Sớm biết thể chất mình kém như vậy, cô đã buộc tóc lên cho rồi, đỡ bớt bị mồ hôi thấm đẫm lên tóc mái, dính vào trên trán rất không thoải mái.
"Cho nà, chỗ chị có cái kẹp nhỏ nè." Vương Tử vô cùng nhiệt tình, thấy Tô Song Song cau mày vén tóc mái của mình lên, trực tiếp lấy cái cặp tóc nhỏ nhỏ đáng yêu trên đầu mình đưa cho Tô Song Song.
"Vẫn còn 1km nữa, kiên trì lên!" Vương Tử vừa nói vừa làm một động tác tay cố gắng lên, dáng vẻ hoạt bát đáng yêu vô cùng, chọc người ta vui vẻ.
Tô Song Song được cảm giác của cô truyền sang, tinh thần cũng tốt hơn, cô quay đầu lại nhìn một chút, thế này cũng có thể tính là cô đi nhanh, phía sau cô còn có một đám phụ nữ xinh đẹp mệt mỏi tới nỗi sắc mặt cũng trắng bệch rồi.
Mấy cô gái này đi giày cao gót mặc đồ công sở vốn muốn ở lại phòng làm việc ấm áp, thế nhưng chỉ vì cô, các cô ấy không thể không nhấc chân ra ngoài đi bộ làm huấn luyện tăng cường vào cuối mùa thu.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Song Song cũng thấy áy náy, nếu không phải do cô xin Tần Dật Hiên nghĩ biện pháp, thì các cô ấy cũng không phải chịu cảnh tai bay vạ gió thế này.
Người vô tội như các cô vẫn còn đang đi, người khỏi xướng mọi chuyện như cô sao có thể ngạo kiều dừng lại, Tô Song Song thở dài, hai tay chống đầu gối của mình đứng lên, có thế nào cô cũng phải kiên trì tới cùng.
"Song Song em ở ngành nào?" Tính cách Vương Tử trời sinh đã hoạt bát, cực kỳ thích nói chuyện, lại còn rất nhiệt tình, vươn tay đỡ Tô Song Song, đi bên cạnh cô.
Tô Song Song rất thích cô gái không lớn hơn cô mấy tuổi này, lau vệt mồ hôi trên trán mình, quay đầu cười nói: "Em chỉ là nhân viên trợ lý nhỏ thuộc studio phim hoạt hình dài tập của công ty văn hóa Đằng Phi!"
"À! Studio phim hoạt hình dài tập hả! Chị cũng là thành viên công ty Văn hóa nè! Bên bộ phận tuyên truyền! Thầy dạy chị là người quản lí tuyên truyền phần hậu kỳ các tác phẩm của Studio phim hoạt hình dài tập! Rõ là quá trùng hợp!"
Vương Tử lập tức hưng phấn, Tô Song Song nghe được cũng vui vẻ, không nghĩ mình lại may mắn như vậy, ngày đầu tiên liền tình cờ gặp đồng nghiệp tốt, về sau đi làm cũng không cô đơn nữa rồi.
Hai cô gái nhỏ cùng nhau ríu ra ríu rít còn cảm thấy chưa kịp nói gì, thì đã tới đích, vừa đến điểm cuối, toàn bộ năng lượng của Tô Song Song thật giống như bị tiêu hao sạch rồi, lập tức trở nên héo rũ.
Tần Dật Hiên đứng ở đầu đường, nhìn lướt qua gương mặt ửng đỏ không bình thường của Tô Song Song, khuôn mặt vốn mang theo nụ cười hơi cứng đờ một chút.
Bây giờ anh đang hối hận sao mình lại nghĩ ra cái chủ ý chết tiệt như vậy, thể chất Tô Song Song từ nhỏ đã tương đối kém, hơn nữa cô cũng không thích vận động, bình thường đều ru rú ở nhà.
5 km đối với Tần Dật Hiên chỉ là một bữa ăn sáng, thế nhưng anh lại quên, đối với Tô Song Song mà nói, đó chính là đòi mạng, hơn nữa cổ chân trái của Tô Song Song vẫn chưa hoàn toàn tốt, tưởng chừng như họa vô đơn chí.
Tần Dật Hiên vừa nghĩ tới sơ sẩy của mình, thật hận bây giờ không thể đi tới, ôm Tô Song Song lại, không cho cô đi thêm bước nào nữa.
