí cảnh sát."
Đồng chí cảnh sát nhìn bọn họ một chút, đây quả thực là mâu thuẫn các nhân giữa mấy người nhân viên bọn họ với nhau, cũng không có liên quan dính dáng gì đến thiệt hại lợi ích công cộng. Nếu như bọn họ tính toán giải quyết riêng với nhau, cảnh sát cũng không tiện tham gia, nên anh liền gật đầu.
Ôn Tiểu Khê vừa thấy thái độ này của Cố Trọng, biết là anh đã cho rằng chuyện này do cô làm rồi, nhất thời cặp mắt đỏ lên, muốn mở miệng phản đối, để cho cảnh sát tham gia, nhưng rốt cuộc cô lại không muốn làm cho Cố Trọng phiền lòng, cho nên vẫn cứng rắn không mở miệng nói ra.