Hình ảnh kia, đẹp giống như mộng cảnh, Tống Thanh Xuân còn chưa phục hồi tinh thần lại từ bên trong rung động cực hạn này, bên tai lại truyền tới tiếng vang "tu tu tu", theo sau đó bên trái, bên phải, phía sau, ngay cả đỉnh đầu của cô, đều nở đầy pháo hoa lộng lẫy chói lọi.
Tiếng vang "tu tu tu" còn đang tiếp diễn, một đám một đám ánh sáng giống như du long từ từ bay lên, không ngừng nổ sập ở giữa không trung, nở rộ ra đóa đóa hoa tươi, muôn hình vạn trạng, màu sắc rực rỡ.
Ánh sáng pháo hoa, chiếu sáng đêm tối, nước biển vỗ vào đá ngầm, gió biển thổi ào ào.
Tống Thanh Xuân đứng ở chỗ cũ, hoa cả mắt, ứng phó không nổi chuyển vòng, nhìn chính mình được bao phủ ở giữa pháo hoa đầy trời, chỉ cảm thấy chính mình giống như tiến vào bên trong một thế giới đồng thoại đèn hoa rực rỡ.
Bỗng nhiên một tiếng nổ lớn vang lên, Tống Thanh Xuân bị dọa toàn thân run rẩy, mượn ánh sáng chói lọi của pháo hoa, Tống Thanh Xuân nhìn thấy vô số bóng đen, giống như thác nước trực tiếp xuống theo pháo hoa, lơ phơ lất phất rơi xuống từ chân trời.
Vẫn chờ đến khi bóng đen rơi ở trước mặt cô, cô vươn tay ra đón, mới nhìn rõ, đó đều là cánh hoa.
"Thanh Xuân..." Tống Thanh Xuân say mê ở trong thế giới giống như mộng ảo, cách gió biển, nghe thấy phía sau truyền tới một âm điệu thanh nhã quen thuộc.
Cô bất giác quay đầu, nhìn thấy trên mặt đất trước mặt, vô số pháo hoa dâng lên từ trên mặt đất, mà Tô Chi Niệm liền tư thế tao nhã đi ra từ bên trong một mảnh ánh sáng phảo hoa màu sắc sặc sỡ kia.
Ánh sáng nhiều màu của pháo hoa, càng nổi bật vẻ mê người đẹp mắt của anh.
Anh nhìn cô chăm chú, đi từng bước một vô cùng tao nhã thong dong.
Theo anh tới gần, tim Tống Thanh Xuân, không hiểu tại sao lại khẩn trương lên theo, tay cô, bất giác nắm chặt cánh hoa màu trắng đón lấy được trong lòng bàn tay kia.
Tô Chi Niệm chậm rãi ngừng ở nơi cách Tống Thanh Xuân khoảng nửa mét xa, anh nhìn thẳng mắt cô, sau đó ngẩng đầu, nhìn pháo hoa xinh đẹp nở rộ nơi chân trời một cái, tiếp tục tiến về phía trước một bước, mới mở miệng nói: "Còn nhớ không? Lúc trước em từng nói, em muốn một trận thịnh yến pháo hoa nở rộ vì một mình em."
Tống Thanh Xuân ngẩn người, ngây ngốc chớp chớp mắt với Tô Chi Niệm, sau đó lại ngẩn người, lúc này mới nghĩ đến, cô giống như là thật sự từng nói câu này.
Đó là một năm tết âm lịch khi anh ở nhà họ Tống, cô muốn đi xem pháo hoa, Tần Dĩ Nam không ở Bắc Kinh, không có ai theo cô, chỉ có thể để cho anh cùng đi.
Đêm pháo hoa kia, thật là cực kỳ hoành tráng, cô nhìn thấy chỗ hưng phấn, cả người đều nhảy lên, sau đó rất kích động kéo tay áo Tô Chi Niệm, nói: "Thật muốn sau này có một trận thịnh yến pháo hoa nở rộ vì một mình tôi..."
Câu đó của cô vừa dứt lời, lại một đợt pháo hoa nở rộ, cô liền kích động lấy điện thoại di động quay lại.
Mà anh chàng thiếu niên đứng ở bên cạnh cô, hai tay cắm túi, bày ra một bộ dáng lạnh lẽo buồn tẻ, nhưng dư quang khóe mắt lại nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ kích động phấn chấn của cô, thất thần.
Tuy rằng Tô Chi Niệm không có tiếp xúc thân thể với Tống Thanh Xuân, nhưng từ trên vẻ mặt cô, anh có thể suy đoán ra được, cô nghĩ đến sự kiện kia.
Anh hơi rũ tầm mắt xuống, lại đi nửa bước tiến về phía trước, cách cô càng gần một chút.
Gió biển thổi khí tức trên người anh, không ngừng bay về phía cô, cánh hoa rì rào rơi xuống, rơi xuống trên đầu, bả vai của anh và cô.
Mắt anh nhìn cô chăm chú, không nhanh không chậm lại mở miệng: "Thanh Xuân, anh yêu em."