"Không, không có gì." Tống Thanh Xuân ngẩng đầu, kéo một nụ cười với Tần Dĩ Nam, lắc lắc đầu.
Tần Dĩ Nam tin là thật, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Tống Thanh Xuân chậm rãi xoay đầu về phía ngoài cửa sổ, ý cười nơi đáy mắt chớp mắt tiêu tán, thay vào đó là một chút trào phúng lãnh đạm.
Cô vừa mới đang suy nghĩ gì đấy? Chẳng lẽ cô còn ảo tưởng, Tô Chi Niệm tận mắt thấy cô té xỉu, giúp cô liên hệ với anh Dĩ Nam sao? Trước khi cô rơi vào hôn mê, rõ ràng tận mắt thấy xe anh tăng tốc, rời xa ...
Tần Dĩ Nam cơm nước xong, không có gấp thu dọn bàn ăn, mà là đi phòng ngủ trước, lúc đi ra, trong tay cầm thêm hộp thuốc, khi anh đi qua phòng khách, thuận đường rót một ly nước.
Đi đến trước bàn ăn, anh trước đặt ly nước ở trước mặt Tống Thanh Xuân, sau đó dựa theo phân phó của bác sĩ, lấy thuốc, đưa cho Tống Thanh Xuân: "Trước uống thuốc, tránh cho lát nữa sẽ quên."
Tống Thanh Xuân nhẹ "vâng" một tiếng, nhận lấy thuốc.
Tần Dĩ Nam đứng ở một bên, sau khi thấy cô uống thuốc vào, mới đi thu dọn lộn xộn trên bàn ăn.
Tống Thanh Xuân đứng dậy, muốn giúp đỡ, lại bị Tần Dĩ Nam đuổi đi tới trên ghế sofa xem ti vi.
Trong ti vi chiếu là tiết mục giải trí cô thích xem nhất, nhưng tâm tư cô hỗn loạn, khiến cho cô nhìn chằm chằm màn hình TV rất lâu, cũng không biết rốt cuộc bên trong diễn cái gì.
Trong phòng bếp phía sau, truyền tới tiếng nước chảy ào ào, Tống Thanh Xuân nhịn không được quay đầu, nhìn thoáng qua phương hướng phòng bếp, Tần Dĩ Nam cúi người, đang rửa chén.
Cô không biết làm sao, liền nghĩ tới những lời nói mình nghe cha nói với chú Chương ở trong bệnh viện vào tối hôm qua...
Tần Dĩ Nam rửa chén xong, lúc đi ra, ngược lại bưng một dĩa đựng trái cây cho Tống Thanh Xuân.
Cô cầm lấy cây tăm, ăn không tới hai miếng, liền ngừng lại, nhìn chăm chú ti vi trước mặt một lát, cô quay đầu hỏi Tần Dĩ Nam: "Căn hộ này, anh mua lúc nào?"
"Mua vào năm ngoái." Thật ra, Tần Dĩ Nam mua căn hộ này, là nghĩ muốn tương lai kết hôn với Đường Noãn sẽ dùng, lúc trước anh chọn nhà cưới rất lâu, sở dĩ lựa chọn căn nhà này, là bởi vì tên của nó, gọi là "Nam Đường viên" .
Tần Dĩ Nam tạm dừng một lát, nói tiếp: "Chẳng qua, gần đây đã bàn với người ta, có thể tháng sau liền bán ."
"Vì sao vậy? Chẳng lẽ anh cũng buôn bán nhà?" Tống Thanh Xuân nửa đùa hồi.
Tần Dĩ Nam cười, không nói chân tướng.
Trong phòng lại rơi vào trong hoàn toàn yên tĩnh, một lát sau, Tống Thanh Xuân lên tiếng: "Thời gian không còn sớm, em nên về nhà ."
"Anh tiễn em." Tần Dĩ Nam nói, liền đứng dậy, vào phòng ngủ.
Chưa đầy một lát, anh liền xách túi và áo khoác của cô đi ra.
Trước khi ra cửa, Tần Dĩ Nam đưa áo khoác cho cô: "Hiện nay buổi tối lạnh rồi, phủ thêm một chút."
Đêm nay tình hình giao thông đặc biệt thông thuận, xe Tần Dĩ Nam rất nhanh liền đến ŧıểυ khu chỗ nhà họ Tống.
Tần Dĩ Nam không xuống xe, chỉ cởi dây an toàn, kéo khóa kéo túi xách của Tống Thanh Xuân ra, lấy toàn bộ hộp thuốc bên trong ra, thấp giọng nhỏ nhẹ dặn dò cô một lúc lâu thuốc đó nên uống thế nào.
Tống Thanh Xuân nghe tiếng nói của Tần Dĩ Nam, từ đầu đến cuối trên mặt không có bất kỳ phản ứng nào, nhưng trong đầu giống như là đang đánh nhau, lại rối một nùi.
Cô nghĩ đến Tô Chi Niệm, lại nghĩ tới Tống Mạnh Hoa...
Nghĩ đến cuối cùng, lời của Tần Dĩ Nam còn chưa nói hết, Tống Thanh Xuân liền bỗng nhiên lên tiếng gọi tên anh: "Anh Dĩ Nam."