Chỉ là ở đây nhiều người nhiều thứ hỗn tạp, anh không thèm để ý tới việc có lộ tình cảm mà mình dành cho Tô Song Song, thế nhưng anh biết rõ tính cách của Tô Song Song.
Mặc dù thoạt nhìn trông cô hiền hoà, nhưng trong xương lại rất bướng bỉnh, nếu quan hệ của bọn họ bị lộ ra ngoài, nhất định Tô Song Song sẽ từ chức.
Thật vất vả anh mới tìm được Tô Song Song, đưa cô đến cạnh mình, cho dù có phải dùng thủ đoạn, hay cách cuối cùng là dùng sức mạnh, anh cũng sẽ không làm mất Tô Song Song thêm lần nữa.
Nghĩ đến đây ánh mắt Tần Dật Hiên hơi híp lại, nhìn chòng chọc vào Tô Song Song, trong mắt thoáng lộ ra vẻ cố chấp điên cuồng.
Tô Song Song đến điểm cuối, giọng điệu luôn căng chặt kia cũng buông lỏng ra, thật ra cô đã cảm thấy cổ chân trái của mình bắt đầu đau âm ỷ, chẳng qua lại ngại vì hổ thẹn trong lòng, cô cũng không nói gì thêm, đòi đối xử đặc biệt.
Vừa nhìn thì Vương Tử chính là người thích chơi đùa, đi tới nơi ngay cả thở cũng không kịp thở, vẻ mặt tinh thần hãy còn phấn chấn dáng vẻ cũng mạnh mẽ, cô đỡ Tô Song Song ngồi vào cái ghế một bên, cùng đợi tất cả mọi người đến đông đủ rồi tập hợp sau.
"Nhà của chị ở gần ở công ty, nhà em ở chỗ nào? Lát nữa chúng ta cùng nhau ăn cơm đi?" Vương Tử không mệt, liền tặng chỗ ngồi cho những cô gái đi giày cao gót trang điểm lòe loẹt đang sắp mệt chết kia, cô đứng bên cạnh Tô Song Song, vẻ mặt sáng láng như cũ.
Nghỉ tiếp một chút, Tô Song Song cảm thấy lấy hơi cũng tốn sức, cũng không muốn lên tiếng, cô đưa tay chỉ bên cạnh, thở dốc một thoáng mới nói ra một câu đầy đủ: "Nhà của em ở phía sau con đường kia."
"Ai nha, vậy chúng ta không thuận đường, thực sự là không khéo!" Vương Tử còn muốn nói điều gì, lúc này tất cả mọi người đến đông đủ, bên kia gọi tập hợp, cô chỉ có thể đưa Tô Song Song đi tập hợp trước.
Tần Dật Hiên đứng ở phía trước, áo mũ chỉnh tề, mặc dù chỉ là một chàng trai hai mươi mốt tuổi, còn có vẻ bệnh tật, nhưng bề ngoài tuấn tú cùng gia sản giàu có, vẫn thu hút ánh mắt của tất cả các nữ bạch cốt tinh ở đây.
Anh mỉm cười nói vài câu cổ vũ, nhưng dư quang vẫn không rời khỏi hai gò má ửng đỏ không bình thường của Tô Song Song.
Một câu giải tán, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng mấy cô yêu tinh ẻo dẹo khác lại không muốn buông tha cái cơ hội trời ban để có thể tiếp cận đến ông tổng của công ty, từng người một chuẩn bị đủ loại tư thế, cố ý tiếp cận Tần Dật Hiên bên này.
Tần Dật Hiên vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn, vóc người cỡ một mét bảy tám, không cao lắm, bị đám phũ nữ lòe loẹt diêm dúa này mang giày cao gót vây quanh, gần như không nhìn thấy Tô Song Song.
Tần Dật Hiên vừa phát hiện Tô Song Song không nhìn thấy vị trí hiện tại của mình, ý cười ôn văn nhĩ nhã trên mặt lập tức biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là một loại hơi thở lạnh lùng hà khắc độc nhất của nhà họ Tần, chỉ có điều ở anh lại tồn tại thêm một chút u ám.
Khí chất thay đổi trong chớp nhoáng này, khiến cho chúng nữ háo sắc vốn cho rằng Tần Dật Hiên chàng trai ấm áp trợn tròn mắt, bước chân vốn đang dợm bước lên trước của các cô đều đổi thành lùi về sau.
