Tống Thanh Xuân biết, ngày đó Đường Noãn trở về công ty của mình, trong khoảnh khắc cướp đi nhân mạch của mình, đáy lòng sảng khoái bao nhiêu thì hiện tại buồn bực bấy nhiêu, còn cô, khi đó tuyệt vọng cỡ nào thì hiện tại hả giận cỡ nấy!
*
Tan họp xong thì bận rộn một hồi, đợi đến khi Tống Thanh Xuân có thể hít sâu một hơi đã là mười một giờ trưa.
Lúc Tống Thanh Xuân đến phòng trà nước rót một ly cà phê, thuận tiện rẻ vào toilet một chuyến.
Tống Thanh Xuân vừa đi đến phòng kế* góc trong cùng, vẫn chưa đưa tay kéo cửa thì cánh cửa bên cạnh lại bị người đẩy ra, Tống Thanh Xuân theo bản năng xoay đầu sang lại nhìn thấy Đường Noãn đi từ bên trong ra.
(* phòng kế/phòng riêng: trong toilet nữ đều có mỗi phòng nhỏ để đi ý, từng phòng như thế gọi là phòng kế/phòng riêng đấy)
Nhắc tới cũng khéo, gần đây cô và Đường Noãn đã chạm mặt nhau hai lần, mà hai lần đều là ở toilet.
Tống Thanh Xuân đi ra khỏi phòng kế, Đường Noãn vẫn chưa rời đi, đứng ở trước bồn rửa tay nghe điện thoại.
Đường Noãn nhìn qua cái gương trước mặt nhìn thấy Tống Thanh Xuân đi đến gần mình, tận lực nâng cao âm thanh chút: "Dĩ Nam, hôm nay em xe đã đi bảo hành, muốn đến thành Nam phải ngồi xe điện ngầm, rất phiền toái, bằng không hôm khác..."
Lại là chiêu này, mỗi lần Đường Noãn không chiếm được chỗ tốt từ cô đều sẽ lôi Tần Dĩ Nam ra.
Cô ta không thấy phiền, cô thấy có chút phiền thay cô ta...
Tống Thanh Xuân mặt không đổi sắc mở vòi nước, rất nhanh rửa taym cách tiếng nước chảy, cô lại nghe thấy giọng nói nhu mì điềm đạm của Đường Noãn: "Được rồi, vậy anh tới đón em... Tối nay có thể em sẽ tăng ca, cho nên e rằng phải đến bảy giờ... Vậy được, lúc anh tới nhớ mang cho em một ít hạt dẻ..."
Tống Thanh Xuân vừa chuẩn bị tắt vòi nước rời đi, thì nghe thấy Đường Noãn nói một câu "Hẹn gặp lại".
Đường Noãn cúp điện thoại, xoay người nhìn về phía Tống Thanh Xuân đang rút khăn giấy, đợi đến khi cô lâu khô tay thì mới đột nhiên mở miệng: "Tống Thanh Xuân, cô thật đúng là rất lợi hại đấy!"
Tống Thanh Xuân xem lời giễu cợt của Đường Noãn thành tán dương, khẽ mỉm cười với cô ta, "Cảm ơn."
Làm sao Đường Noãn không biết Tống Thanh Xuân là đang cô ý, cười nhạt một tiếng: "Tống Thanh Xuân, cô cũng đừng đắc ý, dù sao phóng viên ghi chép trang đầu của đài phát thanh TW bây giờ vẫn là tôi! Vị trí nữ biên tập viên này, tỷ lệ phần thắng của tôi lớn hơn cô."
"Đừng sốt ruột, đây chỉ là tạm thời mà thôi." Tống Thanh Xuân thong thả ung dung giơ tay lên ném khăn giấy trong tay vào thùng rác, quay đầu lại nhìn vào Đường Noãn, cực kỳ bình tĩnh, giống như trình bày lại chuyện không đáng giá được nhắc tới, chậm giọng nói: "Không bao lâu nữa, tôi vẫn là phóng viên ở TW có hi vọng trở thành nữ biên tập viên nhất."
Đường Noãn bị Tống Thanh Xuân làm cho nghẹn lại một chút, sau đó mới giống như đột nhiên sực hiểu ra cái gì đó, nhìn Tống Thanh Xuân từ trên xuống dưới một lượt, tiếp theo thì hừ một tiếng cười nói: "Tống Thanh Xuân, có phải cô đã làm chuyện mờ ám gì không, mới trong thời gian ngắn như vậy đã khiến cho trưởng đài mới nhìn năm phút liền quyết định làm tin tức trang đầu? Hơn nữa tin tức lại là mùa hè..."
Đường Noãn càng nói nét mặt càng chắc chắc: "... Khó trách cô dám chắc như thế, bản thân có thể trở thành nữ biên tập viên TW, hóa ra là bám lấy cành cao gì ha..."
