"En biết rất rõ, em đang nói cái gì." Tống Thanh Xuân chờ giây lát, không có chờ được Tô Chi Niệm nói chuyện, lại mở miệng, có mấy lời, cô từng nói với Tần Dĩ Nam, lại chưa nói với anh, cô không ngại lặp lại với anh lần nữa: "Em chưa bao giờ tỉnh táo hơn bây giờ, Tô Chi Niệm, em muốn ở cùng với anh."
"Ở trên thế giới này, anh là người đối tốt với em nhất, anh không thể sau khi nuôi dưỡng em lớn, liền không chịu trách nhiệm chứ."
"Toàn bộ thế giới tính là cái gì, toàn bộ thế giới cộng lại, đều không sánh bằng một mình anh..."
Theo từng câu vang dội của Tống Thanh Xuân, trong đầu óc Tô Chi Niệm lại nghĩ đến những lời đọc được từ đáy lòng Tần Dĩ Nam vào lúc sáng sớm.
-- Có Tô Chi Niệm, em liền không sợ.
-- Bởi vì toàn bộ thế giới, đối với em mà nói, đều không sánh bằng một mình Tô Chi Niệm.
-- Em không muốn toàn thế giới, em chỉ cần Tô Chi Niệm.
-- Tô Chi Niệm chính là cuộc đời của em.
Tô Chi Niệm rõ ràng cảm giác được máu trong cơ thể mình trở nên đặc biệt dao động, anh mở miệng, ngữ khí tận lực bảo trì bình ổn, lại vẫn biểu lộ ra từng sợi run sợ: "Đình Đình, vậy nếu như anh nói với em, một khi anh gật đầu đồng ý ở cùng với em, đời này kiếp này, em cũng đừng vọng tưởng rời đi từ bên cạnh em, dù tương lai em hối hận, anh cũng sẽ không thả em đi, em sợ không?"
"Em không sợ." Tống Thanh Xuân hồi đáp vẫn là rõ ràng như vậy, cô giống như là sợ anh không tin tưởng, còn rất dùng sức lắc đầu hai cái với anh.
"Không chỉ như thế, anh không thể giống như người khác, cho em một nghi thứccầu hôn lãng mạn, không thể giống như người khác, cho em một tỏ tình khiến người khác hâm mộ vào lễ tình nhân, càng không thể giống như người khác, cho em một lễ cưới thịnh thế, em không hối hận chứ?"
"Em không hối hận."
"Chúng ta không thể giống như tình nhân bình thường, ôm ấp quang minh chính đại, nói yêu lẽ thẳng khí hùng, cả đời chúng ta đều chỉ có thể trốn tránh ở trong hắc ám, em xác định đây là thứ em muốn sao?"
"Em xác định." Tống Thanh Xuân cười dịu dàng với Tô Chi Niệm, tiếng nói như ánh trăng ôn nhu, ngữ khí lại cứng rắn như tảng đá.
"Anh không có cách nào danh chính ngôn thuận viết tên em ở bên cạnh tên anh, thậm chí anh không thể cho em một đứa bé... Đình Đình, em nghĩ kỹ chưa?"
"Em nghĩ kỹ rồi, vào tối hôm qua khi em đi tìm anh Dĩ Nam, liền nghĩ kỹ rồi."
Tô Chi Niệm cũng không đợi tiếng nói Tống Thanh Xuân rơi xuống, mãnh mẽ đưa tay ra, kéo cô vào trong lòng, ôm chặt lấy.
Có biết không? Trời cao đối với mỗi một người đều rất công bằng, trời cao cho anh, siêu năng lực người khác không có được, cũng cho anh cô độc và đau đớn mà người khác không thể có được, nhưng cuối cùng anh lại may mắn hơn những người khác, bởi vì anh có một Tống Thanh Xuân.
Tô Chi Niệm dùng sức ấn Tống Thanh Xuân vào trong lòng, lại cảm thấy xa xa không đủ, anh dùng sức lần nữa, một bộ dáng nghĩ hận không thể vùi cô vào trong tận xương máu.
Cảm giác ôm cô thật tốt, giống như là ôm toàn bộ thế giới.
Tô Chi Niệm cảm động đỏ cả vành mắt, anh dùng sức ôm cô, lại ôm cô, sau đó có một giọt lệ, liền theo gò má chậm rãi rơi xuống, rơi ở trong cổ cô, anh dán bên tai cô, giọng nói có chút khàn khàn nói: "Đình Đình, thật là hết cách với em mà..."
Nước mắt tuy nhẹ, nhưng rơi ở trên da thịt, lại rất nặng.
Thân thể Tống Thanh Xuân nhẹ nhàng co rúm lại một chút, giơ tay lên, nhốt chặt eo Tô Chi Niệm.