Tần Dật Hiên cong môi, khóe miệng mang theo một nụ cười khinh miệt, ánh mắt hẹp dài quét nhìn một vòng, mấy bà cô háo sắc hám tiền này liền thuận thế chạy trối chết.
Tần Dật Hiên cong môi cười lạnh một tiếng, dư quang nhìn lướt qua Tô Song Song ngồi trên ghế ven đường, lấy điện thoại di động trong túi quần ra, chậm rãi đi tới chỗ xe mình, lên xe bấm điện thoại gọi cho Tô Song Song.
Tô Song Song vừa thấy là điện thoại của Tần Dật Hiên, lập tức nhớ tới, bên này cô còn có một bữa tiệc lớn phải ăn nữa.
Cô vội vàng xin lỗi nói với Vương Tử một câu: "Vương Tử xin lỗi ah! Hôm nay em đã có hẹn rồi, chị xem này điện thoại cũng gọi tới rồi."
Vương Tử nhìn lướt qua, vừa thấy điện thoại hiển thị thông báo là anh trai, hé miệng cười, gật đầu, "Vậy lúc rảnh rỗi em nhớ gọi điện cho chị nha! Chị đi trước!"
"Anh!" Điện thoại vừa kết nối, Tần Dật Hiên liền nghe thấy tiếng khẽ gọi của Tô Song Song, Tần Dật Hiên dựa ra sau, xuyên qua kính chiếu hậu mà nhìn Tô Song Song, nhếch miệng cười lên đầy vẻ cưng chiều.
"Đến đây đi, anh dẫn em đi ăn tiệc lớn." Tần Dật Hiên biết nội tâm Tô Song Song rất bướng bỉnh hiếu thắng, tuy rằng trong lòng anh hối hận muốn chết vì đã để cho cô đi bộ 5km, chỉ có điều anh sẽ không mở miệng, bằng không nhất định sẽ nhất định sẽ làm cho Tô Song Song mất hứng.
"Anh, đợi thêm lát nữa, mọi người còn chưa đi hết mà." Tô Song Song nghĩ tới thân phận của anh trai không quá thuận tiện, cô che điện thoại, cẩn thận từng li từng tí một mà nhìn chung quanh, thấy mọi người đã đi hết rồi, không còn ai chú ý tới mình nữa, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Từ kính chiếu hậu Tần Dật Hiên nhìn dáng vẻ thận trọng ngốc nghếch của Tô Song Song, không nhịn được nhẹ giọng cười lên, Tô Song Song vừa nghe Tần Dật Hiên cười mình, có chút bất mãn nói lầm bầm: "Em thế này còn không phải là vì tốt cho anh ư!"
"Vâng! Vâng! Cô bé ngốc nhà anh đối xử tốt với anh nhất." Giọng nói Tần Dật Hiên đầy ý cưng chiều, mi mắt ngậm cười, Tần Dật Hiên dịu dàng như ánh mặt trời thế này nếu để cho người theo cạnh anh thấy được, phỏng chừng đều sẽ sợ tới nỗi cho rằng sắp tới ngày tận thế.
"Hừ!" Từ nhỏ Tô Song Song đã được Tần Dật Hiên chăm sóc, cho nên ở trước mặt anh thường không tự chủ mà thả lỏng, thỉnh thoảng còn có thể giở trò ăn vạ làm nũng.
"Song Song, chuyển tới chỗ anh ở đi, để anh chăm sóc em thật tốt, năm năm này. . . em đã gầy đi rồi. . ." Tần Dật Hiên đột nhiên hạ thấp giọng, mang theo chút u buồn.
Trong đôi mắt hẹp dài của anh lại chứa đầy tinh quang không hề chớp mắt mà nhìn chăm chú vào kính chiếu hậu, nhìn phản ứng của Tô Song Song, anh biết Tô Song Song mềm lòng, đặc biệt là với người thân thiết, giọng nói của anh trầm thấp lại ưu sầu, chắc chắn Tô Song Song không đành lòng từ chối.
Tô Song Song nghe được, hơi ngơ ngác một chút, theo lý thuyết ở chung một nhà với anh trai mình là chuyện bình thường, thế nhưng trong suy nghĩ của Tô Song Song đột nhiên lại nhớ tới khuôn mặt của Tần Mặc.
Cô mím môi, theo thói quen cắn ngón tay của mình, Tần Dật Hiên thấy động tác này của Tô Song Song, ý cười trong mắt cũng nhanh chóng biến mất, Tô Song Song cắn ngón tay đại biểu lúc này cô đang rất do dự, không quyết định chắc chắn được.