"Cô yên tâm, nếu quả thật tôi có bản lĩnh đó, bám được cành cao nào, chuyện thứ nhất tôi làm tuyệt đối là nghĩ mọi cách đào thải Đường Noãn cô ra khỏi TW!"
Tống Thanh Xuân nói xong thì liếc Đường Noãn một cái, xoay người đi về phía cửa toilet.
Đi được hai bước, Tống Thanh Xuân lại cảm thấy trong lòng có chút ngột ngạt liền ngừng lại.
Mặc dù cô và Tô Chi Niệm thật sự ký một hợp đồng không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng quan hệ tin tức này, cô không phải dựa vào thủ đoạn mờ ám nào để làm.
Trước kia lúc Tống thị hưng thịnh, Đường Noãn thua cô, nói cô dựa vào gia thế, hiện tại Tống thị sa sút, Tống Thanh Xuân cô thắng, Đường Noãn nói cô dựa vào nhan sắc...
Mặc dù cô biết, thanh giả tự thanh, nhưng bị Đường Noãn đặt chuyện vu oan vô căn cứ như vậy, cơn tức này Tống Thanh Xuân thật sự nuốt không trôi.
Tống Thanh Xuân đưa lưng về phía Đường Noãn đứng yên nửa phút, đột nhiên xoay người đi trở lại trước mặt Đường Noãn, đầu tiên là cô liếc nhìn mặt Đường Noãn một cái, sau đó là dời tầm mắt xuống đôi giày cao gót hơn mười cm cô ta đang mang: "Đường Noãn, tôi nghe nói cô bị trật chân?"
Đường Noãn có chút khó hiểu Tống Thanh Xuân đột nhiên nói câu này là có ý gì, vẻ mặt cô ta bình tĩnh nhìn Tống Thanh Xuân, không lên tiếng.
"Nếu chân đang bị trật mà còn mang giày cao gót như vậy, vậy chắc hẳn là khỏi rồi ha..." Tống Thanh Xuân cười khẽ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Đường Noãn, không chút lưu tình vạch trần: "Xem ra bản lĩnh của cô cũng chỉ có như vậy, có bản lĩnh giả trật chân lừa Tần Dĩ Nam, sao lại không có bản lĩnh làm trật chân thật đi? Chẳng lẽ cô không sợ tối nay lúc Tần Dĩ Nam tới tìm cô, nhìn thấy cô đi giày cao gót cao như vậy sẽ biết rõ cô đang nói dối?"
"Cho nên, Đường Noãn, mau chóng sang siêu thị bên cạnh mua giày đế bằng đi, nếu không uổng công cô muốn giả cũng giả không được!"
"Đương nhiên, tôi có lòng tốt nhắc nhở cô, không cần cảm ơn tôi đâu!"
Tống Thanh Xuân nói xong, cong môi rực rỡ rực rỡ với Đường Noãn, sau đó thì chuẩn bị quay người đi, nhưng vừa bước một bước, trong đầu Tống Thanh Xuân đột nhiên hiện lên lời của của Tần Dĩ Nam hôm trước gọi điện thoại cho mình, vì vậy lại quay đầu nhìn về phía Đường Noãn, tiếp tục không nể tình lật tẩy: "Ngày đó trên dọc đường Tần Dĩ Nam đưa cô đi bệnh viện, điện thoại bị mất, là bị cô trộm lấy đi, ném rồi hả?"
Tống Thanh Xuân không đợi Đường Noãn mở miệng thì tiếp tục nói tiếp: "Cô đừng nói với tôi là bảo tôi đưa ra bằng chứng, mánh lới lừa dối này cô chơi bao nhiêu năm qua, chúng ta đều biết rõ trong lòng, không phải sao?
"Cho nên, Đường Noãn, lúc tôi thắng cô, cô đừng lúc nào cũng nói tôi có bối cảnh gia đình nên dựa vào gia đình, lúc không có gia đình nói tôi bán rẻ nhan sắc, những lời nói như vậy luôn khiến cho người ta có một cảm giác là cô đang ghen ghét với người khác đấy, biết không?"
"Thật ra, cô thật sự không cần ghen ghét tôi, cô xem vừa rồi tôi vạch trần cô hai điểm thì có thể nói ra một vấn đề..." Tống Thanh Xuân nhìn thẳng vào hai mắt Đường Noãn, ánh mắt trở nên có chút sắc bén, gằn từng chữ nói: "Ở phương diện trơ trẽn, Tống Thanh Xuân tôi thật sự không sánh bằng Đường Noãn cô, cam bái hạ phong!"
Đường Noãn tùy theo lời của Tống Thanh Xuân mà nắm chặt hai tay, móng tay được cô ta tu sửa vẽ móng bấm mạnh vào trong lòng bàn tay.
Lúc cô ta nghe cô nói câu sau cùng, cuối cùng không nhịn được nữa chợt giơ tay lên quất về phía mặt của Tống Thanh Xuân.
