"Tống ŧıểυ thư, cô không sao chứ? Có bị thương đến nơi nào không?"
Theo tiếng nói của Trình Thanh Thông rơi xuống, Tô Chi Niệm nghe thấy tiếng cửa thang máy mở ra, sau đó tiếng bước chân của Tống Thanh Xuân liền biến mất ở trong thang máy, sau đó nữa, qua khoảng một phút, anh nghe thấy cô vội vội vàng vàng chạy ra từ trong thang máy, anh đạp bước chân, đi tới mép tường, đẩy mở cửa sổ, cúi đầu, đúng lúc bắt gặp bóng dáng cô vội vàng chận một chiếc taxi, rời đi.
Lần này cô, là thật chết tâm đi?
Từ nay về sau, mặc kệ anh xuất hiện ở trước mặt cô cũng tốt, không xuất hiện ở trước mặt cô cũng được, anh nghĩ, cô đều sẽ không có bất cứ nhớ thương tro tàn lại cháy nào với anh nữa rồi.
Như vậy rất đúng ... Tuy rằng rất đau, nhưng, như vậy thật sự rất đúng ...
Ngày nào đó cô sẽ đi ra từ trong đau đớn anh cho, sau đó gặp gỡ người nên gặp gỡ, thích người nên thích, lại sau đó liền giống như mọi người trên đường phố, trôi qua cuộc sống tốt đẹp, khỏe mạnh, hạnh phúc.
Mà anh thì sao, chỉ đứng yên tĩnh ở ngoài thế giới của cô, nhìn cô hạnh phúc, bảo vệ hạnh phúc của cô...
Cửa phòng họp phía sau, truyền tới ba tiếng gõ cửa có tiết tấu, sau đó cửa bị đẩy ra, truyền tới tiếng nói của Trình Thanh Thông: "Tô tổng, xin hỏi cuộc họp vừa rồi còn chưa có kết thúc, còn muốn tiếp tục không?"
Tô Chi Niệm đưa lưng về phía Trình Thanh Thông, không nói gì.
Trình Thanh Thông nhìn thấy đống lộn xộn đầy đất, mi tâm nhẹ chau lại một chút, đi lên trước, nhặt từng văn kiện rơi, máy vi tính, còn có bút ký tên từ trên mặt đất lên.
Lúc máy vi tính bị Tô Chi Niệm quét xuống, dùng lực đạo quá mạnh, đụng vào trên vách tường đối diện, bể thành hai nửa.
Trình Thanh Thông liều đóng lại một chút, nghĩ đây là hoàn toàn muốn báo hỏng rồi, do đó liền mở miệng nói với Tô Chi Niệm: "Tô tổng, tôi sẽ đi chọn giúp anh một chiếc máy vi tính giống như đúc, sau đó lại nhập toàn bộ số liệu vào, cam đoan giống trước như đúc."
Sau khi Trình Thanh Thông đi vào, Tô Chi Niệm đều luôn rất trầm mặc, lúc nghe được câu nói này của cô, bỗng dưng lên tiếng, hỏi ngược lại một câu: "Phải không?"
Trình Thanh Thông chần chờ một chút, cô luôn cảm thấy lời nói này của Tô Chi Niệm không giống như là đang trả lời câu nói vừa rồi của mình, nhưng cuối cùng cô vẫn quy quy củ củ đáp: "Đúng vậy, Tô tổng."
Tô Chi Niệm không lên tiếng, đáy mắt nhìn ra ngoài cửa sổ lại tràn ngập một tầng bi thương nồng đậm.
Máy vi tính mua lại một cái mới, phục hồi tất cả mọi thứ bên trong thành giống trước như đúc, nhưng cuối cùng cũng không phải cái máy trước đây.
Cũng giống như là... Hôm nay anh giơ tay chém xuống, hoàn toàn đả thương lòng của cô, tương lai có một ngày, cho dù tâm cô phục hồi hoàn hảo, cũng sẽ không phải là trái tim như hiện tại.
Cho nên, có lẽ về sau anh cũng sẽ không nhìn thấy Tống Thanh Xuân nghĩa vô phản cố, phấn đấu quên mình yêu anh như hôm nay nữa.
Cũng không bao giờ vào lúc anh đang họp, có một cô gái, phẫn nộ khí phách đá văng cửa phòng họp, đi đến trước mặt anh, hùng hổ vỗ đồ trước mặt anh một cái, tâm cao khí ngạo nói: "Em có chuyện muốn nói với anh, là anh để cho người cả phòng họp này của anh đều đi ra ngoài trước, chúng ta nói ở nơi này, hay là một mình anh đi ra ngoài với em, chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện!"
"A, sao nơi này lại có máy MP3? Là Tống ŧıểυ thư bỏ quên sao?" Trình Thanh Thông đi đến bên cạnh Tô Chi Niệm, đưa cái máy MP3 màu đỏ xinh xắn về phía Tô Chi Niệm.