“Chờ em nguôi giận, em liền tới ngõ hẻm Minh Kính chờ anh, anh có thể trực tiếp tới nơi này tìm em, như vậy anh sẽ không cần tìm em khắp nơi...”
Tống Thanh Xuân nghiêng đầu, ngẫm nghĩ, lại bổ sung một câu: “Em sẽ không tức giận quá lâu, nhiều nhất là bốn mươi tám tiếng...”
“Ừ...” Bốn mươi tám tiếng có thể có chút nhiều, Tống Thanh Xuân phồng quai hàm: “... Hai mươi bốn tiếng, sau hai mươi bốn tiếng, mặc kệ em không vui vẻ bao nhiêu, em đều nhất định sẽ tới nơi này, như vậy, anh trực tiếp tới nơi này tìm em là được!”
Sau khi Tống Thanh Xuân nói xong, cảm thấy giao hẹn này của mình thật là tuyệt, mặt mày cười cong cong, ngửa đầu hỏi: “Như thế nào? Có cảm thấy đề nghị này của em rất tốt không?”
“Cũng không tệ lắm...” Sau một lát, Tô Chi Niệm vẫn lại lặp lại lời nói vừa rồi của mình một lần: “Chẳng qua, về sau vẫn không thể tùy tiện chạy loạn, nếu như em thật rất tức giận, em có thể bảo anh đi, chờ em nguôi giận, nói với anh, anh liền trở về...”
Tô Chi Niệm vừa nói, vừa giơ tay lên, che chở bờ vai Tống Thanh Xuân, ngăn ngừa người đi đường đi tới từ sau lưng cô, đánh phải cô: “... Bởi vì anh thật rất lo lắng, lo lắng an nguy của em, lo lắng em không chăm sóc tốt chính mình, lo lắng em đói bụng, lo lắng buổi tối em đi ngủ không đắp kín mền, càng lo lắng em đi rồi không trở lại nữa, nhưng anh không giống, dù anh bị em đuổi đi, anh cũng nhất định sẽ trở về...”
Bởi vì, những năm gần đây, anh đều luôn đứng ở sau lưng em, chưa bao giờ rời khỏi nửa bước.
Bởi vì em chính là nhà của anh, mặc kệ anh đi bao xa, anh đều muốn về nhà.
Trước đây là vậy, hiện tại là vậy, tương lai vẫn là vậy.
Tống Thanh Xuân nghe thấy âm thanh giống như rung động trái tim, trong đáy lòng cô tuôn ra một loại cảm giác thỏa mãn đời này không còn gì tiếc nuối, cô cười xán lạn với Tô Chi Niệm, sau đó xoay người, đổi thành đi song song ở bên cạnh anh.
Cô nghĩ, đời người đẹp nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.
Cùng anh đi tay trong tay như vậy, giống như liền muốn đi về phía thiên hoang địa lão.
Sau đó ở trong cảm giác hạnh phúc tốt đẹp như vậy, Tống Thanh Xuân liền hồi báo hành tung mất tích của mình một lần.
“Tô Chi Niệm, ngày hôm qua em ngốc ở trong công ty, ngốc một buổi tối.” “Ừ.”
“Tô Chi Niệm, thật ra buổi sáng hôm nay đã về biệt thự tìm anh.”
“Ừ.”
“Tô Chi Niệm, em nhìn thấy thứ ở trên tủ đầu giường của anh.”
“... À.”
Tô Chi Niệm luôn ít nói, cho nên lộ vẻ như lời nói của Tống Thanh Xuân có chút nhiều, lúc trước kia, Tống Thanh Xuân không thấy chính mình nói nhiều, nhưng hiện tại, cô cảm thấy mình giống như là một người lải nhải.
Anh nói ít, cô nói nhiều, hai người vừa lúc bổ sung.
Không phải nói hai người bổ sung cho nhau, mới là hạnh phúc nhất sao?
Tống Thanh Xuân bị ý nghĩ trong đáy lòng của mình, cổ động hì hì hai tiếng, yên tĩnh trong chốc lát, lại nói: “Bia mộ đó, ŧıểυ hạt vừng nhất định sẽ rất thích.”
“...” Bước chân của Tô Chi Niệm, hơi ngưng trệ một chút.
Cô nói, bia mộ đó, ŧıểυ hạt vừng nhất định sẽ rất thích, đây là nói cô... Tô Chi Niệm đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Tống Thanh Xuân.
Tống Thanh Xuân giả bộ không có phát hiện đến sự khác thường của anh, nhìn về phía con đường trước mặt, đáy mắt lại có sương mù từ từ dâng lên, cô hơi hơi giương cong khóe môi, gằn từng chữ, nói rất rõ ràng: “Tô Chi Niệm, thứ Tư tuần sau chúng ta đi Thượng Hải đi.”
Tô Chi Niệm mím chặt môi một chút, không lên tiếng.
Tống Thanh Xuân cúi khép mí mắt, cuối cùng vẫn không khống chế được, có nước mắt rơi lã chã xuống dưới: “Tô Chi Niệm, em đồng ý kiến nghị của anh, phá bỏ ŧıểυ hạt vừng.”