Đường Noãn ra tay vô cùng bất ngờ, tốc độ lại rất nhanh khiến Tống Thanh Xuân trở tay không kịp, làm cô hoàn toàn không có thời gian phản ứng cùng trốn tránh.
Mắt thấy tay Đường Noãn sắp đụng đến mặt của Tống Thanh Xuân, Tống Thanh Xuân theo bản năng nhắm mắt lại, cô cảm nhận rõ có sức gió đánh về phía má trái của mình, sau đó bên tai vang lên âm thanh cái tát vang dội.
"Bốp..."
Âm thanh rất trong trẻo, vô cùng sắc bén chói tai ở trong toilet yên tĩnh này.
Trong nháy mắt Tống Thanh Xuân nghe thấy âm thanh này, trái tim cũng ngừng đập theo.
Cô nhắm mắt lại ước chừng nửa phút mới ȶᏂασ bản nâng giơ tay lên che má trái của mình.
Đang trong ấn tượng của cô, đừng nói là bị đánh, ngay cả số lần bị mắng cũng không quá ba lần.
Nhưng bây giờ, cô Đường Noãn như vậy đánh một bạt tai trắng trợn như vậy.
Hơn nữa nghe âm thanh kia, cũng khiến cô cảm thấy đau...
Một nổi khuất nhục và tức giận không có cách nào nói nên lời chạy thẳng từ lòng bàn chân lên đầu của cô, ngực cô bắt đầu phập phồng sau đó Tống Thanh Xuân đột nhiên mở mắt ra, trong mắt mang theo vài phần tức giận, không hề nghĩ ngợi giơ tay lên phản kích lại lên lại Đường Noãn: "Đường Noãn, cô..."
Lời chửi mắng Tống Thanh Xuân còn chưa nói xong, cả người cô giống như bị mặc định, trong nháy mắt bất động tại chỗ.
Cô nhìn chằm chằm vào Đường Noãn không có chút phản ứng ở trước mặt, qua một hồi lâu, cô mới khẽ chớp mắt một cái, sau đó lại chớp mắt, tin chắc mình không nhìn lầm, lúc này mới mang theo vài phần kinh ngạc quay đầu nhìn về phía cái gương.
Tống Thanh Xuân buông tay che má trái xuống, cô nhìn rõ hai má của mình, trắng nõn trơn bóng, hoàn toàn không có dấu vết bị đánh, còn Đường Noãn đứng bên cạnh, trên má phải có năm dấu tay, rõ ràng vô cùng, có lẽ cô ta dùng toàn bộ sức lực, những dấu tay kia đã bầm tím.
Đôi mắt to đen nhánh của Tống Thanh Xuân nhìn qua tấm gương, từ má phải của Đường Noãn sang má trái của mình, sau đó lại từ má trái của mình chuyển về má phải Đường Noãn, qua lại hồi lâu nhiều lần, đầu óc mới chậm rãi chuyển động.
Ai có thể nói cho cô biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?
Không phải Đường Noãn ra tay đánh cô sao? Tại sao trên mặt Đường Noãn lại có dấu tay? Còn trên mặt cô lại không hề gì?
Đây có phải là đang nằm mơ không?
Tống Thanh Xuân không nhịn được giơ tay lên, vuốt vuốt má trái của mình, không hề cảm nhận được chút đau đớn nào, điều này nói rõ vừa rồi cô không bị đánh.
Trong toilet này, hiện tại chỉ có hai người cô và Đường Noãn, cô có thể hết sức khẳng định chắc chắn cùng chính xác vừa rồi mình không có ra tay, cho nên... một tát trên mặt Đường Noãn, là do chính cô ta tự đánh lên.
Coi như sau khi cô ta tự mình ra tay, sợ gây lớn chuyện, muốn thu tay lại vậy cũng không thể tự mình đánh mình chứ?
Hơn nữa, một cái tát này, cô cũng không thể tát cô ta nha?
Cô nghĩ mãi nghĩ không ra, sau lại chuyển cái tát có sức lực lớn như vậy sang trên mặt mình?
Chẵng lẽ Đường Noãn có bệnh tâm thần? Nhưng, nhìn cô ta hình như rất bình thường mà...
Chẳng lẽ đây là câu nói trong truyền thuyết, kẻ hèn hạ ắt có trời phạt?
Trong đầu Tống Thanh Xuân hiện lên rất nhiều ý nghĩ, nhưng ý nghĩ nào cũng đều khiến cô nghĩ không ra tại sao lúc Đường Noãn đáng cô lại đánh ngược lại cho mình một tát.
Đường Noãn đứng nguyên tại chỗ tròn hai phút mới sực tỉnh giơ tay lên, đụng đụng mặt của mình, sau đó cô ta cảm nhận được một trận đau đớn tan lòng nát dạ, tiếp đó miệng cũng theo bản năng liệt một chút, rồi quay đầu nhìn về phía gương.