Nam Thần Nhà Tôi

Chương 181: Cô cần uống thuốc gấp

Trước Sau

break
Ọe!

Dương Yến có chút chịu không nổi, bị dọa đến mức sắp mắc bệnh tim rồi, cô run run nói: “Đừng đừng, cô vẫn nên gọi tôi là Dương tiểu thư đi, tiếng “chị” này của cô tôi không nhận nổi.”

“Nhận được mà, cách xưng hô này sau này vẫn phải đổi thôi!” Tưởng Song Kỳ qua chỗ ghế đôi mà Dương Yến đang ngồi: “Chị, chị ra chỗ này ngồi.”

Dương Yến có chút không hiểu, suy nghĩ cô ta ăn cơm của cô ta, kéo cô làm cái gì?

Kết quả sau khi đến bàn phía sau, liền thấy Quách Thường Phúc ở đây, biểu tình càng chẳng hiểu gì.

Tưởng Song Kỳ sắp xếp cho Dương Yến ngồi ở ghế trong, rồi đẩy Phương Tinh Nghị đến cạnh cô, sau đó, chỗ ngồi vừa khéo bên cạnh Quách Thường Phúc.

“Cái này, cái này là có ý gì?”

Dương Yến xem Quách Thường Phúc, rồi lại nhìn Tưởng Song Kỳ, có loại dự cảm không tốt.

Tưởng Song Kỳ kéo kéo ống tay áo của Quách Thường Phúc: “Gọi lão nhị.”

Quách Thường Phúc có chút không tự nhiên, vẫn phải theo quy tắc gọi Phương Tinh Nghị một tiếng: “lão nhị.”

Dương Yến: “...”

“Ừm.” Phương Tinh Nghị ngược lại không có gì gọi là ngạc nhiên cả, gật gật đầu: “Gọi món đi, mọi người đều đói bụng rồi.”

“Gọi món gì chứ!” Dương Yến cầm menu để trước bàn, cảm thấy cả người sắp nổ tung rồi: “Đây là lúc ăn cơm sao, không nên giải thích với tôi một chút.”

Cô nhìn chằm chằm Quách Thường Phúc, lời lẽ sắc nhọn: “Em gọi ai là lão nhị.”

“Chị! Chị đừng tức giận, uống ngụm trà.” Tưởng Song Kỳ rót trà, cẩn thận đưa cho Dương Yến, mặt ửng đỏ nói: “Em và Thường Phúc đang qua lại với nhau, lão nhị của em đương nhiên chính là lão nhị của cậu ấy, chị chính là____”

“Không không! Dừng lại!” Dương Yến cắt lời cô ta: “Cô Tưởng, em trai tôi vẫn là đứa trẻ, xin cô lương tay tha cho nó đi, cầu xin cô đó.”

Tưởng Song Kỳ tủi thân nhìn cô: “Em biết trước đây em xấc láo, khi dễ chị, em xin lỗi chị mà, em về nhà sẽ viết một trăm lần bản kiểm điểm! Em với Thường Phúc thật sự rất thích nhau.”

Mặt Dương Yến cũng đều rót xuống, không vui nói: “Cô đừng như thế, làm như tôi đánh gãy đôi uyên ương vậy. Tôi mặc kệ cô thích ai, thế nào cũng không thể là em trai tôi.”

Cô nói thế nào Tưởng Song Kỳ đều phản bác, còn gọi chị, thì ra là nhắm vào em trai của cô!

Nhớ đến buổi tối ở nhà họ Phương hôm đó, Phương Tinh Nghị nói mấy lời kia, Dương Yến âm thầm nhéo Phương Tinh Nghị một cái, thấp giọng mắng: “Anh sớm biết họ ở bên nhau, cho nên khi đó mới nói như vậy có phải không?”

Phương Tinh Nghị trả lời: “Cô không muốn em trai của cô dẫn “bạn trai” về gặp cô đâu nhỉ?”

Vậy cũng không thể là Tưởng Song Kỳ!

“Chị, chị tha thứ cho em đi.” Tưởng Song Kỳ nắm tay của Dương Yến: “Em thật sự rất thích Thường Phúc, muốn bao nhiêu sính lễ chi cứ nói, em đều đáp ứng!”

Quách Thường Phúc họ nhẹ, nhắc Tưởng Song Kỳ: “Chủ đề có chút khác rồi.”

“Tôi nói thật mà.” Biểu tình trên mặt của Tưởng Song Kỳ: “Tôi thậm chí đã hẹn cả với nhà thiết kế áo cưới, nhưng khách hàng của họ nhiều, của chúng ta thì xếp vào năm sau.”

Quách Thường Phúc: “...”

“Tưởng tiểu thư, tôi thật sự không đồng ý chuyện của hai người.” Dương Yến thở dài, cô không muốn cãi nhau với Tưởng Song Kỳ trong nhà hàng cao cấp: “Cô có cuộc sống trải thảm hoa, trong tay cái gì cũng có, còn có mấy người anh trai như tổng giám đốc Phương giúp đỡ.”

“Cô biết nhà tôi đấy, cũng không tính là gì, năm nay mới mua nhà, em trai tôi còn đang đi học, tôi cũng không cần nó phải có thu nhập cao, đủ trang trải mọi thứ thì tốt rồi.”

“Giữa hai người trừ thân phận ra, còn có khoảng cách tuổi tác, có thể cô bây giờ cảm thấy mới mẻ, chưa được vài tháng lại chán, rồi chia tay, phủi mông bỏ đi.”

Tưởng Song Kỳ vội nói: “Em tuyệt dối sẽ không như thế!”

