Cái nhìn này xem ra lại càng chọc giận Tần Mặc thêm. Tần Mặc thấy Tô Song Song vẫn đứng ở bên cạnh Tần Dật Hiên như cũ, không thể kiên nhẫn nổi nữa, liền hỏi cô một câu: "Em tin tưởng vào anh ta chứ nhất định không tin vào anh sao?"
Tô Song Song đang nổi nóng, bị Tần Mặc hỏi một câu như vậy, liền cứng cổ hừ một câu: "Anh đã làm gì để cho em tin tưởng vào anh chứ?"
"Tô Song Song!" Tần Mặc cố đèn nén giọng của mình lại, gọi cô một tiếng. diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Trong cặp mắt hoa đào kia tưởng chừng như sắp phun ra lửa. Tần Mặc mãnh liệt ngẩng đầu lên, hung tợn trừng mắt nhìn Tần Dật Hiên một cái, sau đó cúi đầu thật sâu nhìn Tô Song Song một cái, cắn răng nói: "Cùng anh trở về nhà!"
"Không đi!" Tô Song Song vốn vẫn còn tưởng rằng, có thể Tần Mặc sẽ lại nói ra một câu gì đó. Nhưng cô không nghĩ tới anh lại chỉ nói một câu như vậy, nhất thời lại chọc tức cô quá mức. Tô Song Song dứt khoát không chịu quay về nhà với Tần Mặc!
Đến lúc này thì Tần Mặc cũng không nói thêm một câu nào nữa, anh dứt khoát xoay người lại rồi đi ra ngoài, cũng không liếc nhìn Tô Song Song lấy một cái. Tô Song Song đứng tại chỗ đó, nhìn theo bóng lưng của Tần Mặc, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn nhất thời ánh mắt liền đỏ lên.
Tần Dật Hiên vốn dĩ đang còn rất đắc ý, cứ việc đứng ở chỗ này xem Tần Mặc náo nhiệt một hồi. Nhưng vừa nghe Tô Song Song đang hít hít lỗ mũi, anh liền cúi đầu nhìn sang cô, đã thấy cặp mắt của Tô Song Song đỏ hoe, đang quệt cái mũi của mình, nhất thời Tần Dật Hiên liền luống cuống.
Tần Dật Hiên cũng không hề muốn nói đỡ một câu cho Tần Mặc. Nhưng mà anh lại cũng không muốn để cho Tô Song Song khó chịu, nên chỉ có thể cứng rắn phá, phá lệ uốn đầu lưỡi cứng ngắc, thật vất vả mới nói ra được một câu: diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn" Tính cách của Tần Mặc xưa nay vốn dĩ vẫn như thế này, em cũng đừng nên trách anh ấy!"
"Tính cách cái kiểu gì mà rách nát như vậy chứ, tại sao lại không thể sửa đổi đi một chút! Người đâu mà giống như là cây cọc gỗ như vậy chứ, sửa đổi đi một chút thì có thể chết hay sao?" Tô Song Song thật sự cảm thấy rất uất ức. Tính tình của Tần Mặc ngang ngược đến mức vô tình như vậy, thật sự là đã làm người ta bị tổn thương quá mức rồi.
Tần Dật Hiên nghiêm túc suy nghĩ một chút, anh rất hiểu Tần Mặc, nên gật đầu một cái rất trịnh trọng, diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn nói một câu trả lời Tô Song Song: "Sẽ bị chết đấy!"
"..." Tô Song Song nhất thời không biết nên nói lại một câu thế nào cho phải. Cô đành buồn buồn ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh. Tần Dật Hiên thấy Tô Song Song không khóc, liền thở phào nhẹ nhỏ, cũng ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, cách chỗ cô ngồi một chiếc ghế, lẳng lặng giúp đỡ Tô Song Song.
Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút. Tần Dật Hiên liếc mắt nhìn sang bên cạnh, đang định mở miệng hỏi Tô Song Song có muốn đi ăn cơm hay không, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn thì Tô Song Song đột nhiên mở miệng hỏi anh, vẻ buồn buồn: "Anh à, nếu như tính tình của Tần Mặc chính là như thế, vậy thì có phải là em đã thật là quá đáng hay không?"
Những lời nói này của Tô Song Song trong nháy mắt đã làm khó cho Tần Dật Hiên. Nếu như anh nói không phải như vậy, vậy thì nhất định Tô Song Song lại sẽ phải tiếp tục bị khó chịu. Nhưng nếu như anh nói đúng vậy, vậy thì nhất định Tô Song Song sẽ tha thứ cho Tần Mặc rồi. Mà cái kết quả này chính là điều mà anh không muốn nhìn thấy nhất.
Tần Dật Hiên trầm mặc một hồi, trong đầu cũng đang chuyển động nhanh chóng. Đột nhiên hai mắt anh tỏa sáng, nói ra một câu mang vẻ như ý tứ sâu xa: "Chuyện này... cả hai người đều không ai đáng bị trách cả. Cái chính là do tính tình của hai người không quá thích hợp với nhau thôi!"
Một câu nói tính tình không quá thích hợp kia lại càng làm cho Tô Song Song thêm buồn bực. Cô cũng cảm thấy đã tìm ra được một điều, cô có nói với Tần Mặc như thế nào, Tần Mặc cũng không hề hiểu cô.
Mà đối với những việc mà anh đã làm ra kia, Tần Mặc vẫn tự nhận là mình đã làm đúng. Nhưng cô lại không có cách nào để có thể tiếp nhận được những chuyện mà anh đã làm. Cho nên vì vậy hai người vẫn cứ cãi nhau, vẫn không thể hòa hợ được.
