Phương Tinh Nghị gọi điện thoại nội bộ cho bộ phận kiểm soát rủi ro: "Bảo Chiến Ý lên đây một chuyến."
Trợ lý Tư vẫn đứng ở đó chưa ra ngoài, chờ anh gọi điện thoại xong, mới cẩn thận hỏi: "Tổng Giám đốc Phương, đã xảy ra chuyện gì?"
"Hứa Cung Diễn bắt Dương Yến đi rồi."
"..."
Ngón tay Phương Tinh Nghị gõ lên bàn, lộ rõ vẻ rất lo lắng.
Anh mới không quan tâm lúc này trợ lý Tư lộ vẻ mặt thế nào, trầm giọng hỏi: "Hôm trước lúc cậu đưa tài liệu cho Hứa Cung Diễn, thấy anh ta có gì khác thường không?
"Không có, Tổng Giám đốc Hứa vẫn giống như bình thường." Trợ lý Tư trả lời xong, dường như lại nhớ ra điều gì: "Có điều Tổng Giám đốc Phương, sáng nay tôi có xem tin tức, thấy Hòa Tụng đã thay CEO rồi."
Sắc mặt Phương Tinh Nghị bỗng nhiên trầm xuống, tay anh nắm chặt thành nắm đấm, hung hăng đấm mạnh xuống bàn: "Vì đưa Dương Yến đi, ngay cả tiền cược với cha mình mà anh ta cũng không để ý!"
"Xin lỗi Tổng Giám đốc Phương, tôi không ngờ hôm qua mình lại ngủ say như chết vậy." Bình thường Trợ lý Tư ngủ không sâu giấc.
Tối hôm qua có lẽ vì thân thể không thoải mái, đầu óc mê man, nên ngủ một giấc thẳng đến sáng hôm sau.
Buổi sáng sau khi thấy cuộc gọi nhỡ của Phương Tinh Nghị, anh ta lập tức gọi lại ngay.
Triệu Dịch Hân nói không để ý điện thoại anh bị sập nguồn, nếu không thì đã giúp anh sạc điện khởi động máy lên rồi.
Trợ lý Tư lấy điện thoại ra, nói: "Tôi bây giờ sẽ gọi điện cho phía hàng không..."
"Tối hôm qua sau khi Dương Yến bị Hứa Cung Diễn bắt đi, tôi đã thông báo đến mọi nơi rồi." Phương Tinh Nghị cắt ngang lời anh ta: "Những chỗ đó cũng không có tung tích của bọn họ."
"Thế Tổng Giám đốc Hứa mang phu nhân đi bằng cách nào?" Trợ lý Tư không hiểu nổi: "Người có khi nào vẫn ở Nam Thành hay không?"
Phương Tinh Nghị trầm giọng nói: "Nam Thành là sân nhà của tôi, Hứa Cung Diễn sẽ không làm chuyện ngu ngốc này."
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Phương Tinh Nghị đoán Chiến Ý kia đã đến, bảo trợ lý Tư để mắt tới những chuyện trong tay là được, rồi đuổi anh ta ra ngoài.
Cùng lúc Trợ lý Tư đi ra ngoài thì Chiến Ý bước vào.
"Tổng Giám đốc Phương, ngài tìm tôi?"
Phương Tinh Nghị ngước mắt nhìn cô gái trước mặt, mặc quần áo rất nghiêm túc chuyên nghiệp, trẻ tuổi giỏi giang, chân hơn mở ra đứng tại chỗ, thế đứng hơi khác người bình thường, giống như đã được huấn luyện qua, cứ đứng như vậy theo bản năng.
"Cậu chủ của cô sắp xếp bao nhiêu người ở Phương Thị?" Phương Tinh Nghị hỏi: "Trong ban quản lý có không?"
Chiến Ý nói: "Không có, chỉ có mình tôi."
Phương Tinh Nghị đứng dậy, ra khỏi bàn, đến trước mặt Chiến Ý, dùng khí thế áp bức: "Anh ta đưa người đi đâu rồi?"
"Không biết." Người đàn ông mạnh mẽ bức người, dù là Chiến Ý cũng phải lui về phía sau vài bước.
