Tần Mặc không nói gì, Lục Minh Viễn gật đầu một cái, vươn tay vỗ vỗ lên bả vai Dương Hinh, trịnh trọng nói: "Cô cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho người nào ó ý muốn hại người anh em của tôi. Cả đời này cô ta cũng đừng nghĩ sẽ được gặp lại A Tiêu nữa!"
Dương Hinh vừa nghe thấy thế, cảm xúc suýt nữa hỏng mất lúc này mới hơi được hóa giải đi một chút. Cô tránh ra khỏi ngực của Tô Song Song, gật đầu một cái, lau nước mắt trên mặt của mình.
"Tôi muốn ở lại một mình cùng với anh Bạch Tiêu một lát có được không?" Dương Hinh ngồi ở bên cạnh giường, nhìn Bạch Tiêu vẫn không hề nhúc nhích, cảm xúc vừa mới được khá hơn một chút lúc này lại trở nên sa sút sắp hỏng mất.
Tô Song Song vội vàng lôi kéo Tần Mặc đi ra ngoài. Lục Minh Viễn quay đầu lại liếc mắt nhìn, sau đó cũng cùng đi theo ra ngoài. Vừa đi ra dén bên ngoài, Tô Song Song không nhịn được liền thở dài một tiếng.
Tần Mặc liếc mắt về phía Bạch Tiêu đang nằm ở trên giường bệnh một cái, trên mặt lộ ra một biểu cảm cho Lục Minh Viễn. Lục Minh Viễn lập tức gật đầu một cái, ra hiệu ý bảo Tần Mặc yên tâm.
Tần Mặc thấy cái gật đầu này của Lục Minh Viễn, lúc ấy mới lôi kéo Tô Song Song đi ra ngoài. Vừa ra bên ngoài bệnh viện, Tô Song Song trở tay kéo tay Tần Mặc dừng bước lại. Tần Mặc cũng dừng bước lại, anh quay đầu nhìn lại Tô Song Song, trong ánh mắt lộ ra sự nghi vấn.
"Hiện tại chúng ta đi ra ngoài như vậy có ổn không?" Tô Song Song nói xong quay đầu lại liếc mắt nhìn vào cửa bệnh viện vẻ không yên lòng.
Tần Mặc đưa ra bàn tay vuốt vuốt lên đầu Tô Song Song, gật đầu một cái, ý bảo cô không có chuyện gì: "Chúng ta đi sang phía đối diện ăn chút đồ gì đó, vừa ăn vừa đợi."
Tô Song Song vừa nghe đến ăn, trong nháy mắt cái bụng của cô liền kêu lên ùng ục như không chịu thua kém. Tô Song Song ngượng ngùng vươn tay lên gãi gãi cái đầu của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
Bên trong bệnh viện, trong phòng bệnh của Bạch Tiêu, Dương Hinh chăm chú nhìn thật sâu vào Bạch Tiêu lúc này đang nằm ở trên giường, gương mặt cô vốn dĩ còn đang rất dịu dàng, chợt thoáng một cái, bỗng nổi lên sự ham muốn chiếm giữ một cách điên cuồng.
Cô vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve hàng lông mày của Bạch Tiêu, ngón tay di chuyển xuống phía dưới, đầu ngón tay như lưu luyến trên lớp da của Bạch Tiêu, sau đó lại vuốt ve lên cái mũi thẳng rất thanh tú của anh, cuối cùng bàn tay thoáng ngừng một chút, thu trở lại.
Trong phút chốc, tròng mắt của Dương Hinh lại đỏ lên. Cô nhìn Bạch Tiêu vẫn nằm không nhúc nhích ở trên giường, trong mắt cô tràn đầy vẻ không cam lòng lẫn đau thương.
Một lát sau, Dương Hinh ngẩng đầu lên, cứng rắn nén lại những giọt nước mắt trở về trong hốc mắt. Cô căm tức nhìn Bạch Tiêu, vừa mở miệng nói, giọng nói hết sức oán giận.
"Tại sao chứ, rõ ràng là anh cũng đã lựa chọn ở cùng với em rồi, tại sao trong lòng anh vẫn còn nhớ mãi người phụ nữ kia?" Dương Hinh nói xong, trong mũi lại thấy cay xè, rốt cuộc cô cũng không thể nào nén nhìn nổi những dòng nước mắt được nữa.
"Đúng vậy! Em đã lừa anh rằng em bị bệnh ung thư là không đúng, nhưng mà, đó là bởi vì em đã quá yêu anh, tại sao anh biết được em không có bệnh, lại cứ một mực cho chỉ muốn rời khỏi em?"
Dương Hinh nói đến đây thì cô lại đưa tay ra túm lấy tay của Bạch Tiêu, dùng sức nắm lấy thật chặt: "Em đã thật vất vả lắm mới nắm có thể nắm được bàn tay của anh, làm sao em lại cam tâm buông tay anh được! Anh bảo em phải làm thế nào để cam tâm buông tay anh ra được đây!"
Dương Hinh càng nói càng trở nên kích động, cuối cùng suýt nữa cô đã không khống chế được tính tình của mình. Dương Hinh hít một hơi thật sâu, từ từ một lúc lâu sao cô mới đứng vững nổi, cảm xúc của cô gần như đã hỏng mất rồi.