Tô Song Song đột nhiên cảm thấy trong người cực kỳ mệt mỏi, cả người liền phờ phạc rã rời,. Theo bản năng, Tô Song Song tự lẩm bẩm nói một mình: "Bây giờ mình sẽ phải làm gì đây?"
Tần Dật Hiên vừa nghe thấy những lời này, trong lòng vui mừng, thiếu chút nữa đã biểu lộ sự hớn hở ra mặt. Anh làm bộ như trầm tư, một lát sau mới trịnh trọng mở miệng đề nghị.
"Tốt nhất là hai người hãy thử tách nhau ra một khoảng thời gian xem sao! Hãy giữ cho mình yên tĩnh một chút, suy nghĩ lại một chút, em nên thỏa hiệp hay là buộc Tần Mặc thỏa hiệp! Hoặc là hai người đều phải nhường nhịn lẫn nhau một chút, nếu như chỉ có một bên chịu nhường nhịn, cuối cùng vẫn sẽ xảy ra chuyện ầm ỹ, mâu thuẫn!"
Lời này xem ra đã nói trúng tâm trạng của Tô Song Son. Hiện tại thực sự cô đang có cảm giác cực kỳ mệt mỏi. Thật ra thì đối với người nhà của Tần Mặc, cô có thể hoàn toàn mặc kệ, không quan tâm cũng được. Nhưng nếu là một con người thật sự, nếu như sống với nhau theo kiểu lạnh lùng băng giá như vậy, vậy thì còn có thể gọi là con người được sao?
Những quan niệm sống hai mươi năm trước đây của Tô Song Song cũng đã sắp bị Tần Mặc làm cho đảo lộn rồi sao! Cô cau mày lâm vào trầm tư, theo bản năng, cô lại tiếp tục lầm bầm lầu bầu nói ra miệng một câu: "Chẳng lẽ không có biện pháp nào khác..."
"Song Song, thật ra thì hiện tại hai người bọn em cứ lẳng lặng mà tách ra như vậy thì cũng tốt vô cùng. Anh sẽ giải thích cho em nghe tính tình của Tần Mặc. Đối với những chuyện mà Tần Mặc đã cho là đúng, thì sẽ không có một người nào có thể thay đổi được anh ấy!"
Lời nói này của Tần Dật Hiên thuộc kiểu nửa nọ nửa kia, lẫn lộn thật giả, dù sao anh cũng cố ý nói làm ra vẻ nghiêm trọng, chính là không muốn để cho Tô Song Song chủ động đi liên hệ với Tần Mặc.
Tô Song Song cắn môi, cọ cọ chiếc điện thoại di động trên đầu gối, chờ trong chốc lát, thấy không có động tĩnh gì, liền tiện tay thu điện thoại di động lại.
Tô Song Song chợt đứng lên, vỗ vỗ vào gò má của mình, vẻ mặt cố gắng làm ra vẻ vui mừng cười nói: "Trước mắt em cũng không muốn nghĩ gì nhiều hơn. Lúc này chăm sóc cho tiểu Na thật tốt mới là chuyện quan trọng nhất, có chuyện gì cứi đợi đến khi em ấy hết bệnh rồi hãy nói!"
Tần Dật Hiên nhìn bóng lưng của Tô Song Song đang cố làm ra vẻ kiên cường, đôi môi của anh lại khẽ nhếch lên, để lộ ra vẻ tươi cười. Xem ra Tô Song Song đã không có ý định chủ động liên lạc với Tần Mặc nữa rồi. Như vậy là anh có thể được sống cùng với Tô Song Song ở chung một chỗ, được nhiều hơn một khoảng thời gian.
Tô Song Song lại chờ trong chốc lát, bác sĩ kiểm tra đã đi ra, nhìn thấy Tô Song Song, gật đầu một cái, nói: "Bệnh nhân hôm nay sẽ không tỉnh lại được. Hai người vẫn nên đi về trước đi. Có chuyện gì thì đã có hộ lý phục vụ, mà Tần thiếu gia mướn để phục vụ cho người bệnh rồi! Hai người không cần phải lo lắng."
Tô Song Song vẫn cảm thấy không quá yên tâm. Cô liếc mắt nhìn vào bên trong, thấy bộ dạng của người hộ lý kia rất chuyên nghiệp. Cô suy nghĩ một chút cảm thấy, nếu như Tần Mặc đã mướn người này, thì nhất định sẽ không có có can đảm dám lười biếng. Cô ở chỗ này cũng không có bất kỳ tác dụng, liền gật đầu.
Một đường trở về Tô Song Song cũng không hề mở miệng nói câu gì, mà chỉ nhìn ngoài cửa sổ xe đến ngẩn người. Tần Dật Hiên thỉnh thoảng lại liếc nhìn sang cô một cái, trong lòng biết cô đang suy nghĩ đến Tần Mặc. Mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng mà trên gương mặt của cô thì vẫn giữ vẻ trên mặt anh tươi cười như cũ, làm ra bộ dạng giống như không nhúc nhích.
Xe chạy đến bên dưới tòa nhà lầu, Tần Dật Hiên đột nhiên dừng xe lại. Tô Song Song liếc mắt nhìn cảnh tượng bốn phía, có chút buồn bực. Kiểu thiết kế này hoàn toàn cũng không phải như ở khu nhà trọ của Tần Dật Hiên. Tô Song Song quay đầu mang theo nghi vấn nhìn Tần Dật Hiên.
Tần Dật Hiên tắt lừa, cúi người xuống tháo chiếc dây an toàn đang thắt ở trên người Tô Song Song ra, đưa tay chỉ vào siêu thị ở đối diện, cười nói: "Hôm nay anh xuống bếp, làm một chút đồ ăn mà em thích ăn!”