“Đúng đúng đúng, song hỷ lâm môn...” Tô Chi Niệm nói xong liền đang ở suy nghĩ, Tống Mạnh Hoa đắm chìm ở trong vui sướиɠ, vẫn hỏi Tô Chi Niệm một câu: “A Niệm, có nghĩ chuẩn bị kết hôn lúc nào không?”
Qua khoảng vài giây, Tống Thanh Xuân nghe thấy Tô Chi Niệm dùng âm điệu lãnh đạm đáp: “Sớm thôi.”
Theo sau đó tiếng cười của Tống Mạnh Hoa, cảnh bố trí cả phòng ăn trở thành yên lặng bất động, tiếng mọi người trò chuyện, tiếng chúc mừng, cùng với tiếng quảng cáo trong truyền hình phát ra từ nơi không xa, trong giây phút này, toàn bộ đều biến mất không còn tăm hơi, bên tai Tống Thanh Xuân chỉ có mấy chữ đang điên cuồng vây quanh -- Tô Chi Niệm bắt đầu suy xét kết hôn, kết hôn sớm một chút.
Đáy mắt Tống Thanh Xuân dần dần ngưng ra nước mắt, chờ đến khi cô ngẩng lên từ điện thoại di động, nhìn về phía Tô Chi Niệm đối diện, người đàn ông lại có thể đã không còn ở trên chỗ ngồi.
Cô nhanh chóng đá ghế dựa phía sau ra, đi ra khỏi phòng ăn, cô nhìn thấy Tô Chi Niệm, vừa mặc áo khoác, vừa nói với Tống Mạnh Hoa: “Công ty con còn có chút chuyện, phải đi trước.”
Tống Mạnh Hoa đưa Tô Chi Niệm đến cửa: “Trên đường lái xe chậm một chút.”
Theo một tiếng “ừ” như có như không của Tô Chi Niệm truyền tới, Tống Thanh Xuân nghe thấy tiếng vang anh khởi động xe.
Cô dừng ở cửa phòng ăn hai giây, liền nhanh chóng chạy lên lầu.
Cô tùy tiện tìm một bộ quần áo mặc lên, lấy một kiện áo khoác, sau đó lục tìm chìa khóa xe ở trong túi, liền vội vàng chạy xuống lầu.
Tống Mạnh Hoa vừa tiễn Tô Chi Niệm xong, trở lại phòng khách liền nhìn thấy bộ dáng hùng hùng hổ hổ của Tống Thanh Xuân, nhịn không được dừng bước lại hỏi: “Thanh Xuân, con sốt ruột gấp gáp, đi làm cái gì?”
“Con vừa nghĩ đến, ví tiền của con rơi ở công ty ...” Tống Thanh Xuân lấy cớ lung tung, liền đẩy cửa ra, chạy ra ngoài.
Cô khởi động xe, đến dây an toàn cũng không có cài, liền dùng một cước giẫm ga, lao ra khỏi sân, đuổi theo phương hướng xe Tô Chi Niệm rời đi.
Ngày hôm qua cô vừa nói với anh, cô muốn ở cùng với anh, hôm nay anh liền nói, anh muốn suy xét kết hôn.
Đây là câu trả lời chắc canh anh cho cô sau khi cô hỏi một câu “Em đến địa ngục cùng anh, được không” vào ngày hôm qua ư?
Không có cô, anh rõ ràng trôi qua thống khổ như vậy, thậm chí đều muốn sống dựa vào rất nhiều rất nhiều thuốc an thần, cho dù như thế, anh vẫn không bằng lòng kéo cô cùng xuống địa ngục, phải không? Thậm chí hiện tại anh vì bức lui cô, còn muốn đi cưới một người phụ nữ mà anh hoàn toàn không quen thuộc, hoàn toàn không muốn ư?
Cô biết, anh như vậy làm là vì tốt cho cô, nhưng chuyện tốt này... Quả thực là muốn tức điên cô!
Tống Thanh Xuân rõ ràng cảm giác được ngọn lửa trong lồng ngực của mình, từ tối hôm qua bị anh khóa trái đến trong nhà, đến hiện tại đều chưa dập tắt, lại hừng hực bắt đầu cháy rừng rực lên.
Đáy mắt cô nhìn thẳng con đường phía trước, có phẫn nộ nồng đậm đang lăn lộn, sau khi cô liên tục vượt đèn đỏ hai lần, cuối cùng cũng nhìn thấy thân xe của Tô Chi Niệm.
Cô đột nhiên đạp chân ga một cái, xe nhanh chóng đuổi theo Tô Chi Niệm.
Hai chiếc xe, khoảng cách càng kéo càng gần, vào lúc xe Tống Thanh Xuân cách xe Tô Chi Niệm chỉ có năm mười mét, Tô Chi Niệm giống như phát hiện xe cô ở phía sau, bỗng nhiên tăng tốc độ xe.
Tô Chi Niệm đây là muốn chạy trốn sao? Anh nghĩ rất tốt!
Tống Thanh Xuân khống chế tay lái, nhanh chóng biến đổi đường xe một cái, ngoan chuẩn nhanh đạp lút cần ga, chẳng qua chỉ là thời gian một nháy mắt, xe cô liền vượt xe của Tô Chi Niệm.