"Em cũng không muốn! Em cũng không muốn để cho anh phải nằm ở chỗ này, không thể nhúc nhích được. Nhưng mà, nếu như không làm như vậy, anh sẽ liền muốn rời khỏi em để đi tìm người phụ nữ kia!"
"Anh Bạch Tiêu, em đã yêu anh nhiều năm như vậy, tại sao anh lại có thể tàn nhẫn đến như vậy. Anh đã cho em những ngày tháng hạnh phúc như vậy, chẳng lẽ lại chỉ vì em sẽ bị chết hay sao?"
Dương Hinh nói đến đây thì không nhịn được nữa, lại bật khóc: "Nếu như quả thật chỉ vì đoán em sắp chết rồi, cho nên anh mới lưu lại ở bên cạnh em hay sao? Nếu đúng vậy thì em cũng cam tâm tình nguyện, nhưng mà tại sao em lại không có bệnh chứ? Tại sao em lại cứ sống rất tốt như thế? Tại sao anh lại muốn rời khỏi bên cạnh em chứ?”
Dương Hinh nói đến câu cuối cùng, cô đã khóc đến không thành tiếng. Cô nhào vào trên người Bạch Tiêu, khóc rống lên: "Thật sự là em không hề muốn làm tổn thương đến anh, nhưng mà em sợ... Em sợ anh sẽ không ở bên cạnh em nữa... Vậy thì em tình nguyện sẽ chết cùng với anh!"
"Hinh Nhi, tình cảm này của em không phải là yêu..."
Dương Hinh nghe thấy giọng nói này, thân thể chợt cứng lại, ngay sau đó cô cảm giác mội bàn tay to đặt lên đỉnh đầu của cô. Cảm giác này thật quen thuộc, trong nháy mắt làm cho cô thân thể đang căng thẳng trở nên thanh tĩnh lại.
Dương Hinh tựa vào trong ngực Bạch Tiêu cảm giác đầy tham luyến (tham lam lưu luyến), không muốn nhúc nhích cử động một chút nào. Giờ khắc này, Dương Hinh có cảm giác, do mình đã thương tâm quá độ mà đã sinh ra ảo giác mất rồi, nhưng cho dù là ảo giác, cô cũng thấy hết sức tham luyến... Cô tham luyến sự dịu dàng mà Bạch Tiêu đã cho cô.
"Hinh Nhi, tình cảm của em như vậy chỉ là sự ham muốn, chiếm giữ của em đối với anh mà thôi..."
Lúc này Dương Hinh đã không còn cảm giác là mình đang nằm mộng nữa rồi. Cô chợt ngồi dậy, nhìn Bạch Tiêu đã mở hai mắt ra mà nhìn cô. Dương Hinh bị dọa sợ đến mức cô liền ngã ngửa về phía sau, trực tiếp kéo luôn cái ghế bị đổ theo lăn nghiêng ra trên mặt đất.
Bạch Tiêu thở dài, cố sức ngồi dậy, nhìn Dương Hinh ngồi dưới đất đang hoảng sợ nhìn mình. Trong ánh mắt của Bạch Tiêu cũng đã lan tràn vẻ không đành lòng.
Nhưng chính ánh mắt nhìn như vẻ thương hại ấy, trong nháy mắt đã làm cho Dương Hinh thức tỉnh. Từ dưới đất cô đột ngột đứng phắt lên, nhìn Bạch Tiêu, lắp bắp hỏi: "Anh đã tỉnh lại rồi sao? Anh thế này là... đã tỉnh lại từ lúc nào vậy?"
"Từ sáng sớm hôm qua anh đã tỉnh lại rồi." Bạch Tiêu nhẹ nhàng nói ra những lời này, Dương Hinh vừa nghe thấy, cả người giống như bị điện giựt, cô đảo ánh mắt lòng vòng, trong nháy mắt đã suy nghĩ được rõ ràng rồi.
Cô lui về phía sau hai bước, sau đó bắt đầu cười lớn, cười xong lại tiếp tục khóc. Cô nhìn Bạch Tiêu, cảm thấy người tàn nhẫn nhất trên cái thế giới này, chính là anh.
"Nói như vậy, là cả Tần Mặc cùng Lục Minh Viễn cũng đều đã biết rồi phải không? Anh làm như vậy mục đích để làm cái gì? Muốn được nghe từ chính miệng em nói những điều này đúng không? Vậy rốt cuộc anh muốn làm cái gì chứ?" Nói đến câu cuối cùng, Dương Hinh đã không nhịn được nữa liền cao giọng gào thét thành tiếng.
Bạch Tiêu lại thở dài, trong nháy mắt tựa như anh đã già đi rất nhiều, anh thở dốc một cái, sau đó cố sức nói: "Anh... ôm một chút kỳ vọng... Kỳ vọng đó không phải là em..."
Một câu nói ra làm Dương Hinh sửng sốt, lặng người. Bạch Tiêu cúi đầu, hai mắt nhắm lại vẻ đầy thất vọng, lúc này, sự khó chịu trong lòng anh cũng không thể ít hơn so với Dương Hinh.