"Không cay lắm." Dương Yến mím môi, sau khi phản ứng khuôn mặt không nói nên lời: “Em nói với anh về chuyện của trưởng quan Nam, anh lại hỏi thịt bò có ăn ngon không?"
Phương Tinh Nghị cũng gắp một miếng lên nếm, sau khi ăn xong nói: “Được rồi, cay quá thì dạ dày em không chịu nổi."
"Phương Tinh Nghị." Dương Yến vỗ anh: “Có phải là anh làm không?"
"Anh cả còn hôn mê, em bảo anh đi đâu tìm người đối phó trưởng quan Nam?" Phương Tinh Nghị cười, vẻ mặt thong dong: “Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, ông ta gây ra chuyện sai trái thì phải tự gánh lấy."
Dương Yến cũng nghĩ thế.
Ngự Văn Đình vẫn đang hôn mê ở XL, Phương Tinh Nghị không mạng lưới nhân lực, tất nhiên không thể gây tổn thương cho trưởng quan Nam.
Có thể nói thời gian trước Phương Tinh Nghị bận đến mức không trả lời tin nhắn Messenger cho cô, và Hứa Cung Diễn cũng vậy, không thể không khiến người ta nghi ngờ họ đã đi làm gì.
Dương Yến đang sững sờ, Phương Tinh Nghị bỗng nhiên vỗ lên mông cô.
"Đi lấy chén đũa, ăn cơm."
"Anh..." Dương Yến sợ đến bối rối, cảm giác mông đang nóng lên: “Có tin em kiện anh tội quấy rối không?"
Người đàn ông cười: “Kiện anh quấy rối mẹ của con anh sao?"
"..."
Trong lòng Dương Yến lẩm bẩm tên lưu manh, buồn rầu mở tủ lấy chén đũa.
Ngoại trừ bò hầm, Phương Tinh Nghị còn xào rau muống, cộng thêm món canh củ sen mà Cẩm Thời Ký đưa tới, cũng coi như là phong phú.
Giá đỗ trong bò súp cay rất mềm, hầu như đều bị Dương Yến gắp sạch.
Thấy khẩu vị của cô tốt như thế, trên mặt Phương Tinh Nghị cũng mỉm cười đôi chút: “Tài nấu nướng của anh tiến bộ rồi đúng không?"
Tất nhiên rồi, Dương Yến ăn thịt bò hầm cũng cảm nhận được.
Nhưng mà cô không muốn khen người đàn ông này, tránh để anh đắc ý, đành xoi mói nói: “Nguyên liệu nấu ăn đều có sẵn, anh chỉ làm theo các bước, gia vị cũng được chuẩn bị rồi, chó đến làm cũng ăn ngon!"
"Thịt bò là anh cắt, anh ướp, cũng không dùng gia vị có sẵn." Phương Tinh Nghị sửa chữa lời cô: “Giá đỗ đều là anh ngắt rễ rửa sạch từng cọng."
"Gì cơ?" Dương Yến ngẩng đầu nhìn anh, kinh ngạc: “Anh ngắt rễ từng cọng giá một sao? Trời ạ, em nói sao anh nấu thịt bò hầm kiểu gì mà hơn một tiếng!"
Phương Tinh Nghị gắp thịt bò vào chén cô: “Anh nếm thử trước, phần rễ đó ăn không ngon, anh cũng ngắt luôn, em ăn thấy khẩu vị không tốt sao?"
Phương Tinh Nghị còn chưa kịp đưa nước, Dương Yến đã cầm ly nước chanh bên cạnh uống hơn nửa ly, cảm giác chua cay bớt đi hơn nửa.
Phương Tinh Nghị vỗ lưng thay cô: “Sao rồi?"
"Không sao." Dương Yến cảm thấy hai người gần nhau quá, kéo dãn khoảng cách với anh: “Anh về chỗ ngồi ăn cơm đi."
Sau khi đã chắc chắn cô không còn khó chịu, Phương Tinh Nghị mới ngồi trở lại, cầm ly lên, uống hết nửa ly nước chanh đó, rồi lại đi rót thêm một ly, còn Dương Yến lại ngẩn ngơ.
Cô lập tức đỏ mặt, cứ như hơi không tự tin nói: “Anh không có nước sao mà uống của em?"
Phương Tinh Nghị trở về ngồi xuống, tay vươn ra, đưa một ly nước dưa hấu tới: “Của em là nước dưa hấu, đó là của anh."
"..."
Người đàn ông khoan thai nói: “Được rồi, bà Phương có phải lần đầu như thế đâu, anh quen rồi."
"..."
Dương Yến nhớ đến lần đầu hai người gặp nhau, lúc nói chuyện làm ăn ở câu lạc bộ, uống nhầm ly rượu vang của anh, mặt càng đỏ hơn, tay sờ bụng to, lập tức ngồi thẳng lưng.
"Con cũng là của anh, uống nửa ly nước của anh thì sao?"
Phương Tinh Nghị thấy cô ra vẻ bình tĩnh hung hăng, cười nhẹ: “Bà Phương nói cái gì thì chính là cái đó."
Anh chỉ thích Dương Yến như thế, sẽ ồn ào cũng sẽ tức giận, không bao giờ che giấu trước mặt anh, như thế nào cũng được, chứng minh rằng trong lòng cô còn có anh, anh yên tâm rồi.
Phương Tinh Nghị làm cơm trưa hơi muộn, ăn xong đã hơn hai giờ.