Dương Yến cười: “Lời nói bây giờ có dễ nghe, đến lúc đó chuyện gì nên xảy ra vẫn sẽ xảy ra. Cô xinh đẹp như vậy, người theo đuổi không ít, đa số đều ưu tú hơn em trai tôi.”

“Em không cần người khác, chỉ cần cậu ấy!” Tưởng Song Kỳ khô miệng, mắt lén nhìn Phương Tinh nghị: “lão nhị...”

“Đừng gọi lão nhị, anh cả của cô đến cũng vô dụng.” Dương Yến đẩy ly trà ra: “Trà tôi không uống, chúng ta coi như là bạn, cùng nhau ăn bữa cơm.”

Dương Yến một chút cũng không nể mặt, ánh mắt tủi thân của Tưởng Song Kỳ ửng đỏ.

Cô chính là phá uyên ương đó!

Thấy người phụ nữ vì mình tủi thân sắp khóc, Quách Thường Phúc cũng đau lòng, nắm tay cô ta an ủi.

Sau đó nói với Dương Yến: “Chị, Kỳ Kỳ trước đây không hiểu chuyện, ức hiếp chị, cũng là sợ chị đoạt tổng giám đốc Phương, cô ấy tâm địa lương thiện, không có ác ý đâu, chị tha thứ cho cô ấy đi mà.”

“Quách Thường Phúc em điên rồi sao, còn bênh người ngoài?” Dương Yến cực kỳ tức giận, nạt: “Lần đó chị đi công tác ở Thổ Nhĩ Kỳ, cô ta cho người bắt cóc chị, còn hạ thuốc với chị, đây gọi là không có ác ý sao?”

Động tác uống trà của Phương Tịnh Nghị cũng khựng lại.

Dương Yến không phải uống thuốc sao, thế nào còn nhớ chuyện của tối hôm đó?

Lẽ nào...

Dương Yến không chú ý biểu cảm lúc này của Phương Tinh Nghị, tiếp tục nói với Quách Thường Phúc: “Nói chị không có tình người cũng được, chị sẽ không đồng ý cho hai người bên nhau, nếu không em với chị đoạn tuyệt quan hệ!”

Quách Thường Phúc nhăn mày: “Chị, chị đừng như vậy mà, em thay Kỳ Kỳ xin lỗi chị.”

“Em gọi cũng thật thân mật nhỉ!” Dương Yến nhìn cậu ta cười lạnh: “Nhìn bộ dạng này chắc hai người quen biết cũng khá lâu rồi phải không? Quách Thường Phúc em cũng rất giỏi đó, vì một người phụ nữ, dám chốn học!”

Phương Tinh Nghị nhìn Quách Thường Phúc: “Tình hình như này, còn không nói thật với chị gái cậu sao?”

Quách Thường Phúc nhếch nhếch môi.

Dương Yến cảm thấy không đúng lắm, hỏi Quách Thường Phúc: “Anh ta có ý gì? Lẽ nào không tuân theo quy định, bị đuổi học rồi?”

“Không phải.” Quách Thường Phúc cau mày, cuối cùng nói ra sự thật: “Trước em lừa chị với mẹ, em theo học trường quân sự, không có cố định thời gian học.

Phó Tinh Nghị đúng lúc đưa điện thoại cho Dương Yến: “Cùng trường với anh cả của tôi.”

Dương Yến lước mắt nhìn điện thoại, huyết áp muốn bùng nổ.

Trường này là một trường quân sự hàng đầu trong nước, còn đứng trong top 10 trên thế giới, rất vẻ vang! Cô có phải muốn nói một câu em trai của cô rất trâu bò, trường như vậy đều vào được không?

“Quách! Thường! Phúc!” Nếu không phải là khách trong bữa ăn này, cái bàn này cô cũng có thể đập, nghiến răng kèn kẹt nhìn Quách Thường Phúc: “Em thật giỏi đó, sắp không ai ra gì rồi hả.”

Cô nói mà, trường nào lại cho sinh viên nhiều tiền như vậy, thì ra “trường” trực thuộc của đất nước.

Quách Thường Phúc nói: “ Chị, em biết em lừa chị là không đúng, em cũng chỉ muốn bảo vệ mẹ với chị, bảo vệ cái nhà này, tư chất của em tốt như vậy, tại sao không thể học loại trường đó?

“Lúc em còn nhỏ, chị trừ phải đi học ra còn phải chăm sóc cho em với Quách Nhược Linh, mùa đông còn đi làm thêm, em muốn để chị sống thoải mái hơn, có năng lực bảo vệ người của em.”

Dương Yến nạt: “Đây không phải lí do em có thể lừa em với chị! Em biết làm quân nhân có bao vất vả không, nhà của chúng ta lại không có bối cảnh, sẽ chỉ níu chân em, không giúp được em đâu!”

Dương Yến thở dài, hỏi: “Em thế nào lại quen biết Tưởng tiểu thư đây?”

“Ngoài ý muốn.” Quách Thường Phúc dờ sờ mũi, nói: “Bạn học của em sống riêng bên ngoài, hôm đó cậu ấy có việc, liền giao việc cho em, em cũng không ngờ nhiệm vụ lại là bảo vệ an toàn cho Kỳ Kỳ.”

“Chờ đã!” Dương Yến nhớ đến chuyện ở Thổ Nhĩ Kỳ, sắc mặt cổ quái: “Khi chị đi công tác ở Thổ Nhĩ Kỳ, lúc bơi ở hồ bơi của khách sạn có thoáng nhìn thấy em, khi đó em có phải cũng ở đó?”
break
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc