“Vậy anh đi chết đi! Anh - tên khốn kiếp...” Tống Thanh Xuân bước tới phía trước một bước, một bộ dáng lại muốn nhào lên đánh anh một trận.
Chỉ là bước chân của cô vừa nâng lên, cô liền giống như nghĩ đến cái gì, ngừng lại.
Vào tối hôm qua sau khi cô xem được những dòng nhật ký của, đáy lòng cô trước tiên có rất nhiều cảm động và đau lòng, theo sau chính là muốn gặp anh, sau khi nhìn thấy anh, cô tức anh đần độn, nhưng những tức giận kia, là bởi vì đau lòng mới có, cô suy đi nghĩ lại rất lâu, mới làm ra quyết định muốn ở cùng với anh.
Cô hiểu rõ hơn ai hết, quyết định này của mình, là không được thế giới này tiếp nhận.
Bởi vì từ nhỏ tất cả mọi người bị truyền dẫn tư tưởng và ý niệm, là chống lại anh em ở cùng một chỗ.
Cô cũng sợ, hơn nữa là rất sợ, cô sợ ánh mắt khác thường của mọi người, cô sợ phía sau chỉ chỉ trỏ trỏ, cô sợ bị cô lập bị gạt bỏ bị mắng ghê tởm... Nhưng mà, sợ thì sợ, cô vẫn là lựa chọn dũng cảm bước ra một bước khó khăn kia.
Cô vứt bỏ toàn thế giới, chỉ vì một mình Tô Chi Niệm.
Tối hôm qua, ở trên đường cô đi tìm Tần Dĩ Nam, cô là có chút thấp thỏm.
Nhưng sau khi cô ngồi ở trước mặt Tần Dĩ Nam, tán gẫu với anh xong, cô đột nhiên cảm thấy thể xác và tinh thần rất khoan khoái.
Cô ngồi ở trên xe taxi trở về biệt thự của anh, yên tĩnh hỏi mình, hối hận sao?
Cô thấy được đáp án rõ ràng chân thật nhất ở đáy lòng, không hối hận.
Dù như có một ngày, cô sẽ bị tất cả mọi người nghị luận chán ghét, cô sẽ khổ sở, sẽ thương tâm, nhưng cô sẽ không hối hận.
Trên dọc đường cô trở về biệt thự của anh, nghĩ nếu cô nói với anh, cô muốn ở cùng với anh, anh là sẽ vui vẻ ôm lấy cô, hay là sẽ cự tuyệt cô?
Cô nghĩ, anh yêu cô như vậy, khả năng cự tuyệt sẽ nhiều hơn một chút.
Lúc đó cô còn nói với chính mình ở dưới đáy lòng, không việc gì, cô sẽ dùng hết tất cả biện pháp, thuyết phục anh tiếp nhận quyết định của cô.
Sau đó cô dùng chính sách vỗ về, cực kỳ mủi lòng và thẳng tanh nói với anh tâm sự của cô, nhưng anh lại khóa trái cô ở trong biệt thự, chạy trốn .
Tiếp cô lại dùng chính sách quấn quýt làm phiền, nhưng mặc kệ cô vây chuyển quanh anh như thế nào, anh cho cô đều là coi thường, thậm chí còn nghĩ kết hôn.
Lại sau đó cô liền dùng thủ đoạn bạo lực vừa rồi... Không nghĩ tới vẫn là cự tuyệt...
Mềm, cứng, ngọt, ngoan độc, đều không thể thuyết phục anh, vậy có phải cô có thể lựa chọn cái phương thức cuối cùng, đường cùng không?
Tống Thanh Xuân nhìn đường phố hai bên, nhìn thấy ở dưới cửa sổ một cửa hàng, có một kẻ ăn xin rúc ở trong đó.
Tống Thanh Xuân xoay tròn mắt, bỗng nhiên liền có một ý nghĩ, cô thu chân giẫm về phía Tô Chi Niệm trở về, sau đó thoải mái hào phóng xoay người một cái, không nói một tiếng liền giẫm giày cao gót, bước chân khẩn khoản đi tới kẻ ăn xin đó.
Người một giây trước còn tức đến nổi điên, sao trong phút chốc liền xoay người đi?
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm bóng lưng Tống Thanh Xuân, nhăn mi tâm lại, có chút không hiểu ngồi thẳng người.
Anh nhìn thấy Tống Thanh Xuân đi đến ven đường, đi về một phía tên ăn xin, sau đó ngồi xổm ở trước mặt anh ta.
Anh có siêu năng lực, nghe thấy cô cười tít mắt hỏi tên ăn xin đó: “Tôi xinh đẹp không?”
Cô có bệnh sao? Hơn nửa đêm chạy đến trước mặt một người đàn ông xa lại, hỏi người ta có xinh đẹp hay không?
Tuy rằng tên ăn xin đó không nhất định là một người xấu, nhưng Tô Chi Niệm vẫn không yên lòng đưa ra tay, vịn xe, đứng lên từ trên mặt đất, sau đó xoa xoa bụng bị Tống Thanh Xuân giẫm còn lờ mờ nhiễm đau, sải bước đi về phía Tống Thanh Xuân và tên ăn xin ở ven đường.