"Cô nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói." Phương Tinh Nghị không ra tay với cô ta, thản nhiên nói: "Nam Thành không phải địa bàn của Hứa Cung Diễn, sau này cô có thể đi khỏi Nam Thành được không, cũng không phải do anh ta nói là được."
Chiến Ý bình tĩnh nói: "Tổng Giám đốc Phương, đừng nói tôi không biết, cho dù tôi có biết cũng không nói cho anh. Cô Dương theo cậu chủ của chúng tôi mới có thể hạnh phúc được."
"Dương Yến là phu nhân của tôi." Phương Tinh Nghị đang cố hết sức kiềm chế: "Cô ấy đang có thai, không thích hợp bôn ba khắp nơi."
Chiến Ý bật cười thành tiếng, nhìn anh hỏi: "Trước đó khi cô Dương bị bắt vào cục cảnh sát, cũng đang mang thai, tôi nghe nói cô ấy đã gọi cho Tổng Giám đốc Phương mấy cuộc điện thoại, sao Tổng Giám đốc Phương anh không nghe máy?"
"Khi đó tôi đang ở nước ngoài, không mang theo điện thoại." Việc này đúng là Phương Tinh Nghị làm sai, anh thừa nhận.
"Nói thẳng ra, là Tổng Giám đốc Phương vẫn chưa đủ quan tâm đến cô Dương." Chiến Ý nói: "Cậu chủ điều tôi đến Nam Thành, sai tôi âm thầm bảo vệ cô Dương, anh ấy nói cô Dương đối với anh ấy rất quan trọng, bảo chúng tôi nhất định phải bảo vệ bằng cả mạng sống."
Ngừng một lát, Chiến Ý nói thêm: "Lần ấy nếu không phải tôi trà trộn vào cục cảnh sát, thì cô Dương đã sớm chết không được rõ ràng rồi."
"Hóa ra là cô."
Phương Tinh Nghị biết lúc Dương Yến bị giam trong cục cảnh sát, có người đã giúp cô, cũng đoán được là người của Hứa Cung Diễn.
Chỉ là không nghĩ đến chính là cô gái trước mặt này.
"Cảm ơn cô đã bảo vệ cô ấy." Phương Tinh Nghị thật lòng nói lời cảm ơn với Chiến Ý, rồi lại nặng nề nói: "Do tôi sơ sót, không sắp xếp người bảo vệ cô ấy, nhưng điều này không có nghĩa là tôi không quan tâm đến cô ấy."
Trái lại, anh còn quan tâm đến Dương Yến hơn so với bất kỳ kẻ nào.
Chiến Ý lắc đầu: "Không cần cảm ơn tôi, tôi chỉ bảo vệ cô chủ tương lai của chúng tôi mà thôi. Tổng Giám đốc Phương, người con gái giống như cô Dương anh vẫn có thể tìm được, tôi hy vọng anh có thể buông tay."
Chiến Ý mặc dù không giống Chiến Thương, ở bên Hứa Cung Diễn vài chục năm, nhưng cũng đã theo Hứa Cung Diễn vài năm, những đau khổ mà Hứa Cung Diễn đã trải qua bọn họ đều biết, thật sự rất đau lòng cho anh ta.
Nếu cậu chủ thật sự muốn giấu cô Dương đi, bọn họ dù phải liều chết cũng giúp đỡ.
"Vậy tại sao cô không bảo cậu chủ nhà cô đi tìm người khác?" Phương Tinh Nghị hỏi lại, trong mắt tràn đầy ý lạnh.
"Cô Dương vốn chính là của cậu chủ." Chiến Ý nói: "Huống chi cậu chủ đã nói, đợi cô Dương sinh nở bình an, sẽ đưa đứa bé đến nhà họ Phương..."
"Đứa bé tôi muốn, người lớn tôi cũng muốn!" Phương Tinh Nghị cắt ngang lời cô ta, sắc mặt lạnh lùng, "Đừng tưởng rằng lúc nhỏ cậu chủ nhà cô trải qua đau khổ, ai ai cũng phải đau lòng cho anh ta!"
Người đàn ông cố hết sức hít thở mới có thể ngăn cản tâm trạng nôn nóng trong lòng: "Khi còn bé anh ta còn có cha anh ta nuông chiều, còn tôi thì sao? Tôi nhìn cha tôi tự sát trước mặt mình!"
