Giờ này phút này, đáy mắt tên ăn xin xuất hiện ánh sáng, liền giống như là trúng năm trăm vạn.
Tay bẩn thỉu dơ dáy của anh ta đã bấm bắp đùi của mình, thẳng đến khi truyền tới đau đớn thấu xương, anh mới dám tỉnh lại.
Hóa ra anh không phải đang nằm mơ... Lại có thể là thật, có một cô gái giống như thiên tiên, mang theo tài sản to lớn, tới nói kết hôn với anh... Người có tiền đều là bệnh thần kinh như vậy sao?
Tên ăn xin chớp chớp mắt, vẫn có chút không dám nói lời nào, sợ vừa mở miệng, cô gái trước mặt liền biến mất không còn tăm hơi .
“Tống Thanh Xuân!” Tiếng nói của Tô Chi Niệm, mang theo một chút phẫn nộ và cảnh cáo.
Nếu là trước đây, Tống Thanh Xuân nghe được âm điệu như vậy của Tô Chi Niệm, chắc canh sợ đến thân thể khẽ run rẩy, nhưng hiện tại cô, hoàn toàn không sợ trời không sợ đất, vẫn luôn không để uy hiếp của Tô Chi Niệm vào mắt, cô chớp chớp mắt với tên ăn xin, cười càng sáng loá: “Chỉ cần anh đáp ứng tôi, mười giờ sáng ngày mai, chúng ta vào thời gian đi làm đầu tiên của cục dân chính, liền có thể đi qua lãnh chứng nhận kết hôn...”
Tên ăn xin bị tươi cười nở rộ trên mặt Tống Thanh Xuân làm choáng váng một lát, cuối cùng lắp ba lắp bắp mở miệng: “Thật sao?”
“Đương nhiên là thật ...” Túi vừa bị ném ra , chìa khóa xe vẫn ở trong xe không lấy, Tống Thanh Xuân cúi đầu, tìm ở trên người một lúc lâu, vẫn không tìm được một chút vật đáng giá, cuối cùng liền vươn tay ra tháo một cái vòng ngọc trên cổ tay, lúc tháo đến một nửa, Tống Thanh Xuân nghĩ đến cúc áo vàng đeo trên cổ mình, đột nhiên giơ tay lên, kéo xuống một cái, đưa cho tên ăn xin: “... Nếu anh không tin, tôi liền đưa cho anh cái này làm đính ước, đây chính là chế tạo từ vàng ròng, có điêu khắc bên ngoài, tuy rằng không đáng tiền lắm, nhưng cũng vẫn trị giá một chút tiền lẻ...”
Đó là cúc áo của anh... Cô luôn đeo trên cổ ... Dù là sau này cô biết anh là ân nhân cứu mạng của cô, anh cũng chưa từng mở miệng đòi hỏi trở về viên cúc áo kia, bởi vì thứ anh thích, mang ở trên người cô, nhưng hiện tại, cô lại kéo xuống, tùy tùy tiện tiện đưa cho người khác làm lễ đính hôn... Lễ đính hôn? Cô coi mình là vật phẩm sao?
Biết rõ Tống Thanh Xuân đây là đang giận dỗi với mình, nhưng trong lồng ngực Tô Chi Niệm vẫn dâng lên nộ ý và ghen tuông nồng đậm.
“Tống, Thanh, Xuân!” Tô Chi Niệm nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ gọi tên cô, âm điệu của anh âm lãnh dọa thân thể tên ăn xin đối diện Tống Thanh Xuân run lên một chút, có chút nhát gan nhìn anh một cái, sau đó liền bò dậy từ trên mặt đất, một bộ dáng muốn chạy trốn.
Tống Thanh Xuân tay mắt lanh lẹ đưa tay ra nắm lấy tay anh ra, xoay người, cười nhạt với Tô Chi Niệm, sau đó chỉ chỉ tên ăn xin bên cạnh, nói: “Anh, đây là vị hôn phu em mới tìm được, anh cảm thấy như thế nào?”
Vị hôn phu? Tô Chi Niệm nắm chặt tay thành quả đấm.
Tống Thanh Xuân biết, người đàn ông tuấn mỹ trước mặt cách đó không xa, sắp tức điên rồi, cô chính là muốn chọc tức anh, tức chết anh!
Cô không sợ chết quay đầu, cười với tên ăn xin muốn bao nhiêu ngọt ngào liền có bấy nhiêu ngọt ngào giới thiệu Tô Chi Niệm với anh ta: “Nhị ca, đó là anh trai tôi, tên là Tô Chi Niệm, CEO xí nghiệp Tô thị, có câu nói rất hay, huynh trưởng như cha, anh nhanh đi chào hỏi anh ấy, tương đương gặp qua cha mẹ của tôi ...”
Tống Thanh Xuân nghe thấy tiếng tay nắm thành quả đấm của Tô Chi Niệm phát ra tiếng vang rắc rắc.
Biết rõ anh đã tức đến cực hạn, Tống Thanh Xuân còn cố ý tăng thêm lên trên một trận lửa.