“Tôi nghĩ ở đây có không ít người, khẳng định bị quyết định vừa rồi của tôi dọa sợ, thẳng thắn mà nói, ban đầu khi tôi biết tin tức này, cũng bị dọa sợ.”
Tống Mạnh Hoa sống hơn nửa đời người, đã trải qua hết sóng to gió lớn, lúc này sinh mệnh của ông đều đã đi đến hồi cuối, liền sẽ trở nên không có quá nhiều để ý đến một ít lời đồn đãi chuyện nhảm, ngược lại người bên cạnh sẽ càng trở nên quan trọng hơn rất nhiều.
Cho nên quyết định hôm nay, là ông đã sớm làm tốt tính toán.
Tô Chi Niệm là con trai ông, tuy rằng mỗi người đều cảm thấy con riêng không đáng ra ngoài ánh sáng, sẽ cất sẽ giấu, nhưng ông sẽ không, ông muốn ở trên tiệc tròn năm của xí nghiệp Tống thị, chiêu cáo thiên hạ, cho bọn họ biết, con riêng của ông, không phải là vết nhơ của ông, mà là con trai của ông.
Một giây trước Tống Mạnh Hoa còn là ngữ khí giải quyết việc chung, một giây sau liền trở thành có chút mủi lòng: “Nhưng, đồng thời bị dọa sợ, tôi càng thích thú và vui mừng hơn.”
“Tôi vui mừng vì trời cao không tệ với tôi, lúc đoạt đi một người con trai của tôi, đồng thời đã trả lại cho tôi một người con trai ưu tú khác.”
“Người phạm sai lầm là tôi, không phải con trai tôi, mặc kệ con trai tôi là họ Tống hay là họ Tô, bọn chúng đều là con trai ưu tú nhất của tôi.”
Hiện trường vốn xao động, liền yên tĩnh trở lại lần nữa, qua khoảng mười giây đồng hồ, không biết là ai đi đầu vỗ tay lên.
Ở trong tiếng vỗ tay, người chủ trì giơ microphone, cố tình gọi Tô Chi Niệm lên sân khấu.
Quyết định này của Tống Mạnh Hoa, Tô Chi Niệm cũng không biết trước, tuy rằng chuyện phát sinh có chút đột ngột, nhưng năng lực ứng đối của anh rất cường đại, gặp nguy không loạn đứng ở trên sân khấu, sắc mặt trầm ổn, ứng đối tự nhiên nhận lấy microphone, nói: “Chào mọi người, tôi là Tô Chi Niệm, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ đảm nhiệm chức vụ chủ tịch xí nghiệp Tống thị, xin mọi người chiếu cố nhiều hơn.”
... Lên sân khấu tiếp theo là Trịnh Hạo - tổng giám đốc đương nhiệm của xí nghiệp Tống thị, anh đơn giản nói một chút kế hoạch phát triển một năm tiếp theo của xí nghiệp Tống thị.
Sau đó tiếp theo, liền nghênh đón mắc xích mấu chốt nhất của tiệc tròn năm, mở champagne.
Những năm qua, mắc xích xí nghiệp Tống thị mở champagne, không phải Tống Mạnh Hoa và vợ, chính là Tống Thừa và Phương Nhu, bây giờ đây, Tống phu nhân không còn, Tống Thừa cũng không còn, cho nên lần mắc xích mở champagne này, liền biến thành Tống Mạnh Hoa và hai người con: Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân.
“Tiếp theo, chúng ta xin mời Tô Chi Niệm tiên sinh và Tống Thanh Xuân ŧıểυ thư lên sân khấu mở champagne cho chúng ta --” Theo tuyên bố của người chủ trì, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Tiếp nối, trong âm thanh bốn phương tám hướng của đại sảnh yến hội, có bối cảnh âm nhạc vang lên.
Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm, một trước một sau đi tới trước ly xếp thành tháp champagne.
Người phục vụ đẩy xe con đặt đầy các loại rượu sâm banh, chậm rãi đi tới.
Hai người điều khiển đứng ở bên cạnh Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm, mỗi người cầm lên một bình rượu sâm banh, mở bình trong lúc người chủ trì chậm rãi nói lời chúc mừng.
Vào một khắc giọng nói người chủ trì rơi xuống, hai người điều khiển bưng rượu sâm banh, mặt mỉm cười đi về phía sân khấu, trước một giây bọn họ chuẩn bị đưa rượu sâm banh cho Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm, bối cảnh âm nhạc êm tai lưu loát, bỗng nhiên liền biến thành tiếng vang xào xạc.
Cho dù hai người điều khiển đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhưng vẫn không hẹn mà cùng bỗng chốc ngây ngẩn.
Người chủ trì nhăn mày, giơ microphone lên, trước là hỏi thăm một câu “Xảy ra chuyện gì”, sau đó vững vàng bình tĩnh an ủi hiện trường hỗn loạn: “Xin lỗi, có thể thiết bị âm thanh xuất hiện một ít trục trặc nhỏ, mọi người an tâm chờ một chút...”