Anh ta mất rất nhiều thời gian mới an ủi bản thân được, nếu như Hứa Cung Diễn cũng là người bị hại, bọn họ đều lùi một bước, không truy cứu nữa.
Bất cứ chuyện gì anh cũng có thể tha thứ, nhưng anh ta không thể đưa vợ của anh đi được.
Không đợi Chiến Ý mở miệng, Phương Tinh Nghị đã lạnh lùng lườm cô ta: "Nếu như có liên lạc với cậu chủ nhà cô, thì nói cho anh ta biết, không có chuyện hợp tác nào giữa chúng tôi nữa, anh ta đã chạm phải điểm mấu chốt của tôi, lần sau gặp phải anh ta, tôi tuyệt đối sẽ không khách khí!"
"..."
Thấy người đàn ông đáng sợ đang nổi giận, trong lòng Chiến Ý sinh ra sợ hãi, chỉ hy vọng Hứa Cung Diễn và Dương Yến đi càng xa càng tốt, để người đàn ông này không tìm được nữa.
- -
Dương Yến cũng không biết mình ngủ bao lâu rồi, khi tỉnh lại, thì phát hiện ra mình đang ở trong một căn phòng xa lạ.
Cô bóp đầu còn đang mơ màng, đứng dậy khỏi giường, rồi nhớ lại khi đang ở trong chợ đêm ăn vài món thì Hứa Cung Diễn đến, anh ta nói đã tìm thấy Lâm Thanh Dung rồi, bảo cô đi theo anh ta, kết quả vừa lên xe đã mệt mỏi rã rời ngủ quên mất.
Đây, đây là đâu?
Khi Dương Yến đang xem xét xung quanh, anh mắt thoáng nhìn qua, thì thấy một bãi cát vàng cực lớn bên ngoài cửa sổ.
Đúng lúc đang là buổi hoàng hôn, toàn bộ bãi cát nhìn qua giống như một bức tranh phong cảnh.
Dương Yến nhìn ngẩn ngơ mất vài giây, mãi đến khi thấy bên ngoài bãi cát là biển xanh trải dài vô tận mới tỉnh táo lại, không để ý đến điều gì cả, cô vội vàng chạy ra cửa.
Khi kéo cửa bước ra ngoài, cảm giác lạnh lẽo vô cùng từ dưới chân làm cho Dương Yến khẽ run rẩy.
Cô cúi đầu xuống nhìn xuống, thì khiếp sợ đến mức không thể nào hít thở nổi.
Một hành lang thật dài được xây dựng như thế giới dưới đáy biển, hơn mười loại cá đang bơi lội tung tăng trong đó.
Cũng không biết hành lang dưới đáy biển này dùng thứ gì tạo thành, mà còn có thể trông thấy cả con bạch tuộc một loại chỉ sống ỏ dưới đáy biển.
Dương Yến quá mức kinh sợ, lui về sau hai bước.
Lơ đãng ngẩng đầu, thì trông thấy trên đầu cũng là thế giới dưới đáy biển, cô mở to mắt, lấy hai tay che kín miệng.
"An An, em tỉnh rồi à?" Hứa Cung Diễn đi từ bên kia hành lang đến.
"Đây, đây là chuyện gì?" Dương Yến chỉ vào thế giới đáy biển dưới chân: "Chúng ta đang ở trong thủy cung?"
"Không phải." Hứa Cung Diễn cười.
Sau khi anh ta đi đến thì nắm lấy tay Dương Yến, kéo cô ra khỏi phòng, dẫn cô đi trên đường hầm dưới đáy biển: "Trước kia khi em muốn đi thủy cung, anh không dẫn em đi, bây giờ anh bắt chúng đến đây, để em mỗi ngày đều xem được."
"Chuyện đã lâu như vậy rồi, anh vẫn nhớ rõ." Dương Yến mỉm cười, cẩn thận đi cùng với anh ta xuyên qua hành lang thật dài đi xuống dưới tầng dưới: "Thế đây là đâu? tiểu tiên nữ đâu rồi?"
Hứa Cung Diễn kéo cô đến nhà hàng ngồi, rồi bưng cho cô một bát canh: "Tại một nơi mà em luôn muốn đến."