Dương Yến ăn xong thì hơi mệt mỏi, muốn vào đi ngủ một lát, bèn bảo Phương Tinh Nghị đi, Phương Tinh Nghị lại nói đã gửi tin nhắn cho Trường Bình rồi, chờ sau khi Trường Bình trở lại thì anh sẽ đi.
Dương Yến cũng không ngờ vực gì nhiều, miệng ngáp đi vào phòng ngủ trưa, Phương Tinh Nghị ở bên ngoài dọn dẹp.
Sau khi Dương Yến tỉnh ngủ, đã hơn sáu giờ, bầu trời bên ngoài hơi đen rồi.
Sau khi rửa mặt cô thay đồ, còn nghĩ hay là lát nữa dẫn Trường Bình đi ăn pizza, lâu rồi cô cũng chưa ăn, còn có thể chính đáng gọi một cốc kem ly để ăn.
Sau khi đi ra khỏi phòng ngủ, thấy chỉ có Phương Tinh Nghị ở phòng khách, cô cũng bối rối: “Sao anh còn chưa đi?"
Phương Tinh Nghị nhìn cô, một bên bận bịu công tác, một bên nhàn nhạt trả lời: “Sau đó Trường Bình gọi điện thoại tới, nói muốn ở chỗ Cảnh Niên. Để em ở nhà một mình, anh không yên tâm."
"Chẳng phải nơi này còn có một con chó và một con mèo sao?" Dương Yến chỉ vào hai con vật nằm bên chân Phương Tinh Nghị.
"Dù sao chúng cũng không phải người, không chăm sóc cho em thật tốt được."
"..."
Dương Yến thắm thiết nhìn người đàn ông, cũng không biết làm sao đuổi người đi, chỉ đành nuốt sự khó chịu vào trong miệng, đến phòng khách ngồi cách xa anh, lấy một trái quýt trên dĩa trái cây.
Phòng khách rất yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có tiếng động vang lên từ tiếng đánh máy của người đàn ông.
Nửa tiếng sau, cuối cùng Phương Tinh Nghị cũng xử lí công việc xong, gấp máy tính lại, xoa lên ấn đường bị đau, ngẩng đầu thấy người phụ nữ nằm trên một chiếc sofa khác, dáng vẻ lười biếng.
Cảnh tượng như thế rất hài hòa, giống như bộ dạng mà người một nhà nên có.
Phương Tinh Nghị đi rửa tay, quay lại ngồi xuống bên cạnh cô, tự nhiên cầm lấy quả quýt cô chưa bóc xong: “Hôm nay em ăn nhiều trái cây rồi, quả này ăn một nửa là được rồi."
"Em đói còn không cho em ăn?" Dương Yến phiền chết anh: “Anh không về được à? Em muốn ở một mình."
Phương Tinh Nghị đưa cho cô một nửa quả quýt, một nửa còn lại thì chính mình ăn.
"Tối nay muốn ăn gì?" Người đàn ông xem nhẹ nửa câu sau của cô, hỏi: “Mì Ý hay mì sợi?"
Dương Yến chống cằm, bỏ một múi quýt vào miệng: “Đều không muốn ăn."
"Vậy em muốn ăn gì?"
"Trời ơi em không muốn ăn." Dương Yến nhìn bụng to của mình, mặt đầy ai oán: “Cả ngày đều ăn, ăn càng nhiều càng nhanh mập, em sắp xấu chết rồi!"
"Ngoan, ăn cùng ăn đến mập với em, đến lúc đó lại cùng em giảm cân." Phương Tinh Nghị vươn tay, lau đi vệt nước đọng lại trên môi cô: “Đi ăn vịt quay nhé, tiện đường dẫn em đi dạo luôn."
Dương Yến lập tức tỉnh táo tinh thần, nghi ngờ nhìn anh: “Đi ăn vịt quay thật sao? Tôm hùm thì sao?"
Phương Tinh Nghị suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu: “Một chút thì được."
"Vậy mau đi thôi!" Dương Yến bò dậy khỏi sofa, còn thúc giục Phương Tinh Nghị: “Gian hàng nổi tiếng ở chợ đêm, đến tám chín giờ mà muốn ăn một suất tôm hùm phải đợi lâu lắm."
"Được." Phương Tinh Nghị đặt điện thoại sang chế độ im lặng, lúc ra khỏi cửa, tiện tay lấy áo choàng trên kệ treo áo.
Lúc này không nên để công việc làm phiền.
Lúc lái xe tới chợ đêm, đã là hơn tám giờ, vừa vặn hôm này là thứ sáu, rất nhiều người, trước mỗi gian hàng đều là người.
Phương Tinh Nghị tìm nơi đỗ xe, dắt Dương Yến đi vào chợ đêm.
Bình thường anh bận bịu, nếu không phải do trợ lý Tư chuẩn bị cơm, thì chính là bữa ăn cao cấp, ít khi tới nơi như thế này, cùng Dương Yến tới đây cũng không ngại, không có giá gì hết.
Tuy người đàn ông chỉ mặc đồ hưu nhàn, nhưng dáng người cao ráo và khí chất rất dễ dàng khiến cho người ta nhìn thêm lần nữa.
Dương Yến đói, muốn ăn, đâu còn quan tâm rằng người đàn ông bên cạnh hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Thấy gian hàng nào có chỗ trống thì kéo Phương Tinh Nghị đi vào.
"Anh đi mua vịt quay, em ở đây đợi anh." Sau khi Dương Yến ngồi xuống, đã không kịp chờ đợi mà lấy menu ra xem.