Tô Chi Niệm luôn cho rằng chính mình sẽ rất kiên cường, có thể kiên cường chịu đựng được tin tức cô muốn lập gia đình, có thể kiên cường đi tham gia lễ cưới của cô, có thể nâng ly với cô và Tần Dĩ Nam, nói một câu "Trăm năm hảo hợp", có thể... có thể rất nhiều rất nhiều...
Nhưng mà, cuối cùng anh phát hiện, anh không có kiên cường như trong tưởng tượng của mình, thậm chí anh còn rất yếu đuối...
Đừng nói đến chuyện anh đi tham gia lễ cưới của cô, nói với cô một câu "Trăm năm hảo hợp", anh còn không thể tiếp nhận được tin tức cô kết hôn...
Rõ ràng mấy ngày qua, anh luôn để cho chính mình tránh né chuyện cô kết hôn, nhưng mặc kệ tránh thế nào, anh sẽ luôn có thể từ trong miệng đủ loại người biết được tin tức cô muốn kết hôn, cuối cùng ngay cả mẹ của anh cũng nhắc đến.
Anh biết chính mình không nên đi gặp cô, nhưng anh vẫn đi gặp, anh thấy cô mặc áo cưới xinh đẹp như vậy, trong nháy mắt thế giới của anh liền sụp đổ.
Sau khi Trình Thanh Thông rời đi, anh liền lấy ra, tháo dỡ hết những món quà anh mua cho cô vào những năm gần đây.
Một màn lại một màn, liền chậm rãi nhảy vào đáy mắt của anh.
Anh tìm cô mười năm, anh vì cô mất ngủ suốt cả đêm, anh viết xuống một câu "Trên thế giới khoảng cách đau đớn nhất, là anh luôn đang tìm em, mà em lại quên anh."
Từ sau lúc đó, đáy lòng của anh liền lặng yên không một tiếng động chôn vùi một nguyện vọng: "Tam sinh hữu hạnh gặp gỡ em, sinh thời cưới được em" .
Đúng vậy... Trước khi tìm được cô, chấp niệm duy nhất trong cuộc đời anh, là tìm kiếm cô bé mình gặp lúc tám tuổi. Còn sau khi tìm được cô, nguyện vọng duy nhất trong cuộc đời của anh là cưới cô làm vợ...
Cưới cô làm vợ...
Cưới cô làm vợ...
Cưới cô làm vợ...
...
Nhưng cô gái mà anh luôn muốn cưới làm vợ, chưa tới hai mươi ngày nữa, liền muốn gả cho người đàn ông khác...
Cuối cùng anh vẫn không nhịn được, giơ tay lên, chống đỡ trán, liền run một cái khóc òa lên.
Vận mệnh đời người luôn đang chậm rãi chuyển động, chuyển động chuyển động, anh còn chưa kịp đi theo đuổi giấc mộng của mình, cô liền thành người mà anh không thể yêu...
Nhưng đời này của anh chỉ yêu một người là cô, chỉ yêu một người là cô... Sao anh lại không thể yêu cô?
Chỉ là... Cô muốn lập gia đình, cuối cùng cô cũng trôi qua một cuộc sống hoàn mỹ, nhưng anh thì sao?
Anh phải làm sao đây? Cô độc sống quãng đời còn lại? Số mạng không con? Hay là rời khỏi trần thế?
Tô Chi Niệm cũng nhịn không được nữa liền nằm ở trên bàn, bờ vai anh run đến càng lợi hại, trong miệng anh còn có âm thanh đứt quãng bay ra.
Đó là một tiếng một tiếng, Đình Đình, Đình Đình... Thanh Xuân, Thanh Xuân...
-
Ngày thứ ba sau khi Trình Thanh Thông nhìn thấy Tô Chi Niệm khóc thương tâm muốn chết, cô liền phát hiện được sự khác thường.
Đó là hôm thứ ba, mãi cho đến buổi trưa, Tô Chi Niệm vẫn không tới đi làm.
Vốn buổi sáng đã hẹn với một khách hàng rất quan trọng, Trình Thanh Thông gọi cho Tô Chi Niệm rất nhiều cuộc điện thoại, nhưng từ đầu đến cuối đều không có người nhận nghe.
Cuối cùng Trình Thanh Thông chỉ đành cười làm lành nhận lỗi tiễn khách hàng có khuôn mặt xanh mét rời đi.
Thừa dịp thời gian nghỉ ngơi buổi trưa, Trình Thanh Thông đi đến nhà Tô Chi Niệm một chuyến, nhấn chuông cửa một lúc lâu cũng không có người mở, cuối cùng vẫn là bảo vệ nói với cô, sáng sớm Tô Chi Niệm liền lái xe rời khỏi Vĩnh Huy Hoa Uyển.
Trình Thanh Thông luôn cảm thấy có chút bất an, vừa gọi điện thoại cho Tô Chi Niệm, vừa đón xe chạy về công ty, lúc vừa vào đại sảnh công ty, cô nhận được điện thoại của Tô Chi Niệm, bảo cô đi tới văn phòng của anh, lấy một phần tư liệu đưa tới cho anh.