Sự tình phát sinh chỉ sau một giây khi câu "Anh sẽ bảo vệ em" của Tô Chi Niệm rơi xuống, lúc đó Tống Thanh Xuân bị anh nói đến đáy lòng ấm áp, vừa cong khóe môi, muốn cho anh một nụ cười, dư quang khóe mắt của cô liền nhìn thấy một chiếc xe đi ngược chiều, nhanh chóng đụng vào chính diện xe của cô và Tô Chi Niệm...
Thân thể Tống Thanh Xuân run nhẹ lên, đột nhiên liền quay đầu, nhìn về phía kính chắn gió.
Tô Chi Niệm lái xe, vừa mới chuẩn bị thu hồi tầm mắt, nhìn về phía đường trước mặt, liền cảm giác được tay nhỏ của Tống Thanh Xuân bị mình nắm chặt ở trong lòng bàn tay hung hăng run lên một chút, anh nhẹ nhăn mi tâm, bất giác vừa mở miệng "Làm...", vừa nhìn phía mặt cô lần nữa.
Sắc mặt cô tái nhợt, không có chút xíu huyết sắc, đáy mắt phủ kín hoảng sợ, làn môi không ngừng động, giống như là muốn nói cái gì, nhưng bởi vì miệng run đến hết sức lợi hại, không nói ra được gì.
Tâm Tô Chi Niệm hung hăng "Lộp bộp" một chút, hai chữ "... sao vậy" còn lại hung bạo nghẹn ở chỗ cổ họng, anh lờ mờ cảm giác được có gì đó không tốt, nhanh chóng quay đầu, nhìn theo tầm mắt Tống Thanh Xuân.
Nhưng vừa nhìn thấy, đầu óc Tô Chi Niệm liền lờ mờ.
Một chiếc xe tải lớn cũ nát cao gấp đôi chiếc xe anh lái vào lúc này, đang dùng tốc độ rất nhanh, lái tới chính diện.
Nếu như xe tải đụng vào xe anh, tất nhiên sẽ nghiền nát xe anh ở gầm xe tải, tốc độ xe tải đủ để anh và Tống Thanh Xuân ở trong xe tử vong tại chỗ.
Theo ý nghĩ trong đầu Tô Chi Niệm thành hình, lông tơ toàn thân anh đều thẳng đứng lên, phía sau lưng bỗng chốc dâng đầy mồ hôi lạnh.
Tống Thanh Xuân bị tình cảnh như vậy dọa ngốc, lúc này cuối cùng lấy lại tinh thần, cô quay đầu, run giọng nói, nôn nóng mở miệng với Tô Chi Niệm: "Tô Chi Niệm, xe! Xe!"
Tô Chi Niệm mím chặt môi một chút, cũng không có thời gian nói một câu an ủi với Tống Thanh Xuân, vừa vội vàng phanh xe, đầu óc vừa chuyển động cực nhanh.
Lúc này bọn họ đang chạy trên một con đường rất hẹp, xe tải rất lớn, muốn đổi làn đường cũng không có đường mà đi.
Phía sau đã có chiếc xe lái tới, nếu như quay ngược xe, sợ là sẽ tạo thành nhiều tai nạn giao thông hơn.
Đường phía trước trống không, phía sau không đường lui...
Xe tải phía trước, tốc độ xe càng lúc càng nhanh, cách xe của Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân càng ngày càng gần.
Tốc độ xe tải nhanh chóng, dù hiện tại giẫm thắng gấp, cũng chưa hẳn có thể dừng lại.
Tống Thanh Xuân có thai... Chỉ cần một khi xe anh phát sinh chấn động, cô liền có khả năng xảy thai tại chỗ cực lớn!
Nguy hiểm này, anh không thể mạo hiểm... Cho nên lúc này anh chỉ có một lựa chọn, đó chính là...
Thoạt nhìn hệ số an toàn của xe tải này không cao, tốc độ lại nhanh, nếu đụng phải lan can bảo vệ ở một bên, rất có thể sẽ lao xuống cầu vượt, đến lúc đó, rất có thể sẽ phát sinh một màn người hủy xe vong.
Trên người tài xế chịu vết thương có bao nhiêu nghiêm trọng, đều sẽ trình diễn giống nhau ở trên người anh... Cho nên, sinh mệnh tài xế và sinh mệnh của anh là cùng một nhịp thở ... Nhưng vừa rồi, anh vừa mới nói, anh sẽ bảo vệ cô ...
Tay cầm tay lái của Tô Chi Niệm chậm rãi gia tăng sức lực, khóe môi anh khẽ kéo căng một chút, theo mồ hôi rơi xuống từ trên trán anh, mắt anh bỗng nhiên nheo lại.
Tống Thanh Xuân ngồi ở bên cạnh anh, bị dọa đến hoang mang lo sợ, Tống Thanh Xuân tận mắt thấy xe tải lớn vốn bay tới chính diện xe của cô và Tô Chi Niệm, bỗng nhiên khẩn cấp chuyển hướng một cái, vào một giây trước khi sắp đụng vào xe của cô và Tô Chi Niệm, bay đụng vào hàng rào bảo vệ ở một bên.