Đường Noãn vừa được tài xế xe taxi ôm lên xe, liền hôn mê đi.
Chờ đến khi cô tỉnh lại, đêm đã khuya, trong phòng bệnh rất an tĩnh, đèn chân không sáng ngời, chiếu vách tường sáng tỏ chói mắt.
Cô nhìn chằm chằm trần nhà tuyết trắng, sững sờ một lát, bỗng nhiên liền giơ tay lên sờ bụng dưới bằng phẳng của mình, đã không còn loại đau đớn thấu xương kia, hết thảy an tĩnh bình thường.
Vậy con của cô... Đường Noãn đột nhiên liền ngồi dậy từ trên giường.
ŧıểυ y tá ngồi ở chỗ không xa, bị động tác đột ngột của Đường Noãn làm bừng tỉnh, cô ta vuốt mắt, ngữ khí hàm hồ hỏi: "ŧıểυ thư, cô..."
Lời của ŧıểυ y tá còn chưa nói hết, liền bị Đường Noãn nôn nóng cắt đứt: "Con tôi sao rồi? Con tôi có còn không?"
Đường Noãn lau mồ hôi lạnh bị dọa toát ra trên trán, không lên tiếng, nhận lấy thuốc liền dùng nước uống xuống, thẳng đến khi đưa trả lại cho ŧıểυ y tá ly nước, mới dùng ngữ khí rất nhẹ mở miệng nói một câu cảm ơn.
Đường Noãn mê man thời gian rất dài, không có một chút buồn ngủ, ŧıểυ y tá canh giữ mình ngồi ở trên ghế sofa, luôn luôn ngủ gật.
Đường Noãn dựa vào ở trên giường bệnh, nhìn chằm chằm bóng đêm tối đen ngoài cửa sổ, trong đầu không cầm lòng nổi liền hiện ra cảnh chiều hôm đó, Hoàng phu nhân đánh cô đánh kịch liệt như vậy, thậm chí chung quanh còn vây xem rất nhiều người, những thứ kia vốn nên trở thành ám ảnh nơi đáy lòng cô, những những quyền đấm cước đá và châm chọc khiêu khích kia, giống như hoàn toàn không phải rơi ở trên người cô, tất cả hình ảnh cô bị đánh liền giống như là những cảnh phong khinh vân đạm, nhanh chóng lướt qua trước mắt của cô, chỉ có hình ảnh Tống Thanh Xuân móc một xấp tiền từ trong ví ra, đưa cho tài xế xe taxi, liền rõ ràng mà lại khắc sâu nhất.
...
Thứ tư, Hoàng tổng tới bệnh viện thăm Đường Noãn, lúc Hoàng tổng tới, xách rất nhiều thứ, có quần áo nhãn hiệu Đường Noãn thích nhất, cũng có túi xách nhãn hiệu Đường Noãn thích nhất, còn có rất nhiều trang sức giá trị đắt tiền, thậm chí Hoàng tổng vừa vào phòng bệnh, liền ồn ào bảo y tá nhỏ đi mời viện trưởng của bọn họ, muốn đổi phòng bệnh tốt nhất cho Đường Noãn.
Nếu đổi là trước đây, Đường Noãn nhìn thấy hành động như vậy của Hoàng tổng, thật sự sẽ cảm giác rất hạnh phúc, nhưng hiện tại, cô nhìn chằm chằm quà tặng đắt tiền cả một phòng, mặt mày đều không chớp một cái, thẳng đến sau khi trong phòng bệnh chỉ còn lại cô và Hoàng tổng, mới mở miệng, nói câu đầu tiên từ lúc Hoàng tổng tới bệnh viện: "Ông đã kết hôn, vì sao lại luôn không nói với tôi?"
Hoàng tổng nắm tay cô, nói với cô rất nhiều lời, có nhận lỗi, cũng có cam đoan, ông ta nói vợ của ông ta đã bị ông đưa đi Hồng Kông, cũng sẽ không đến tìm cô gây phiền toái nữa. Chỉ là cường điệu nhiều nhất là bảo cô dưỡng thai thật tốt, đừng nghĩ ngợi lung tung, còn nói chỉ cần sau khi sinh con trai ra, ông ta liền tặng cho cô ngôi biệt thự mà cô luôn thích kia.
Lúc nói đến một nửa, điện thoại di động của Hoàng tổng vang lên, hẳn là công ty gọi tới, sau khi ông ta cúp máy, lời ngon tiếng ngọt ôm Đường Noãn chỉ nói hai câu, liền hôn gò má cô một chút, để lại cho cô một xấp tiền dày đặc, nói xong quay đầu lại nhìn cô, sau đó liền vội vàng rời đi.