Dựa theo hiểu biết của anh với Tô Song Song, đáng ra bây giờ cô phải vô cùng khát vọng tình thân, tuy rằng đây không phải thứ tình cảm anh muốn lấy được từ Tô Song Song, nhưng mà đó lại là thứ duy nhất mà hiện giờ anh có thể lợi dụng.
Tô Song Song chuyển tới ở cùng một chỗ với người thân duy nhất là mình, hẳn cô phải rất cao hứng chứ, Tần Dật Hiên không hiểu được, sao cô lại do dự?
"Anh, em cũng lớn thế này rồi, ở một mình vẫn tốt hơn . . ." Lúc nói lời này ánh mắt Tô Song Song không ngừng xoay xoay, còn căng thẳng hơn khi cắn ngón tay của mình.
Cô thật không muốn thừa nhận mình không nỡ bỏ Tần Mặc, thế nhưng dù cô có thể lừa người, lừa mình, cũng không lừa được trái tim.
Tô Song Song dứt khoát bình đã nứt thì không sợ vỡ, mặc dù biết mình còn tiếp tục hãm sâu như vậy nữa, sớm muộn cũng sẽ nhận lấy kết quả xấu, thế nhưng cô vẫn không khống chế được, muốn có thêm nhiều kỷ niệm ở cùng với Tần Mặc hơn nữa.
Tần Dật Hiên hơi nheo cặp mắt lại, đột nhiên nghĩ đến người giữ quyền sở hữu căn nhà sát vách của Tô Song Song chính là Tần Mặc, là bất động sản duy nhất trên danh nghĩa hiện tại của Tần Mặc.
Nói như vậy Tần Mặc thật sự ở sát vách Tô Song Song, trong mắt Tần Dật Hiên toát ra sát khí nồng đậm, thế nhưng giọng nói lại che giấu rất tốt: "Cũng được, nhưng mà tối hôm nay nhất định phải tới chỗ anh ở, anh có rất nhiều điều muốn nói với em."
"Ừm!" Hôm nay Tô Song Song mới vừa cãi nhau với Tần Mặc sao có thể vui vẻ lại nhanh như vậy được, bây giờ cô hoàn toàn không biết nên đối mặt với Tần Mặc như thế nào, cho rằng đi ra ngoài yên tĩnh, đây cũng có thể coi một lựa chọn tốt.
"Mọi người đều đi hết rồi, tới đây đi, ghế dựa lạnh lắm." Tần Dật Hiên nói xong, sau đó điều chỉnh tốt tâm tình, khuôn mặt vốn cứng ngắc tràn đầy vẻ tàn ác lại thay đổi thành dáng vẻ dịu dàng nhu tình đầy cưng chiều.
Tô Song Song ngồi trên xe, cầm điện thoại di động liên tục hí hoáy, dáng vẻ đầy tâm sự, Tần Dật Hiên rất muốn hỏi một chút, thế nhưng hiện tại hắn anh không muốn tạo thêm cho Tô Song Song bất luận áp lực nào, sợ dọa cô sợ chạy mất.
Tô Song Song suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn cảm thấy cần phải nói cho Tần Mặc một tiếng, cô cắn môi theo thói quen, soạn một tin nhắn ngắn: Tần Mặc, tối hôm nay tôi qua nhà anh tôi ở.
Xong, Tô Song Song thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn điện thoại di động của mình, suy nghĩ một chút, trực tiếp nhấn nút tắt máy, cô sợ Tần Mặc gọi điện thoại qua đây, bởi vì cô còn chưa nghĩ kỹ, nên xử lý chuyện này như thế nào.
Bữa cơm này Tô Song Song không chút ngại ngùng, ăn một bữa tiệc lớn ngon lành, bụng no rồi, tâm trạng cũng khá hơn nhiều, Tô Song Song đi theo Tần Dật Hiên trở lại chỗ ở của anh.
Chỉ là vừa xuống xe trong nháy mắt, lúc Tô Song Song ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, khi thấy người đi ra dưới tàng cây bên cạnh biệt thự sang trọng, cả người cô đều sửng sốt.
Đương nhiên Tần Dật Hiên vừa xuống xe cũng nhìn thấy người tới, nét mặt ôn tồn lễ độ của anh theo đó mà rạn nứt.