Theo một câu nói tiếp một câu nói Tô Chi Niệm nói ra, Tống Thanh Xuân hoàn toàn ngây ngốc ngay tại chỗ.
Đầu óc cô trống rỗng, đáy lòng bị rung động nên không hiện ra bất kỳ ý nghĩ nào nữa.
Sau khi Tô Chi Niệm bày ra hết bí mật mà anh giấu ở dưới đáy lòng nhiều năm ngay trước mặt cô, trái tim anh cũng ngừng nhảy lên theo, anh nhìn mắt cô chăm chú, hô hấp bỗng dưng liền dừng lại.
Anh biết, anh là đang khẩn trương, khẩn trương vì phản ứng kế tiếp của cô.
Trong phòng lại quay về hoàn toàn yên tĩnh, còn muốn an tĩnh hơn lúc vừa rồi cô bày ra tất cả vấn đề ở trước mặt Tô Chi Niệm, chờ anh trả lời.
Ánh mặt trời yên tĩnh sau giờ trưa ngoài cửa sổ, tươi đẹp xán lạn chiếu ấm áp nửa căn phòng.
Tống Thanh Xuân giống như là một bức tranh yên tĩnh, bảo trì bộ dạng nhìn về phía Tô Chi Niệm, động cũng không động, mắt trong suốt xinh đẹp của cô, giống như biểu tình trên mặt cô, không có biểu lộ bất kỳ cảm xúc và thấp thỏm nào.
Cô trầm tĩnh không tiếng động như vậy, khiến cho máu trong cơ thể Tô Chi Niệm, dừng lưu động theo từng chút một, chậm rãi đông lại.
Tuy rằng lúc này trong đáy lòng cô không nghĩ gì hết, nhưng xuyên qua tay nắm tay cô, anh biết, cô đây là bị anh dọa sợ.
Bộ dạng này của cô, cho dù cách gần hai mươi năm, anh vẫn không thể quen thuộc hơn.
Lúc nhỏ, mỗi lần anh đọc ý nghĩ nơi đáy lòng người khác ra, đối phương cũng giống như cô, bị chấn động đến trợn mắt há miệng.
Chờ đến sau khi đối phương lấy lại tinh thần, liền sẽ tìm tận các loại lý do, tới che giấu lúng túng khi ý nghĩ chân thật của mình bị vạch trần, sau đó liền sẽ hung hăng trừng mắt nhìn anh, khẩn cấp vội vã tránh né từ bên cạnh anh, giống như anh là rác rưởi chọc cho người chán ghét...
Tống Thanh Xuân thì sao? Chờ cô phục hồi tinh thần lại, có phải cũng sẽ có phản ứng như thế không?
Tô Chi Niệm bỗng nhiên có chút không có dũng khí đi đối mặt với cục diện sau khi cô hoàn hồn tỉnh táo lại.
Anh không sợ người khác chán ghét, nhưng anh sợ cô vứt bỏ.
Tô Chi Niệm cúi khép mí mắt, tay đặt ở tay Tống Thanh Xuân, nhịn không được bắt đầu buông lỏng, chậm rãi thu hồi, rút lui, sau đó anh chậm rãi đứng lên từ trên ghế sofa.
Vào lúc anh vừa mới chuẩn bị cất bước rời đi, Tống Thanh Xuân ngẩn ngơ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm mặt anh, nhìn một lát, không biết là bị dọa đến mờ mịt, hay là mạch não chưa chuyển về, ngây ngốc mở miệng hỏi câu: "Tô Chi Niệm, chuyện mới vừa phát sinh, đều là thật sao?"
Cô tỉnh táo lại ... Cuối cùng anh phải đối mặt với một màn anh luôn phập phồng lo sợ...
Chuyện đã phát triển đến một bước này, anh bày ra mọi thứ ở trước mặt cô, không có đường lui, dù anh sợ, nhưng khi anh đối mặt với câu hỏi của cô, cũng chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu, khẳng định trả lời với cô: "Là thật."
"À." Tống Thanh Xuân khẽ gật đầu, cúi đầu, nhìn chằm chằm "Em là Tống Thanh Xuân" trên tờ giấy trắng một lát, lại nghiêng đầu, trầm tư một lát, bỗng nhiên giống như là nghĩ đến cái gì, cô đột nhiên liền đứng lên từ trên ghế sofa, không nói một câu nào, nhanh chân chạy ra ngoài thư phòng
Cô chạy rất nhanh, còn đóng mạnh cửa lại.
Tô Chi Niệm đứng ở trong thư phòng nghe thấy âm thanh Tống Thanh Xuân vội vàng chạy xuống lâu, còn nghe thấy âm thanh cửa dưới lầu bị kéo ra.
Anh bất giác xoay đầu một chút, xuyên qua cửa sổ sáng ngời, nhìn thấy cô đến giày cũng không đổi, dọc theo đường đá trong sân, vội vàng chạy về phía cổng ngoài.
Bộ dạng này của cô, cực kỳ giống như chạy trốn, giống như anh là hắc ám dã thú.
Anh biết chuyện này không thể trách cô, nhưng mà, đau đớn không có cách gì nói rõ, giống như là thủy triều chốc lát cuốn lấy anh, đè ép anh đến không thể thở nổi.