Tiến tới gần, Tống Thanh Xuân mới nhìn rõ ràng đây là một tòa nhà mới, còn chưa xong hoàn toàn, giống như là đang ở giai đoạn kết thúc, bốn chữ nơi xa, nói với cô địa điểm nơi này.
Quan Thủy Lâu Các.
ŧıểυ khu này, Tống Thanh Xuân có chút ấn tượng, là một nhà đầu tư ở phương nam, tốn giá tiền lớn mua mảnh đất này, nhưng lúc sắp đến kết thúc, chuỗi tiền vốn đứt đi, khiến cho hiện tại đã qua nửa năm, vẫn còn chưa không thi công lại.
Khó trách lúc cô vừa mới đi lên, cảm thấy thang máy kia không giống là thang máy, hóa ra là loại thang máy che lưới sắt bốn phía dùng trong thi công.
Vào lúc sắp đến gần mép sân thượng, người đàn ông ba mươi tuổi này bỗng nhiên đẩy cô một cái, dưới nguồn lực đa͙σ thúc đẩy này, cả người Tống Thanh Xuân đột nhiên liền nằm ở trên hàng rào sân thượng.
Người đàn ông ba mươi tuổi này, mang theo cô đi lên là một tòa nhà cao nhất trong ŧıểυ khu Quan Thủy Lâu Các, lúc cô ngã nhào, nhìn thoáng qua dưới lầu, gần như không thấy rõ cảnh tượng trên mặt đất.
Tống Thanh Xuân không thể nói chuyện, chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô, hỏi người đàn ông này rốt cuộc là ai, muốn làm gì.
Nhưng mà người kia hoàn toàn không cảm thấy hứng thú với âm thanh ấp a ấp úng của cô, níu chặt cổ áo của cô, đặt cả người lên trên hàng rào sân thượng.
Dù hắn không nói gì, lúc này Tống Thanh Xuân cũng biết, đây là tiết tấu hắn muốn đẩy cô xuống lầu, cô liều mạng bắt lấy cánh tay người đó, vùng vẫy, kháng cự, sống chết không chịu đi lên.
Nhưng mà tuy rằng người đó thoạt nhìn gầy teo yếu ớt, nhưng lực đa͙σ lại vô cùng lớn, mặc kệ cô đưa tay ra nắm hắn, cào hắn thế nào, hắn cũng giống như là một người không có cảm giác đau, dựa vào một thân mạnh bạo, trực tiếp kéo cô lên hàng rào bảo vệ của sân thượng.
Một bàn chân của Tống Thanh Xuân bước ra ngoài.
Cảm giác bay lên, khiến cho trong đáy lòng cô lạnh run thành một mảnh, cô liều mạng muốn trở về trên sân thượng, nhưng người đàn ông kia lại dùng thân thể nhốt chặt thân thể cô, đưa tay ra, chợt xé toang băng dán trên mặt cô.
Đau đớn khiến cho Tống Thanh Xuân bỗng chốc đỏ tròng mắt, cô mở miệng, chỉ vừa nói một chữ "Anh..." với người đàn ông kia, câu nói kế tiếp, Tống Thanh Xuân còn chưa nói xong, liền nghe thấy tiếng vang chân giẫm cửa sắt, Tống Thanh Xuân và người đàn ông đó đồng thời quay đầu sang, nhìn thấy một thân ảnh có tốc độ cực nhanh nhảy lên trên.
Là có người tới cứu cô, hay là người đi đường tới nơi này?
Đáy lòng Tống Thanh Xuân lăn lộn nổi lên vui mừng nồng đậm, theo bản năng cầu sinh khiến cho cô không thèm đếm xỉa liền mở miệng ra, gọi lên: "Cứu mạng... Cứu..."
Tống Thanh Xuân kêu cứu, người ngoài đột nhiên xông vào, khiến cho kẻ bắt cóc cô trở nên hết sức kích động, hắn nghiễm nhiên đã nóng nảy mắt, giống như là sợ lần này sẽ có sai lầm gì, gần như là phản xạ có điều kiện dùng hết khí lực toàn thân đều đặt ở trên tay, liền đẩy cả người Tống Thanh Xuân lên.
Sức lực cường đại, khiến cho Tống Thanh Xuân hoàn toàn không kỳ cơ hội phản ứng nào, liền trực tiếp ngã xuống từ trên hàng rào sân thượng.
Chữ "mạng" tiếp theo của Tống Thanh Xuân còn chưa nói ra, liền bị cảm giác mất trọng lượng cấp tốc rơi xuống bao phủ.
Hơi thở của cái chết, chớp mắt bao phủ toàn thân cô, đè ép khiến hô hấp của cô đều dừng lại theo