Tô Chi Niệm chỉ là vừa gọi tên, lời kế tiếp còn chưa nói ra được một chữ, Tống Thanh Xuân đang đứng ở trước mặt anh trừng mắt lạnh, mặt nhỏ bỗng nhiên trở nên tái nhợt, ôm bụng, lui về sau hai bước.
“Đình Đình?” Tô Chi Niệm chợt mặt đầy nôn nóng, hoàn toàn không có thời gian để lo không cài xong cà-vạt, liền chạy về phía Tống Thanh Xuân: “Làm sao vậy?”
Tống Thanh Xuân ôm bụng, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu “Đau”, sau đó liền rên khẽ một tiếng.
Tô Chi Niệm tiếp xúc đến tay chân của cô, có thể cảm giác được cô đau đớn bao nhiêu, cả người đều trở nên lo âu bất an lên, khiến cho chỉ số thông minh đều có chút vỗ không kịp theo: “Đau chỗ nào? Rốt cuộc là đau chỗ nào?”
“Bụng...” Tống Thanh Xuân chỉ nói một chữ, thân thể liền đau đến run cầm cập một chút.
Bụng? Bụng? Đau bụng?
Ngón tay Tô Chi Niệm ôm Tống Thanh Xuân đều run rẩy lên, anh nghĩ cũng không nghĩ tới liền lớn tiếng gọi một câu: “Thư ký Dương! Thư ký Dương!”
Theo tiếng vang lách cách hỗn loạn, thư ký Dương chạy vào nhanh như làn khói, cô ấy vừa mới chuẩn bị gọi “Tống ŧıểυ thư”, liền bị hình ảnh trước mắt dọa đến sắc mặt tái nhợt, chẳng qua may mà cô đã kết hôn sinh con, lúc nhìn thấy quần Tống Thanh Xuân ướt sũng, nhanh chóng mở miệng: “Tô, Tô tổng, Tống, Tống ŧıểυ thư đây là muốn sinh, sinh...”
Sinh? Sinh?
Tuy rằng là thai đầu, nhưng trước đó Tô Chi Niệm từng làm qua rất nhiều chuẩn bị, nhìn chăm chú nửa người dưới của Tống Thanh Xuân, quả nhiên đã vỡ nước ối, anh nhanh chóng bế Tống Thanh Xuân lên, ngữ khí rất nhanh phân phó thư ký Dương: “Bây giờ tôi đưa Đình Đình đi bệnh viện, cô trước gọi điện thoại liên hệ bác sĩ, để cho bọn họ làm chuẩn bị cho tôi!”
“Còn có, gọi điện thoại cho nhà họ Tống, bảo bọn họ đi tầng hai, đưa túi tôi đã sửa soạn lúc trước đến bệnh viện!”
“Ngoài ra, phái người đi dưới lầu khởi động xe cho tôi!”
Tô Chi Niệm vừa vọt tới cửa, cánh tay liền bị Tống Thanh Xuân vô lực nắm một chút, anh cúi đầu, liếc mắt nhìn thấy Tống Thanh Xuân trong lòng bởi vì đau đớn, trên trán che kín mồ hôi, nhất thời vô cùng đau lòng, theo bản năng lên tiếng an ủi: “Đình Đình, em đừng sợ, chúng ta lập tức đến bệnh viện, em chịu đựng một chút...”
Bởi vì đau, Tống Thanh Xuân không ngừng phát ra kêu rên, một hồi lâu, mới miễn cưỡng phát ra một âm thanh yếu ớt: “Ly, ly hôn...”
Đều lúc này rồi mà còn muốn ly hôn?
Chân Tô Chi Niệm lảo đảo một chút: “Đình Đình, chuyện này, chúng ta bàn lại sau...”
“Không...” Tống Thanh Xuân lắc đầu, đau có chút nói không ra lời nói, nhưng Tô Chi Niệm xuyên qua đáy lòng cô, lại biết ý nghĩ của cô.
Cái gì gọi là, không ly hôn, em không còn khí lực sinh đứa bé?
Tô Chi Niệm bị dọa đến làn môi run lên, lời nói trong miệng đều có vẻ hơi lắp bắp: “Đình Đình, đừng náo...”
Theo tiếng nói của Tô Chi Niệm, Tống Thanh Xuân đau kêu thảm thiết một tiếng, Tô Chi Niệm lại đọc được một câu từ trong đáy lòng cô: Nếu như anh không ly hôn, em khẳng định sẽ uất ức, em uất ức, liền sẽ khó sinh...
Sắc mặt Tô Chi Niệm, còn muốn tái nhợt hơn Tống Thanh Xuân đang đau đớn.
Đau quá... Theo một tiếng hô đau ở đáy lòng Tống Thanh Xuân, ý nghĩ của cô, lại chuyển về trên đề tài vừa rồi... Em khó sinh, liền có khả năng sẽ rong huyết...
Nếu như không phải lúc này Tô Chi Niệm ôm Tống Thanh Xuân, đang vội vàng xuống lầu, anh quả thực sắp bị ý nghĩ trong đáy lòng cô dọa đến quỳ rạp xuống đất.
Em rong huyết, liền có khả năng sẽ một xác hai mạng...