Tô Chi Niệm còn chưa cài dây an toàn, liền trực tiếp dùng một cước đạp ga đến cùng, anh đánh tay lái, đấu đá lung tung vọt ra khỏi bãi đỗ xe, chạy lên đường cao tốc về thành phố.
Một tiếng đồng hồ... Hiện tại đã mười một giờ... Cách thời gian anh Khôn cam đoan với người trong điện thoại đó, chỉ còn lại bốn mươi phút... Anh phải ở trong vòng ít nhất là bốn mươi phút, tìm đến Tống Thanh Xuân, ngăn cản thảm kịch phát sinh.
Tô Chi Niệm nghĩ tới đây, lại dùng lực đạp lên chân ga đã đến tận cùng.
Lúc này anh giống như là sẽ nổ sập vào bất cứ lúc nào, tế bào toàn thân đều kéo căng, anh nhìn thẳng con đường trước mặt, vừa thuần thục đổi làn đường vượt qua, đầu óc vừa nhanh chóng chuyển động .
Lời nói của người đàn ông tên "anh Khôn" đó, anh nghe được gián đoạn, không phải toàn bộ.
Nhất là nửa câu sau, gián đoạn đặc biệt lợi hại.
"Tôi cam đoan tin tức thiên kim... Tống thị, nữ ... TW rơi lầu ... Từ thủy...các... Đại giang nam bắc..."
Hắn ta hẳn phải muốn nói là: Tôi cam đoan tin tức thiên kim xí nghiệp Tống thị, nữ dẫn chương trình TW, ... có lẽ là không cẩn thận hoặc là sẩy chân... rơi lầu từ thủy X các truyền khắp đại giang nam bắc.
Tô Chi Niệm phân tích đến cuối cùng, mi tâm liền nhíu chặt lại, thủy X các, hẳn là nơi anh Khôn mang Tống Thanh Xuân đi, đây là một tin tức quan trọng nhất trong những lời nói của hắn ta, chính là vẫn không có nghe hết...
Nếu như báo cảnh sát, như vậy có khả năng cảnh sát còn chưa phân tích ra được địa điểm Tống Thanh Xuân xảy ra chuyện, Tống Thanh Xuân đã chết rồi.
Cho nên, lúc này biện pháp tốt nhất chính là anh có thể biết rốt cuộc "Thủy X các" là địa phương nào, sau đó trực tiếp nói với bộ phận phòng cháy chữa cháy và cảnh sát, cấp cứu, để cho bọn họ làm xong nệm hơi an toàn trong thời gian ngắn nhất.
Chỉ là, rốt cuộc tên đầy đủ của "Thủy X các" này là cái gì?
Trí nhớ của Tô Chi Niệm vẫn luôn rất tốt, anh sinh trưởng ở Bắc Kinh, cho nên đi qua rất nhiều nơi, đều có ấn tượng với rất nhiều tên địa danh và kiến trúc.
Về sau anh thành lập xí nghiệp Tô thị, tiến quân trước hết vẫn là giới đất đai, thành Bắc Kinh có rất nhiều kiến trúc, cũng đều có ít nhiều móc nối với xí nghiệp Tô thị...
Tô Chi Niệm vắt hết óc tìm tòi tên những kiến trúc có chữ "Thủy" và chữ "Các" một lúc lâu, nhưng anh tìm kiếm nửa ngày, cũng chỉ tìm ra được một "Thủy Nhất Phương", Tô Chi Niệm nhìn lướt qua thời gian chỗ màn hình của xe, mười một giờ hai mươi phút, thời gian chỉ còn lại nửa tiếng...
Mồ hôi trên trán Tô Chi Niệm càng ngày càng nhiều, anh càng nghĩ không ra liền càng khẩn trương, càng khẩn trương liền khiến cho đầu óc càng chuyển động không được.
Đến cuối cùng, Tô Chi Niệm trực tiếp tìm điện thoại di động, điện thoại cho Trình Thanh Thông.
Trình Thanh Thông nhận được điện thoại của anh, rõ ràng rất ngoài ý muốn: "Tô tổng, ngài không đi sao?"
Tô Chi Niệm nào có tâm tư đi đáp lại vấn đề mang theo kinh hỉ và mong đợi của cô, trực tiếp rõ ràng lưu loát ra lệnh: "Hiện tại cô lập tức lập tức giúp tôi đi tìm tòi tên kiến trúc có chữ thủy và các..."
Trình Thanh Thông ở dưới sự bồi dưỡng của anh, hiệu suất làm việc rất cao, chỉ ba mươi giây đồng hồ, tiếng nói của cô và tiếng lách lách lách cách trên bàn phím liền truyền tới đây: "Thủy trong hồ nước? Các trong các hạ sao?"
"Đúng rồi..."
Tô Chi Niệm vừa dứt lời, liền nghe thấy từ trong điện thoại di động, truyền tới âm thanh lách cách truyền tới từ bên phía Trình Thanh Thông, lại qua khoảng một phút, Trình Thanh Thông mở miệng: "Tô tổng, tìm ra được khoảng 28 tên kiến trúc có hai chữ này."