Đúng vào lúc này, có một phóng viên vòng máy chụp ảnh qua tay che trước mắt Tống Thanh Xuân của Tô Chi Niệm, chụp ảnh Tống Thanh Xuân: “Xin hỏi Tống Thanh Xuân ŧıểυ thư, cô và anh trai ruột của cô ở cùng một chỗ, là cô câu dẫn anh trai cô trước sao?”
Câu nói của phóng viên này, quả thực là châm lửa giận nơi đáy lòng Tô Chi Niệm đến cực hạn, anh cũng không đợi tiếng nói của người phóng viên này rơi xuống, đột nhiên đưa tay ra, đoạt máy chụp ảnh của các phóng viên đang không ngừng chụp ảnh Tống Thanh Xuân, nghĩ cũng không nghĩ liền hung hăng ném mạnh xuống đất.
Theo một tiếng vang thật lớn, tiếp nối liền vang lên nhiều đa͙σ tiếng kêu thét chói tai.
Theo sau liền có phóng viên quay chụp máy chụp ảnh bị ném vỡ dưới đất, người đó chính là kẻ quay trực tiếp đầu tiên, giống như chỉ sợ thiên hạ không loạn, hưng trí bừng bừng giơ microphone, đối diện người giơ máy quay phim hợp tác với mình, ngữ khí rất nhanh giải thích: “Tiếng vang lớn vừa rồi kia là ở dưới thẹn quá hóa giận của Tô Chi Niệm tiên sinh, ném máy chụp ảnh của một người bạn phóng viên...”
Theo lời nói của phóng viên trực tiếp đó, có phóng viên khác, cũng bắt đầu chất vấn Tô Chi Niệm theo.
“Xin hỏi, Tô Chi Niệm tiên sinh, vì sao ngài bỗng nhiên phát giận lớn như vậy?”
“Đúng vậy, Tô Chi Niệm tiên sinh, chẳng lẽ lời nói vừa rồi của người bạn phóng viên kia là đúng, thật là Tống Thanh Xuân ŧıểυ thư câu dẫn ngài?”
“Tống Thanh Xuân ŧıểυ thư, vì sao cô phải luôn trốn tránh ở trong lòng Tô Chi Niệm không chịu lộ diện, xin hỏi cô đây là cảm thấy mất mặt sao? Nếu cô biết mất mặt, vì sao lúc trước còn trơ trẽn đi câu dẫn anh trai của mình?”
“Rầm” “rầm” “rầm“... Theo phóng viên mồm năm miệng mười truy vấn, một giây sau, microphone và máy chụp ảnh trong tay phóng viên vây chung quanh Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân lần lượt không theo khống chế rơi ra từ trong ngón tay bọn họ, quăng mạnh xuống đất.
Những phóng viên vốn hùng hổ dọa người kia, nhìn máy chụp ảnh vỡ thành bảy tám mảnh trước mặt mình, toàn bộ đều sững sờ ngay tại chỗ, mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, bỗng chốc không rõ vừa rồi chính mình buông tay như thế nào?
Tô Chi Niệm dùng một tay ôm Tống Thanh Xuân, bảo vệ vững chắc mặt của cô, không cho những phóng viên kia bất kỳ cơ hội chụp ảnh nào, nộ khí đằng đằng đưa tay ra, đoạt microphone trong tay người chủ trì đã trợn mắt há mồm đứng ở một bên, giơ lên trên môi mình, trong giọng nói trầm thấp, bao hàm cảnh cáo nồng đậm: “Không phải các người muốn đáp án sao? Được rồi, tôi cho các người đáp án!”
Tô Chi Niệm vừa nói, vừa lạnh lẽo rét buốt quét một vòng phóng viên chung quanh, khi những phóng viên kia tiếp xúc tới tầm mắt của anh, bị dọa đến ánh mắt đều có vẻ hơi lơ lửng không cố định.
“Tôi và cô ấy ở cùng một chỗ, nhưng không phải cô muốn ở cùng với tôi, là tôi cưỡng bức cô ấy ở chung với tôi!”
“Cho nên, nếu như các người muốn khiển trách, liền khiển trách một mình tôi là được, chuyện này không có quan hệ gì với cô ấy, cô ấy chính là một người bị hại!”
Có phóng viên giơ microphone lên bờ môi, một bộ dáng muốn mở miệng hỏi vấn đề với Tô Chi Niệm, nhưng mà làn môi hắn chưa kịp động, Tô Chi Niệm liền lạnh lẽo rét buốt mở miệng: “Tôi không tiếp nhận bất kỳ phỏng vấn nào, bởi vì tôi không có gì để giải thích với các người, chẳng qua tôi có một câu muốn nói, đó chính là...”
Tô Chi Niệm nói đến đây, ánh mắt hơi hơi trầm xuống, có tràn ngập sát khí, nghiêng thân mà ra: “Mắng tôi có thể, nhưng...”
Tô Chi Niệm cắn chặt răng, đáy mắt có sát khí nhảy lên.